Chương 89: Bệnh như núi đổ.
Thời gian thấm thoát mây bay, nhoáng một cái đã trôi qua 4 năm, hiện tại đã là mùa xuân năm 1654.
Hô! Ha!! Vù!!Vù!!
Trong sân nhà dù không có gió những vẫn vang lên những tiếng động lúc thì vù vù như tiếng quạt,lúc lại rít lên như cơn gió lạnh.
Một thanh niên đang đứng vung đao trong sân, thanh đao to lớn kết hợp với thân hình khổng võ to lớn khiến khiến đất cát xung quanh bat lên mịt mù, trong sân giống như có một cơn lốc xoáy nhỏ đang càn quét.
Thanh đao múa may khi thì để lại tàn ảnh, khi thì thoát ẩn thoắt hiện, lúc lại mạnh mẽ như lôi đình, ào ào như mưa giông.
Ông Lúy đứng chống gậy ở một bên càng nhìn càng hài lòng, đưa tay khẽ vuốt bộ râu đã trắng gần hết.
Trong bốn năm này ông Lúy vì bệnh tật đã càng ngày càng yếu, lưng đã còng xuống phải chống gậy, tóc cũng bạc gần hết,khiến cho người ta cảm nhận sự già nua xế chiều, hoàn toàn không còn hình dáng của người trai tráng khỏe mạnh sẵn sàng vung đao xông về phía bọn cướp để bảo vệ dân làng vài năm trước.
Ông Lúy tay cầm một bát nước từ người hầu rồi cất giọng nói.
_ Tập thế thôi, nghỉ tay uống nước đi.
Người thanh niên nghe thấy ông Lúy nói như vậy thì thu đạo rồi chạy lại.
_Con xin thầy.
Nói rồi cầm bát nước lên tu một hơi hết sạch.
Người thanh niên này chính là Quang Anh, hắn năm nay tuy mới 14 tuổi nhưng đã cao đến 1m7, dáng người khôi ngô có bắp, mái tóc cắt ngắn lộ ra khuôn mặt tinh thần tràn đầy sức sống, vết sẹo ngày xưa bị hổ cào trên mặt hiển lộ rõ sự dũng mãnh cùng gan dạ, hàm răng đen bóng, đều tăm tắp như hạt bắp, mỗi lần cười lên lại giống như ánh nắng che mất sự hung dữ của vết sẹo trên mặt.
Hiện tại làng trên xóm dưới không ai không biết đến hắn, hắn từ năm 10 tuổi đến giờ đã thắng liên tiếp bốn hội vật hàng năm của làng, được công nhận là nguyền mạnh nhất làng.
Ngực nở vòng cung, bắp chân,bắp tay chắc như gỗ lim, cơ bắp trên người căng phồng lên giống như vận động viên thể hình nhưng lại thiếu đi vẻ cồng kềnh, kém nhanh nhạy mà thay vào đấy là sự dẻo dai giấu trong mỗi thớ thịt cùng linh hoạt của các khớp xương, tám múi bụng cùng phần liên sườn giống như mang cá mập thể hiện sức bộc phát tấn mãnh,
Đang lúc hia thầy trò đứng nói chuyện với nhau thì Sứt không biết từ đâu cầm lấy một tập sổ sách đem đến trước mặt ông Lúy.
_ Bẩm ông, đây là sổ sách tháng này, con đã làm xong, mời ông xem lại.
Ông Lúy cầm lấy một quyển sổ lất ra mấy tờ, sau đấy hài lòng gật đầu.
_ Tốt lắm! Khụ Khụ! Sổ sách mày làm thì ông yên tâm rồi.
Sứt bây giờ đã lớn, ở độ tuổi 14 này tuy vẻ trẻ con chưa hoàn toàn biến mất được nhưng nó đã bắt đầu tỏ ra chín chắn và cẩn thận rất nhiều, những năm này Quang Anh đều dạy hắn học chữ cùng tính toán, với cách tính toán của người hiện đại thì chẳng mấy chốc Sứt đã thành thạo các phép toán cộng trừ nhân chia, tính toán mấy cái sổ sách thu chi trong nhà chỉ là mưa bụi.
Ông Lúy trong những năm này có mua thêm rất nhiều ruộng tốt, tổng số ruộng đã đến 200 mẫu, đàn trâu cũng có 20 con, trong nhà cũng xây lại thành to lớn cùng khí khái hơn.
Hiện tại trong nhà đã không kém gì những nhà đại phú hộ trên huyện, giàu có đủ khiến người khác hâm mộ cả đời.
Bên ngoài tường cao của rộng, bên trong nhà son gác mái, người hầu kẻ hạ lên đến hàng chục.
Vì vậy nên bây giờ Sứt với tài tính toán,thu chi nghiễm nhiên trở thành quản gia trong nhà.
Đây là một vị trí đòi hỏi người có học thức cao cùng nhân phẩm đáng tin mới có thể đảm nhiệm được, Sứt đã theo gia đình nhà ông Lúy từ bé đến bây giờ, ngoài nó ra thì không có ai đảm nhiệm được vị trí này.
Lúc này có một người hầu từ ngoài nhà chạy vào, thấy cả ba người đang đứng đây thì hơi bất ngờ, vội cúi người chào.
_ Con chào ông, chào cậu Anh, chào cậu Sách.
