Chương 92: Họa Vô Đơn Chí (2)

Đi Một Lần Về Thời Trịnh - Nguyễn Phân Tranh

Chương 92: Họa Vô Đơn Chí (2)

Chương 92: Họa Vô Đơn Chí (2)

Dương Văn Lễ hài lòng nhìn mọi người xung quanh cung kính, ngoài mặt vẫn cao ngạo hất đầu nhìn trời.

Tri huyện lập tức chạy lại chào hỏi.

_Dạ bẩm!!Hạ quan là tri huyện Yên Lâm, kính chào quan giám sát ngự sự quan lâm!!

Dương Văn Lễ chỉ liếc nhìn quan tri huyện rồi gật đầu một cái, thái độ thờ ơ hết sức.

Tri huyện giống như không nhìn thấy vẻ mặt của tên này, vẫn nhún nhường mà cười.

_ Hôm nay trong huyện được đón quan giám sát đến đây, dân chúng trong huyện cảm thấy thật quý hóa quá,dạ, quan ngự sử lặn lội đường xa đến đây chắc là cũng thấy đói lắm rồi, hạ quan đã bày cỗ trong huyện nha để đón gió cho quan lớn rồi ạ!!

Trị Huyện nói xong thì dẫn đầu mở đường cho Dương Văn Lễ.

Mọi người bên ngoài thấy hai người đi vào thì mới giám nối đuôi nhau theo phía sau.

Bên trong lúc này đã bày cỗ bàn linh đình, còn có một dàn đàn-ca-sáo-nhị đúng đợi hầu sẵn, chỉ cần đợi các quan vào cỗ là chơi nhạc trợ hứng.

Món ăn trên bàn toàn là bê thui, thịt trâu xào, tổ yến, gà hầm, tôm hấp, đủ các món sơn hào hải vị trên đời.

Dương Văn Lễ vừa đến đã nghiễm nhiên ngồi vào ghế gia chủ, quan huyện chỉ có thể khúm múm ngồi bên cạnh.

Dương Văn Lễ đi đường xa đến đây cũng cảm thấy hơi đói, với thân thể to béo của hắn thì việc nhịn đói thật khó chịu.

Vừa ngồi xuống bàn đã cầm lấy dưa gắp thức ăn vào bát, khuôn mặt vẫn thản nhiên như chỗ không người, mặc cho những người xung quanh còn chưa kịp đặt mông ngồi xuống ghế.

Các quan cùng phú hộ nhìn thấy vậy thì trơ mắt nhìn nhau,đường đường là quan giám sát ngự sử mà lại hành động thất lễ như vậy, thật khiến người ta không biết phải làm sao, rõ ràng quan ngự sử là khách vậy mà còn ngồi xuống ăn uống trước cả chủ nhà, trong mắt những người học nho giáo, trọng lễ giáo cùng tôn ti thì đây đúng là hành động tham ăn tục uống.

Tri huyện thấy tình thế xấu hổ như vậy thì vội cười khan chữa cháy.

_ Quan ngự sử bề bộn nhiều việc mà còn dành thời gian lặn lội đường xá xa xôi đến thăm huyện ta nên cũng đói lắm rồi, mọi người mau ngồi xuống ăn uống đi.

Tri huyện còn tự mình ngồi xuống rót rượu cho quan trên, moi người xung quanh thấy vậy mới giám ngồi.

Dàn nhạc công lập tức nổi nhạc trợ hứng cho các quan.

Người ngồi cùng mâm với Dưỡng Văn lễ đều là các quan có phẩm trật trong huyện, vậy mà khi mọi người ngồi xuống xuống tiếp chuyện cùng hầu rượu thì tên này chỉ ậm ờ các thứ, thái độ hết sức lạnh nhạt, giống như trong lúc hắn đang ăn thì đừng hòng ai làm phiền hắn ta, tất cả đều phải đợi quan ngự sử no cái bụng đã rồi tính.

