Chương 90: Mãnh Hổ Xế Chiều.

Đi Một Lần Về Thời Trịnh - Nguyễn Phân Tranh

Chương 90: Mãnh Hổ Xế Chiều.

Chương 90: Mãnh Hổ Xế Chiều.

Quang Anh trầm mặc đưa thầy lang ra ngoài, hai người trên đường không ai mở miệng nói chuyện với nhau cả.

Lúc ra đến của thì hắn rốt cuộc lên tiếng hỏi thầy lang.

_ Thầy lang, thầy tôi thực sự không còn cách nào cứu chữa nữa ư?

Thầy lang nghe thấy vậy cũng dừng chân lại, ông này biết Quang Anh chỉ là học trò của nhà phú ông,thân phận thậm chí còn không bằng con nuôi.

Thầy lang năm nay hơn 40 tuổi, tới tuổi này thì ấm lạnh trên đời cũng trải gần hết rồi, không thiếu những lần đi khám bệnh ở những nhà phú hộ khác gặp phải những người thế này, đa số đều mong chủ nhà chết để tranh giành tài sản với con ruột hoặc không thì mặc kệ chủ nhà mà an phận làm kiếp người ở, quan tâm cùng hiếu thảo với chủ nhà thế này thì rất ít.

Chính vì vậy mà ông thầy lang cũng muốn nghĩ cách giúp đỡ ông Lúy.

Chưa kể nếu ông Lúy vì bệnh nặng mà qua đời thì ông ta cũng mất đi một khoản thu kha khá.

Thầy lang chau mày suy nghĩ một lúc, sau đấy mới quyết định nói ra.

_ Cách thì không phải không có, nhưng tốn kém lắm.

Quang Anh trên mặt hiện lên vẻ mừng rỡ.

_ Chỉ cần có cách là được, tiền bạc không thành vấn đề.

Ông đồ nghe thấy vậy mới mở hòm thuốc lấy giấy bút viết cho hắn một danh sách dược liệu.

_ Bệnh của ông nhà cần rất nhiều dược liệu quý, cậu chỉ cần tìm mua được những dược liệu trong này để tôi làm thuốc, lại thêm nghề châm cứu cùng xông hơi gia truyền của tôi thì ít nhất cũng hòa hoãn được một phần bệnh tình, tuy không thể chưa khỏi nhưng ít ra cũng cầm cự thêm được 2,3 năm.

Thầy lang thấy Quang Anh cầm tờ giấy nhìn chăm chú thì nói tiếp.

_Những tôi nói trước là thuốc này đắt cùng hiếm lắm, chỗ tôi không có nhập hàng, cậu phải lên tận trên trấn người ta mới có bán.

Quang Anh nhìn vào tờ danh sách, trong này đúng là toàn dược liệu quý hiếm thật.

Hắn cẩn thận cất tờ giấy vào người rồi tiễn thầy lang ra ngoài.

Lúc vừa quay vào nhà thì có người hầu tìm đến hắn.

_ Cậu Anh đây rồi, ông bảo cậu vào phòng ông có việc ạ!!

_ Có việc gì đấy?

Người hầu lắc đầu.

_ Con cũng không biết nữa, ông chỉ bảo con đi gọi cậu thôi!

Quang Anh gật đầu tỏ ý đã biết sau đấy ra hiệu cho người hầu đi làm việc khác.

Bản thân hắn tự mình sải bước đến phòng ông Lúy, đừa tay gõ lên cửa.

Giọng ông Lúy từ trong vọng ra.

_ Trâu đấy à, vào đi!!

Quang Anh đẩy cửa bước vào thì thấy Nguyễn Bành đã ngồi đợi trong này từ khi nào rồi.

Thanh niên năm nay đã 20 tuổi, từ sau khi đỗ sinh đồ 4 năm trước thì cưới Thị Lan về làm vợ, đến nay đã có 2 đứa con, Thị Lan là con gái thầy đồ, vừa xinh đẹp lại có ăn học, hiểu lễ nghĩa nên gia đình cũng hạnh phúc ấm êm.

Chỉ tiếc là năm ngoài Bành đi thi vẫn chỉ dừng lại ở sinh đồ,chưa thể đỗ hương cống để đi thi đình được,nhưng bù lại bây giờ cũng là bậc chức sắc ngồi mâm trên trong làng, thêm gia thế giàu có nên địa vị trong làng không kém gì lý trưởng.

Ông Lúy thấy cả hai người đều đến thì lấy trong người ra ba tờ giấy.

_Như thầy lang đã nói rồi đấy, ta không còn sống được bao lâu nữa, nên hôm nay quyết định gọi hai đứa đến để tính đến việc hậu sự.

Thấy hai người định nói gì thì ông Lúy lập tức đưa tay cản lại.

