Chương 91: Họa Vô đơn Chí.
Quang Anh vừa đi ra ngoài đã thấy thấy Thị Linh nhảy nhót tung tăng như con sóc về hướng phòng ông Lúy.
Thấy Quang Anh đi từ phòng thầy ra ngoài thì chạy lại vỗ vãi hắn một cái.
_ Này, thấy thầy đâu không?
Quang Anh quay mặt, đưa lay lau đi đôi mắt đỏ hoe.
_ Thầy ở trong nhà với anh Bành, chị tìm thầy có việc gì đấy!!
_ Tìm chơi thôi!!
Thì Linh ngẩng đầu nhìn hai mắt đỏ hoe của hắn.
_ Sao đấy, mày bị thầy mắng à??
Thị Linh đưa tay vỗ vai hắn, thực ra định vỗ đầu nhưng tên này cao quá chỉ có thể vỗ vai.
_ Mày với thằng Sứt lại ăn vụng khoai bị thầy bắt được đúng không? Hehe, đáng đời cái tội ăn không rủ tao!!
Quang Anh lau khóe mắt.
_ Tại chị chạy đi chơi đấy chứ, ai đời con gái mà chạy ra ngoài lông nhông hơn con trai bọn em.
Thị Linh cười hehe.
_ Tại mày với thằng Sứt suốt ngày tập võ với tính sổ sách, thằng Sứt giờ còn mọt sách hơn cả anh Bành,mày thì suốt ngày trong sân tập võ, tao biết chơi với ai được.Cứ ở nhà là thầy lại bắt học thêu thùa với nữ công, chán chết.
Thị vỗ vai hắn rồi phất tay.
_ Mà thôi, để tao xin thầy cho, lêu lêu cái đồ to đầu vẫn khóc nhè hehe.
Nói rồi hai chân như cơn gió tiếp tục tung tăng.
Quang Anh chỉ biết lắc đầu, hắn thở dài một tiếng rồi chạy ra chuồng trâu.
Thị Linh trực tiếp đẩy cửa vào phòng ông Lúy, thấy Nguyễn Bành cũng hai mắt đỏ hoe đứng bên cạnh thì hơi ngạc nhiên, chẳng nhẽ ông anh hôm nay cũng ăn vụng khoai à?
Ông Lúy thấy con gái đi vào thì nhanh chóng thay đổi sắc mặt, lập tức cười lên rồi hỏi.
_ Linh đấy à? Hôm nay luyện chữ xong chưa hay lại chạy đi chơi rồi?
Thị Linh thấy cha hỏi như thế thì xoắn hết cả lên, vội chạy vòng ra đằng sau lưng bóp vai cho ông Lúy.
_ Con có đi chơi đâu, người ta nhớ thầy mới chạy đi tìm thầy mà ~
Ông Lúy cười haha.
_ Thôi cô nỡm, tôi lại còn lạ gì cô, có việc gì nói thầy nghe xem nào!!
Thị Linh cười hehe, hai tay ôm cổ ông Lúy.
_Thầy cứ nói con thế, người ta nhớ thầy thật mà.
_Haha!!
_Mà thầy ơi!! Hộp phấn hồng của con sắp hết rồi mà ở làng không có bán nữa.
Ông Lúy nghe thế là biết con gái lại muốn vòi vĩnh, đưa tay véo nhẹ cái mũi nhỏ.
_ Gớm cô, thôi được rồi, để mai thầy đưa mày lên huyện mua!!
_ Hì hì!! Yêu nhất thầy!!...
Quang Anh đi thẳng đến chuồng trâu dắt con trâu đực to khỏe nhất đàn, hắn trải lên một tấm vải dày làm yên trâu.
Thời gian vội vàng nên hắn chỉ mang theo một túi bạc, hai bộ quần áo cùng Trảm Mã đao để phòng thân, sau đấy nhảy lên lưng trâu phóng ra khỏi làng.
Trâu này tuy chỉ là trâu cày, tốc độ không thể ngày đi trăm cây số như ngựa được nhưng so với đi bộ thì nhanh hơn nhiều.
Chẳng mấy chốc hắn đã đi đến huyện Yên Lâm, huyện này không có cổng thành, lại nối liền lên phủ nên muốn đi nhanh bắt buộc phải đi qua đây.