Thái độ coi nhẹ cùng làm lơ này khiến cho không khí trong mâm cỗ lập tức ngượng ngùng,mọi người nhìn nhau mà không biết nói gì, có người nâng chén rượu mời Dương Văn Lễ còn bị hắn không nhìn, khiến cho vị quan bát phẩm này xấu hổ chỉ biết giơ chén rượu lên giữa mâm, cầm cũng không được mà bỏ cũng không xong.

Cả bàn chỉ còn lại tiếng ăn uống cùng gắp đũa của một mình Dương Văn Lễ, người xung quanh nhìn mâm cỗ mà không ai động đũa, giống như họ sợ ăn hết phần của vị quan lớn này vậy.

Trên bàn chỉ có mỗi một mình tri huyện vẫn ân cần rót rượu hầu hạ quan ngự sử.

Thực ra quan tri huyện cũng có nỗi khổ trong lòng chứ cũng không ưa gì tên ngự sử này, đường đường là quan phụ mẫu của một huyện bình thường thét ra lửa,thở ra khói,làm sao đến nỗi phải nhún nhường hèn mọn như thế này.

Nếu chỉ là một quan chánh thất phẩm khác thì cùng lắm tri huyện chỉ hơi nhún nhường một chút, cả hai đều cùng cấp nên không có chuyện ngồi lên đầu nhau thế này.

Nhưng Dương Văn Lễ thì khác, tên này chính là quan thất phẩm giám sát ngự sử.

Chức giám sát ngự sử là gì? Đây chính là chức quan giống như thanh tra kiêm luôn viện kiểm sát sau này.

Chức quan này thuộc hình bộ, chuyên chức là giám sát các quan lại trong địa phẩn các phủ, điều tra việc hối lộ, năng lực làm việc cũng như dân chúng trong vùng,... nếu làm tốt sẽ dâng sớ lên lại bộ để xét thành tích tăng quan, còn làm xấu hoặc có biểu hiện như tham ô, hối lộ,.. thì sẽ dâng lên cho hình bộ để xử phạt.

Đây là chức quan có quyền lực cực lớn khiến người mọi quan lại khác sợ hãi, không phải ai cũng có thể làm được.

Tri huyện mấy tháng trước cũng nhờ người hỏi thăm thì mới biết tân nhiệm giám sát ngự sử này là dòng dõi quý tộc, gia thế cực kỳ lớn.

Biết được điều này khiến cho tri huyện càng lo sốt vó, lão ta vốn chẳng phải người tử tế gì, hà hiếp dân lành, hối lộ, đút lót, tham ô, sử án sai, thiên vị,.. chưa có việc gì mà không từng làm, nếu vị ngự sử này mà là người chính trực thì với thế lực dòng họ của quan, lão tri huyện bay đầu là cái chắc.

Chính vì vậy nên trước khi mò được tính nết của vị ngự sử này thì tri huyện vẫn cứ phải khép nép như con trai gặp bố đẻ, ít nhất cũng phải hết một tuần.

Do quan ngự sử chỉ vục mặt vào ăn uống nên bữa cỗ diễn ra trong không khí chẳng vui mấy.

Ba vị bang chủ liếc nhìn nhau một cái, sau đấy bang chủ Dạ Lang bang đứng dậy nói nhỏ vào tai trị huyện cái gì đấy, tri huyện nghe xong lập tức gật đầu.

Bữa cỗ này mọi người phải ngồi phải đợi quan ngự sử đánh chén ễnh bụng ra thì mới chính thức bắt đầu, các quan lúc này mới thi nhau nịnh hót, tâng bốc quan lớn tài cao hiểu rộng, bụng đầy kinh sử, an bang tế thế các kiểu, thợ kèn được thể phồng cả má lên chơi nhạc, tiếng cười nói rôm rả vang tận ngoài đường.