_ Thôi thôi, không cần an ủi ta, thân thể ta thế nào chả nhẽ bản thân ta lại không biết, cuộc đời ta đã vào nam ra bắc, tung hoành sinh tử trên khắp các chiến trường ác liệt nhất, kẻ thù chết dưới tay ta không có một trăm thì cũng vài chục, chả nhẽ cuối đời lại phải rụt rè sợ chết như lão khọm.

Hai Người nghe ông Lúy nói vậy xong cũng không biết phải mở miệng thế nào.

Đúng như ồng thầy nói, một người hào khí ngất trời, cả đời tung hoành ngang dọc nhứ vậy không có chuyện đến khi tuổi già lại sợ hãi rồi chốn tránh cái chết.

Nhìn thân hình già nua cùng bệnh tật nhưng ánh lửa trong mắt vẫn không hề dập tắt,dù cơ thể có trở nên yếu đuối thì hào khí trong mắt vẫn chưa từng mất đi.

Mãnh hổ dù xế chiều nhưng uy thế còn để trăm dặm, không cho phép khinh thường.

Ông Lúy cầm từ trong người ra ba tờ giấy.

_ Hai đứa mày, một đứa là con đẻ của ta, một đứa khác là đệ tử ta coi như con đẻ, nay nhân lúc ta còn tỉnh táo để bàn giao lại việc nhà cho hai đứa.

Ông Lúy quay sang Nguyễn Bành.

_Khụ Khụ!! Bành!! Ra đây thầy bảo.

Nguyễn Bành rưng rưng hai mắt đứng dậy.

_ Dạ thầy gọi con.

Ông Lúy đưa cho con trai một tờ giấy.

_ Mày là con cả của thầy, sau khi thầy không còn nữa thì mày chính là chủ nhà, chăm lo cho các em, lo việc tế giỗ tổ tiên, trách nhiệm mày nặng nhất!... Khụ Khụ!! Nay thầy để lại gia tài cho mày tất cả nhà cửa, bạc trắng có 250 lạng, trâu mộng 15 con, ruộng tốt 140 mẫu, gia nhân cùng người hầu cũng cho mày.Cầm lấy đi!!

Nguyễn Bành qùy sụp xuống chân ông Lúy.

_ Con không cần những thứ này! Thầy đừng nói như vậy, thầy sống lâu trăm tuổi với chúng con, con còn chưa đỗ đạt làm quan, chưa báo hiếu công ơn dưỡng dục của thầy nữa.

Ông Lúy dùng bàn tay gầy gò xoa đầu con trai, nhớ đến ngày hắn vừa ra đời mới chỉ đỏ hỏn như con mèo con, vậy mà nhoáng một cái cũng đã thành gia lập nghiệp, trên người cũng có công danh.

_ Trên đời này làm gì có ai sống được trăm năm, việc mà thầy tự hào nhất cuộc đời này là đẻ ra được đứa con trai học hành thành tài như mày, thầy dù xuống dưới kia gặp u mày cùng tổ tiên của dòng họ cũng có thể tự hào mà khoe rằng tôi là cha của cử nhân!! hahaha!! Khụ Khụ!!

Ông Lúy thu tay lại, sau đấy quay sang Quang Anh.

_ Thằng Trâu cũng lại đây thầy bảo.Mày tuy không phải con ruột của thầy, nhưng thầy vẫn coi mày như là con trai mà đối xử, mày cũng không làm thầy thất vọng, mấy năm qua tuần nào mày cũng thuê thầy lang đến khám bệnh cho thầy, cũng một tay mày bảo vệ cả nhà khỏi bọn đạo tặc lục lâm.

Ông Lúy đưa tay sờ lên vết sẹo trên mặt hắn.

_Mấy năm nay mày vì bảo vệ người trong nhà, bảo vệ thầy, thầy nhớ rõ hết, biết hết.

Quang Anh lắc đầu.

_ không phải, nếu không có công ơn nuôi nấng của thầy thì con đã không sống được đến bây giờ rồi.

Ông Lúy mỉm cười lấy ra một tờ giấy đưa cho hắn.

_ Thầy nay tuổi cao sức yếu, võ nghệ chỉ kịp truyền cho mày đao pháp. Nhưng ngần đấy cũng đủ cho mày ngang dọc đất Thanh Hóa này rồi, chỉ cần mày không nông nổi thì chắc chắn tương lai sẽ không kém,nay thầy tuổi già để lại cho mày một ít vốn làm của ăn của để. thầy cho mày 30 mẫu ruộng tốt, 3 con trâu mộng, bạc trắng 50 lạng.

Ông Lúy đặt tờ giấy vào tay hắn.

_ Sau này dù ở lại hay đi xa thì cũng nhớ lấy ở đây lúc nào cũng là nhà mày, anh em phải giúp đỡ,đùm bọc lẫn nhau, không để người ngoài bắt nạt, biết không!!?