Sách là tên mới của Sứt, dù gì cũng là quản gia trong nhà, nếu cứ để tên Sứt thì không hay nên ông Lúy đặt cho nó tên mới là Sách.
Ông Lúy thấy người hầu đi vào thì hỏi.
_ Có việc gì đấy?
Người hầu vội khom người trả lời.
_ Dạ bẩm ông, thầy lang ở trên huyện hôm nay đến khám cho ông đang ở nhà trước ngồi đợi rồi ạ!!
Ông Lúy nghe thế thì gật đầu.
_ Đến rồi à, thằng Sách đem sổ sách vào phòng đi, thằng Trâu đỡ thầy ra ngoài.
Ông Lúy bệnh tình càng ngày càng nặng, đi đứng cũng phải có người đỡ, nhiều đêm ho đến dần sáng mới ngủ được, thân thể từ một người đàn ông gần 60 kg chỉ còn hơn 40 kg.
Nên Quang Anh đã dùng tiền riêng của hắn mời thầy lang có tiếng trên huyện mỗi tuần đều đến kiểm tra sức khỏe cho ông thầy trong vòng bốn năm liên tiếp, nhưng dù vậy bệnh tình của ông thầy vẫn chỉ hoãn lại một chút, mỗi năm lại càng trở nặng,nhất là vào mùa thời tiết thay đổi lại càng khiến cơn ho không dứt.
Quang Anh đỡ ông thầy đi đến trước nhà chính.
Lúc này ông thầy lang đang ngồi chờ sắn trên ghế, thấy hai người bước vào thì đứng lên chào hỏi.
Ông Lúy ngồi xuống ghế.
_ Tuần nào thầy cũng đến tận nhà khám bệnh cho tôi, vất vả cho thầy quá.
Thầy lang vội khoát tay.
_ Đâu có, ông Lúy là người đức cao vọng trọng trong làng, được ông tin tưởng thế này tôi lấy làm mừng.
Ông thầy lang nghĩ thầm, với lại thằng học trò của ông trả tiền hậu lắm.
Thầy lang chuẩn bị một cái khăn rồi để ông Lúy đặt tay lên, do đã quá quen thuộc với quá trình khám bệnh nên ông Lúy đặt tay lên tấm khăn để thầy lang bắt mạch.
Thầy lang đặt tay lên mạch của ông Lúy, trẩm ngâm một lúc, sau đấy sắc mặt dần dần chuyển thành khó xem.
Thầy lang hỏi ông Lúy một số câu hỏi, ông thầy cũng không giấu giếm gì mà nói ra.
Hai thầy trò nhìn mặt thầy lang, trong lòng ông Lúy như đoán trước được điều gì.
_ Có vấn đề gì thầy cứ nói, đừng ngại, tôi còn ngồi đây là còn nghe được.
Thầy lang nhìn Quang Anh một cái, thấy hắn hơi gật đầu mới giám nói.
_ Vậy tôi không giám giấu, thú thật là bệnh của ông từ lâu đã ăn xâu vào tận xương tủy, những năm qua tôi đều cố gắng dùng thuốc để ém lại, nay bệnh đã ăn từ trong ra ngoài, lan sang đến tận tâm,phổi tôi sợ là...
Quang Anh nghe vậy thì trong lòng lộp bộp.
_Sao lại thế này? Chẳng phải tuần nào thầy cũng đến khám cho thầy tôi còn gì? Sao lại để bệnh trở nặng thế này? Ngày nào thầy tôi cũng uống thuốc, sao lại càng ngày bệnh càng nặng là thế nào!!!?
Thân hình to như con trâu mộng của hắn áp sát tới trước mặt thầy lang như con trâu đứng trước con dê núi làm ông thầy lang sợ hãi nuốt nước bọt.
_ Cái này.. Tôi...
_ Trâu!! Không được vô lễ như thế!!
Quan Anh thấy ông Lúy nói vậy thì đành lui lại.
Ông Lúy nghe thày lang nói xong bệnh tình của mình như vậy nhưng khuôn mặt vẫn rất bình thản, đưa tay rót thêm trà vào chén cho thầy lang.
_ Thằng này nó còn trẻ tuổi nên cái tính nó chưa hiểu truyện, mong thầy lang thông cảm cho.
_ Không...không sao, tôi hiểu mà, cậu Anh đây đúng là có hiếu, hành động cảm tính như vậy cũng là lẽ thường.
Thầy lang làm sao mà giám giận cái "hầu bao" của mình được, chỉ cần đúng hạn đưa tiền thì dù có lỗ mãng hơn nữa ông ta vẫn chịu được.
Ông Lúy gật đầu.
_ Thầy lang đúng là rộng lượng, nếu không ngại thì ngồi lại ăn bữa cơm đã rồi về.
Ông Lúy không hổ danh là địa chủ giàu có nhất vùng, mỗi lần thầy lang đến nhà khám bệnh trừ khoản tiền hậu hĩnh ra thì đều được mời ở lại ăn uống rượu thịt.
Nhưng hôm này vừa mới thông báo tin buồn cho chủ nhà như vậy nên cũng ngại ngùng không giám ở lại ăn uống.
Ông Lúy thấy thầy lang từ chối cũng không giữ lại, bảo Quang Anh đưa tiễn thầy lang ra ngoài.