Hôm nay công đường mặc kệ mọi chuyện để dành thời gian ăn nhậu đến tối mèm.

Chưa hết, vừa hết bữa cỗ thì quan tri huyện lập tức cùng ba vị bang chủ mời quan ngự sử đến lầu xanh bàn chuyện công vụ.

Huyện Yên Lâm tuy không phải là huyện lớn nhưng trong huyện cũng không thiếu chỗ ăn chơi.

Chẳng hạn như lầu Sói Cái, đây chính là một lầu xanh của dưới quyền của Dạ Lang bang.

Hầu hết những lầu xanh ở các huyện đều chỉ dừng lại ở múc độ "nhà thổ", tức là khách hàng chỉ đến tìm gái để thỏa mãn như con thú rồi kéo quần đi về, nhưng Dạ Lang là một người có đầu óc làm ăn.

Lầu Sói Cái của hắn không chỉ phục vụ nhu cầu của đàn ông, mà hắn còn bỏ một số tiền cực lớn ra để thuê vũ công về dạy múa hát, đánh đàn cùng thư từ cho những cô gái xinh đẹp nhất lầu, những cô gái này sau khi học xong những thư đấy sẽ toát lên một phong thái cực kì hấp dẫn đàn ông, lúc này hắn lại cho người về dạy những cô gái những lễ nghĩa của nô tì trong các nhà phú hộ.

Điều này lại khiến các cô gái am hiểu hầu hạ người khác, thử nghĩ mà xem, một mỹ nữ xinh đẹp tinh thông múa,hát,thơ.họa bỗng nhiên giống như nô tì hầu hạ bản thân thì thử hỏi xem có ông nào cầm giữ được.

Tất nhiên hàng xịn thì giá phải chát, muốn gọi mấy cô này thì giá không hề rẻ nhưng với những người có tiền trong huyện thì bỏ ra vài chục lạng bạc chơi gái một đêm cũng không hề hấn gì, khách của hắn không chỉ có dân thường mà còn có cả những phú hộ giàu nó tiêu tiền như nước hoặc thỉnh thoảng cũng có những nho sinh lễ độ, đạo mạo đến đây mượn danh phong lưu phóng khoáng để chơi gái.

Những cô gái này có thể coi là cây rụng tiền của Dạ Lang.

Những "cây rụng tiền " hôm này được hắn dùng để giúp quan tri huyện lấy lòng quan ngự sử.

Năm người lúc này đang ngồi phòng cho khách quý của lầu Sói Cái, căn phòng đèn đuốc sáng trưng như ban ngày, trên bàn bày các thứ bánh ngọt cùng rượu thơm, trước mặt là các hoa khôi của lầu Sói Cái cái chỉ mặc mỗi áo yếm đang uốn ẹo, da thịt trắng nõn nửa hở nửa kín, cái mông căng tròn đu đưa qua lại, bộ ngực mỗi lần di chuyển lại nảy tưng tưng lên hút lấy ánh mắt người nhìn.

Bất kì gã đàn ông nào nhìn thấy cảnh này dều phải rỏ rãi thèm thuồng, vậy mà Dương Văn Lễ chỉ liếc nhìn một cái rồi làm ngơ, dù sao hắn cũng sinh ra trong dòng họ quan lại giàu có, mấy con điếm này từ năm 13 tuổi hắn đã chơi chán rồi, muốn dùng mấy thứ này lấy lòng hắn thì còn kém lắm.

Tri huyện thấy quan ngự sử không mặn mà với nữ sắc thì lại càng thêm toát mồ hôi, ông ta lấy khăn tay ra lau cái trán đã ướt đẫm.

Trong lòng thầm nghĩ người này đúng thật là "chính nhân quân tử" rồi.

Bây giờ chỉ còn cách cuối cùng, tri huyện đứng dậy vái dài quan ngự sử một cái.

_ Bẩm... bẩn quan ngự sử, quan lớn vất vả đến đây... hạ quan có chút quà mọn kính quan ngự sử.