Quang Anh cắn môi gật đầu.

Ông Lúy hài lòng nhìn hắn.

_ Nhớ lấy lời thầy, con người có thể thay đổi, nhưng phải giữ lấy bản tâm.

Quang Anh hai mắt đỏ ngầu nhìn tờ giấy chia gia tài trên tay, sau đấy lau sạch nước mắt còn rưng trên khóe mắt, hắn nhét lại tờ giấy vào tay ông thầy.

_ Việc này thầy không phải vội, thầy lang đã bảo với con là có thuốc chữa cho thầy rồi, thầy yên tâm nghỉ ngơi đi, con lập tức lên trấn mua thuốc về cho thầy.

Nguyễn Bành bên cạnh nghe thấy vậy như chết đuối vớ được cọc.

_Thật không?

Quang Anh trả lời chắc chắn.

_ Không sai được, chính thầy lang đã nói với em như vậy, anh với thầy đợi em vài ngày.

Nói xong không đợi không đợi hai người phản ứng lập tức xoay người đi ra ngoài.

Ông thầy bao năm nay coi hắn như con trai thì chẳng nhẽ hắn không coi ông thầy như cha đẻ, hai đời của hắn chỉ sợ duy nhất khi người ta đối xử tốt với hắn mà hắn không có gì để báo đáp lại,công ơn dưỡng dục, truyền thụ còn chưa trả hết thì hắn sẽ không chấp nhận buông xuôi như vậy.

Ông Lúy nhìn bóng lưng học trò đi ra ngoài, muốn ngăn lại nhưng không kịp.

_Khụ khụ khụ!!

Nguyễn Bành vội rót tro ông Lúy một chén trà rồi vuốt ngực.

_ Thầy giữ gìn sức khỏe, thằng Trâu lập tức mang thuốc về chữa khỏi bệnh cho thầy ngay.

Ông Lúy lắc đầu, bệnh của ông chẳng còn sống được mấy năm nữa, bây giờ chỉ có thuốc tiên mới chữa được khỏi, chính vì vậy mới gọi bọn hắn đến để chia gia tài, miễn sau này anh em vì tiền bạc lại lục đục nhau.

Ông Lúy nhìn con trai, hỏi:

_ Thầy không chia hết gia tài cho mày mà chia thêm cho Quang Anh, mày không giận thầy chứ?

nguyễn Bành lắc đầu.

_ Không, con luôn coi nó như em trai bao năm nay, nó với con cũng không khác gì cái Linh, con có gì mà giận!!? Với lại đây là gia tài cả đời của thầy, thầy nói gì bọn con đều xin nghe.

Ông Lúy hài lòng gật đầu.

_Đúng là con trai của ta!! Tốt lắm!

Ông Lúy đưa cả ba tờ giấy cho Nguyễn Bành.

_ Thằng Trâu nó vội vàng quá, mày tìm cơ hội đưa văn tự cho nó, phần lớn nhất này của mày. Còn tờ cuối cùng này là của cái Linh, thầy để lại cho nó một cặp trâu, 50 lạng bạc, 30 mẫu ruộng cùng một số trang sức làm của hồi môn.

Ông Lúy nhìn con trai.

_ Mày cũng thay thầy giữ tất đi, khi nào nó tìm được người tử tế để gả thì mày thay thầy đưa hồi môn cho em, con gái lấy chồng không có hồi môn thì thiệt thòi lắm, sau này mày cũng phải cố học hành,đỗ đạt cao vào, vậy Linh nó ở nhà chồng mới có thế có chỗ dựa.

Nguyễn Bành đẩy lại văn tự cho cha.

_ Không!! Thầy còn mạnh khỏe lắm, bao giờ cái Linh lấy chồng thầy còn phải dắt tay nó lên kiệu hoa, lúc đấy chính tay thầy hãy đưa hồi môn cho nó.

Ông Lúy cười hiền từ nhìn con trai.

_ Khờ lắm, thầy tất nhiên phải là người tự tay dắt nó lên kiệu hoa rồi, thầy đã nhờ bà mối tìm cho nó một nhà chồng tốt rồi, muộn nhất thì năm sau là cưới được, thầy đưa cho mày chẳng qua là sợ già rồi hay bị đãng chí, giấy tờ cất đâu cũng không nhớ, thầy lười viết lại thôi.

Nguyễn Bành nghe vậy mới chịu lau mắt cất mấy tờ văn tự đi.

Ông Lúy thấy vậy thì nhẹ nhàng thở ra, hậu sự cuối cùng cũng lo xong, bây giờ chỉ hi vọng ông trời thương xót cho sống thêm ngày nào hay ngày đấy, chỉ mong vẫn còn kịp nhìn chúng nó lấy vợ lấy chồng, lúc đấy dù ông có nhắm mắt cũng xuôi tay.