Quang Anh vào trong huyện thì rẽ vào một quán cơm gần đấy, hắn chuẩn bị ăn một bữa rồi phi trâu một mạch lên trên trấn.
Tiện tay giao trâu cho tên sai vặt, dặn dò hắn chuẩn bị cỏ với nước đầy đủ cho vật cưỡi, bản thân lúc này mới bước vào trong quán cơm gọi một số món rồi bảo nhà bếp chuẩn bị thêm ít cơm nắm ăn dọc đường.
_ Quý khách, đò ăn của ngài xong rồi ạ!!
Chẳng mấy chốc tên sai vặt đã đem một bàn thức ăn dọn sẵn trước bàn cho hắn.
_ Cảm ơn!!
Hắn vừa mới cầm đũa lên ăn ngấu nghiến được một lúc thì bên ngoài bỗng có đám đông ồn gây nên sự chú ý.
_ Cái lão già dân đen này, giám cản đường của quan giám sát ngự sử, không muốn sống nữa à!!?
Một tên lính đứng cầm giáo chỉ vào một cái xe lừa mà quát mắng, phía sau hắn có chừng năm mươi tên lính khác đang tháp tùng một chiếc xe ngựa.
Trong xe chính là quan giám sát ngự sử. Quan chế thời Lê Trung Hưng dập khuôn nhà Hậu Lê, chia từ cao đến thấp theo thứ tự từ một đến chín phẩm, trong các phẩm lại chia thành "tòng" và "chánh", nếu cả hai quan cùng phẩm thì chánh phẩm cao hơn tòng phẩm.
Tri huyện là quan "phụ mẫu " đứng đầu của một huyện nên chức quan tòng thất phẩm.Còn quan giám sát ngự sử phụ trách giám sát 13 thừa tuyên (trấn) là chành thất phẩm, cao hơn tri huyện nửa phẩm.
Lúc này chắn trước xe ngựa của quan giám sát ngự sử chính là một chiếc xe bò chở mấy thùng phân để đem ra đồng bón ruộng, người đánh xe là một người nông hộ hơn 40 tuổi, trên người chỉ đóng một cái khố nát bươm cùng một cái áo ngoài vá chằng vá chịt.
Người này thấy xe bò của mình lỡ chặn đường của quan lớn thì hoảng sợ.
_ Con lạy quan lớn tha tội, con lập tức... lập tức tránh ngay đây ạ!!
Nói rồi vội vàng kéo xe bò sang bên đường, nhưng con bò không hiểu sao tự nhiên lại lồng người giãy dụa một cái, làm cho mấy thùng đựng phân trên xe rơi đổ ra đường.
Đây là phân chưa ủ nên mùi thủm thủm, tanh tưởi lập tức bốc lên bay vào mũi khiến mọi người xung quanh cảm giác buồn nôn.
Mấy tên lính cũng vội lùi lại nhưng không kịp, có mấy tên bị phân bắn lên người, mùi tanh tởm xông thẳng lên mũi.
_ Chó..chó chết...mày..ọe..
Mấy tên bị phân bắn vào người có tên lập tức quỳ xuống nôn ọe, mùi bãi uế cùng với mùi phân tươi quyện vào nhau lại càng khiến người xung quanh tởm lợm.
_ Các quan tha tội!! Các quan tha tội!! Để con lau cho các quan!!
Người đàn ông thấy vậy vội vàng cởi cái áo đang mặc ra lau phân dính cho bọn lính nhưng lại bị tên cầm đầu tức giận đạp một phát vào bụng khiến ngã ngửa ra đất.
Tên lính cầm đầu dùng cây giáo chỉ vào người đàn ông đang ôm bụng nằm dưới đất.
_ Cái đồ dân đen hôi thối nhà mày, giám chặn đường quan lớn, bây giờ lại còn giám phóng túng uế vật cản đường, mày định mưu toan hại mệnh quan triều đình đúng không.
Cái mũ quy chụp tội danh quá người đàn ông dù nằm trên đất đau đớn ôm bụng khôn cùng nhưng vẫn lập tức xoay người quỳ lạy.
_ Bẩm quan con nào giám!! Bẩm quan con nào giám!! Con cắn rơm cắn cỏ lạy quan tha tội!!
Lúc này trong xe vang lên giọng nói của quan giám sát.
_ Có chuyện gì ồn ào thế?