Tri huyện bị dọa cho nói không ra lời, bình thường những lời nịnh hót, đút lót thế này ông ta không cần suy nghĩ có thể nói ra được hàng tràng lai láng hơn cả thơ ca, vậy mà bây giờ lắp bắp còn chẳng nói được liền mạnh.

Bên người bên ngoài nghe thấy trị huyện gọi thì lập tức bưng ấy một cái rương hình hộp to như cái hòm đi vào, cái hòm đặt xuống đất nghe "uỵch" một cái, lún cả sàn nhà.

Huyện lập tức mở cái rương đấy ra, trong rương trắng xóa một màu bạc trắng chói mắt.

_ Dạ bẩm quan ngự sử, đây là 800 lạng bạc, chút quà mọn, mong quan nhận cho ạ!!

Với cái bổng lộc 20 xâu tiền một năm của tri huyền thì cả họ nhà ông ta cũng không đào đâu được 800 lạng bạc, số tiền này dùng đầu gối cũng biết từ đâu ra.

Ấy vậy mà quan ngự sử đến mí mắt vẫn không nháy lấy một cái.

Quan tri huyện sợ đến mức hai chân run bần bật,cảm tưởng như sắp quỳ khụy xuống đến nơi thì quan ngự sử mới mở miệng nói ra một câu.

_Ít!!

_ Dạ!!?

Quan nhíu mày nhìn tri huyện.

_ Nhà ngươi điếc à? Ta bảo là ít!!

Tám trăng lạng bạc mà còn chê ít, nếu là người khác có lẽ đã chửi đổng lên rồi nhưng quan tri huyện lúc này lại mừng rỡ như nghe tiếng trời.

Chỉ cần dùng tiền giải quyết được vẫn đề thì không phải là không có cách, giữ được cái mạng với ô xa thì mấy trăng lạng bạc có đáng là bao.

Nhưng vấn đề lại tới nữa, 800 lạng bạc đã là số tiền lớn nhất mà tri huyện có thể điều động được, bây giờ muốn lấy thêm e rằng không kịp, ai mà ngờ vị ngự sủ này không phải là chính nhân quân tử gì, ngược lại còn là con cá mập có cái miệng toang hoắc.

Ba vị bang chủ thấy quan tri huyện khó sử như vậy thì hiểu ý.

Da Lang lập tức ra ngoài cho người khiêng vào thêm hai cái rương nữa, trong mỗi rương đều có 500 lạng bạc trắng, tổng cộng với số bạc của tri huyện là 1800 lạng bạc.

Tri huyện thấy vậy lập tức quăng cho bọn hắn một ánh mắt cảm kích

Quan ngự sử lúc này mới hơi hài lòng mà gật đầu.

_ Ukm, cho người đem đến chỗ của ta.

Gióng nói bẫng quơ giống như nhiệm vụ của hắn đên đây chỉ để thu 1800 lạng bạc này vào túi riêng thôi vậy.

Tri huyện nghe xong thì thở nhẹ một cái, coi như đã qua được kiếp này, lập tức ra lệnh cho người đem bạc đến chỗ ở của ngự sử.

Mọi người thấy chuyện này được giải quyết như bỏ được cục đá trong lòng,Dạ Lang lập tức cho hoa khôi đến hầu hạ các khách quý.

Quan ngự sử liếc nhìn hai cô hoa khôi định xà vào lòng mình thì chau mày.

_ Đồ đĩ bẩn thỉu!! Cút ra chỗ khác cho ta!!

Hai hoa khôi bị quát cho sợ hãi không biết thế nào.

Tri huyện cùng với mấy bang chủ như đoán trước được việc này, Dạ Lang lại nói nhẹ vào tai tri huyện mấy câu, khiến hắn ta như được khai khiếu mà gật đầu liên tục.

Hóa ra ba bang phái cũng cho người đi dò hỏi tên này, việc ác của quan ngự sử này chỉ hơi nghe ngóng một chút là ra, quả thực khiến cho ba kẻ liếm máu như bọn hắn nhìn thấy cũng khiếp sợ.

Cuối cùng tổng kết ra là vị đại quan này tuy việc ác bất tận nhưng có một thú vui biến thái đấy là hãm hiếp con gái nhà lành.

Tri huyện giả vờ giận dỗi.

_ Đúng là mấy con đĩ dơ bẩn, chúng mày là thân phận gì mà giám hầu hạ quan ngự sử đây.

Thấy mấy cô hoa khôi sợ hãi cúi mặt xuống thì lập tức đổi bộ mặt nịnh nọt với quan ngự sử.

_ Dạ bẩm quan nói đúng ạ!! Hạ quan có chuẩn bị cho ngài một món quà ở phòng bên cạnh rồi ạ, đảm bảo là con nhà lành trong trắng.

Dương Văn Lễ lúc này mới hơi hài lòng.

_ Mau dẫn đường.

Lập tức có một tên sai vặt dẫn hắn ta đi sang một căn phòng khác để "nhận quà ", không cần nói cũng biết, đêm nay lại có một cô gái bị hủy hoại trong tay bọn cầm thú này rồi.

Quan tri huyện từ lâu đã quăng đống sách thánh hiền mà bản thân dùi mài hơn 10 năm vào thùng rác, hiện tải chỉ cần giữ được chức quan thì ông ta có thể làm bất cứ điều gì.

Tri huyện thấy ngự sử đã đi xa, lúc này mới ngồi bệt xuống ghế, đôi mắt nhìn vào ba vị bang chủ đứng ngay cạnh.

Ông ta lại đứng lên một lần nữa rồi chắp tay, cảm kích.

_ Ba vị quả thật trượng nghĩa, tri huyện tôi nhất định sẽ trả lại 1000 lạng bạc này cho ba vị, ơn này tôi xin nhớ kĩ.

Chỉ cần giữ lại được chức quan thì 1000 lượng bạc chỉ là chuyện 5,6 năm, cùng lắm ít ăn chơi đi một chút, tham ô nhiều một chút, đánh tuế cao một chút thì vẫn trả được.

Ba vị bang chủ nhìn nhau, số tiền này đúng là bọn hắn bỏ ra để góp lại giúp tri huyện.

Trong ba người lấy bang chủ Mãnh Hổ bang là Phạm Văn Cống tính cách hào sảng nhất, bước lên chắp tay nói với tri huyện.

_ Ba chúng tôi vốn dĩ đều là người giang hồ,may mắn được tri huyện cho ở lại đây làm ăn mới có thể kiếm lấy miếng cơm cho các anh em, nay ngài gặp nạn chẳng nhẽ bọn tôi khoang tay đứng nhìn.

Hai người còn lại cũng lập tức lên tiếng.

_ Đúng vậy! Có phúc cùng hưởng có họa cùng chia!!

_Làm sao chúng tôi làm sao có thể bỏ mặc ngài được.

Tri huyện cảm kích nhìn bọn hắn, chắp tay tạ ơn liên tục.

Ba bang chủ tuy đều là kẻ liếm máu giang hồ, đạp người khác xuống để bản thân ngoi lên nhưng cũng hiểu được đạo lí có ơn phải trả, với lại bọn hắn cũng hiểu được đạo lí môi hở răng lạnh.

Nếu tri huyện hiện tại có mệnh hệ gì thì ai biết được tri huyện tân nhiệm sau này sẽ đối sử với bọn hắn thế nào.

Bọn hắn bảo vê tri huyện cũng như đoàn bảo vệ lấy cơ nghiệp của bản thân, bơi vậy nên ba bang phái dù thường hay xích mích với nhau những lần này lại hợp tác gom tất cả tiền trong bang lại cho tri huyện đi hối lộ.