Một tên lính lập tức bước đến cạnh xe ngựa nói lại tình hình.
Quan ngự sử nghe thấy như vậy thì tức giận.
_ Thật to gan bằng trời, bay đâu, đánh chết nó cho ta!!
_ Tuân lệnh!!
Mấy tên lính lập tức xông lên đạp ngã người đàn ông xuống đất, tay đấm chân đá liên tục vào thân hình chỉ còn da bọc xương của người này.
Người đàn ông bị đánh đau đớn chỉ biết ôm đầu kêu gào.
Mọi người đúng xung quanh xem nào nhiệt chỉ giám gỉ trỏ, không ai giám bước ra ngăn lại bọn lính.
Quang Anh ngồi trong quán cơm thấy toàn bộ sự việc bên ngoài, hắn cau mày rồi liếc về phía trảm mã đao, cuối cũng vẫn lựa trọn quay đầu làm ngơ.
Sau nhiều năm năm sinh sống thì hắn đã nhìn thấy nhiều cảnh quan lại hà hiếp, tự ý định đoạt sống chết của dân đen như thế này, hắn không còn lỗ mãng rồi suýt liên lụy người nhà như lần ở phủ Thiệu Thiên nữa.
Huống chi bây giờ hắn muốn ra tay cứu người cũng phải nhìn 50 tên lính đúng xung quanh xem chúng có đồng ý hay không.
Bây giờ quan trọng là lên trên trấn mua thuốc về cho ông thầy.
Mấy tên lính không dùng giáo đâm chết ngay người này, bọn chúng dùng tay đấm chân đá cho hả giận, nhất là mấy tên bị bắn phân lên người đánh càng hăng.
Đến lúc tên cầm đầu thấy người này bị đánh cho không nhúc nhích, không kêu rên được nữa thì mới ra lệnh dừng lại.
_ Kiếp sau có đầu thai thì biết điều một chút!!
Lúc này mới ra hiệu cho đoàn xe của quan ngự sử tiến về phía trước.
Đợi đến lúc đoàn xe đi xa thì trong đám đông mới lao ra một người thanh niên chạy đến ôm lấy cái xác của người đàn ông.
_Thầy ơi!! Thầy chết tức tưởi quá thầy ơi!! Con hèn nhát quá, con không giám chạy ra cứu thầy, con đứng nhìn bọn nó đánh chết thầy mình!!!
Người thanh niên quỳ xuống đất ôm cái xác của thầy mình, vừa ăn năn vừa tự trách, người xung quanh không một ai lại gần, chỉ mặc cho thanh niên nước mắt giàn dụa ôm xác cha mình.
Quang Anh thấy cảnh đau lòng như vậy cũng chỉ biết thở dài, hắn gọi người ra thanh toán sau đấy cầm đao cùng tay nải tiếp tục dắt con trâu lên đường....
Đám lính vẫn tiếp tục hộ tống đoàn xe đến trước huyện nha.
Trước cửa huyện lúc này đang đứng săn một đám người, trong đấy có cả tri huyện cùng mấy vị quan bát, cửu phẩm khác mặc quan phục đừng chờ sẵn, bên cạnh còn đứng vài vị phú hộ, họ đều là người giàu có nhất huyện, mấy vị này cũng không muốn bỏ qua cơ hội hiếm có để gặp mặt quan ngự sử.
Trong đám người cũng không thể thiếu khuôn mặt của ba vị bang chủ, bọn hắn chính là thế lực"hắc đao" lớn nhất vùng, sống được là nhờ quan lại bao che nên chắc chắn không thể vắng mặt được,việc nịnh nọt quan lại là kĩ năng sinh tồn thiết yếu, thiếu ai cũng có thể những chắc chắn sẽ không thiếu bọn hắn.
Những người do tri huyện dẫn đầu thấy đoàn xe hơn tiến đến trước huyện nha thì lập tức chắp tay hô to.
_ Cung nghênh quan giám sát ngự sử!!!
Trong xe lúc này mới bước xuống một người, người này đầu đội mũ cánh chuồn, mặc áo quan màu xanh mạ, lưng thắt đai ngọc,chân đi giày đen, dáng người cục mịch, khuôn mặt to béo cao ngạo hất lên trời.
Người này chính là Dương Văn Lễ.
Quan giám sát ngự sử - Chánh thất phẩm.