Chương 9: Sơn Tặc
Ông Lúy lắc tay từ chối.
_ Thôi, không cần nước nôi gì đâu, hôm nay thầy đến đây có việc.
Nói xong quay sang bảo với ông Cối.
_ Chả là mùa đông đến nơi rồi, trong nhà lại có hai đứa người ở, tôi muốn may cho hai đứa nó một bộ quần áo để chống rét.
Vừa dứt lời thì không chỉ ông cối với người thanh niên kia kinh ngạc mà thậm chí bản thân Trâu cũng giật mình tột độ.
Tại thời đại này người ở là phải có giấy bán thân, bản thân người ở cũng bị quan phủ coi như một loại hàng hóa thuộc về địa chủ, đánh mắng là nhẹ dù là người chủ có giết người ở thì cũng chẳng phải chịu trách nhiệm gì cả.
Tại thời điểm dân chạy nạn khắp nơi thế này thì chết đứa ở nào thì chỉ cần đứng ở cổng nhà hô lên một câu thôi là có hàng tá kẻ muốn thay thế, chỉ cần viết một tờ giấy rồi đưa cho lý trưởng đóng dấu vào là được.
Đừng nói là vì sợ hai đứa bé bị rét lạnh mà đưa chúng đi may quần áo, phải biết số tiền này cũng không phải ít, nếu như tiền vải vóc may quần áo rẻ như vậy thì cũng không có nhiều người thà mặc quần áo cũ rách vá chằng vá chịt mà không chịu bỏ tiền mua vải may áo mới, quả thật là kỳ lạ.
Ông Cối nhìn xuống thằng bé, tuy hơi gầy gò một chút nhưng tinh thần tươi tỉnh, ánh mắt trong với có thần, trên người cũng không có vết đòn roi đánh đập.
Ông Cối chuyển ánh mắt qua nhìn ông Lúy.
_ Tôi hiểu rồi, thầy Lúy đúng là tốt bụng mà, thiên hạ loạn lạc, người như thầy đúng là hiếm có.
_ Người tốt thì không giám, chỉ là quan tâm mấy đứa nhỏ thôi.
Ông cối cúi xuống bảo với Trâu.
_ Thằng này mồm đâu, còn không cảm ơn ông nhà mày đi kìa.
Trâu lúc này mới khoang tay vào, cúi đầu xuống.
_Con đội ơn ông ạ!!
Ông Lúy vuốt râu 'Ừ " một tiếng.
Sau đấy ông Cối đưa hắn đi chọn vải, cầm thước dây do người, vì hắn cùng thằng Sứt dáng người na ná nhau nên chỉ cần đo một mình hắn là đủ rồi cuối cùng thì cùng ông Lúy bàn bạc giá tiền.
Khi ông Cối bảo khoảng 4,5 hôm là có thể may xong thi ông Lúy mới hài lòng giao tiền cọc.
Lúc này một bàn tay to vỗ nhẹ lên đầu của hắn, quán quay lại nhìn - là con trai chủ tiệm may.
_ Mày là thằng Trâu đúng không, anh nhìn thấy mày mấy lần rồi.
Hắn gật gật đầu.
_ Vâng, em tên Trâu.
_ Số mày may lắm mới gặp được người tốt như thầy đấy, gặp phải người khác thì mày còn lâu mới được như thế này.
Trong mắt mọi người, một người chịu mua một đứa bé về làm người ở lại không đánh đập, không bỏ đói lại còn đưa đi mua đồ rét nữa thì đúng là người tốt hiếm có.
Trâu cũng gật đầu " Vâng " một tiếng.
_ Mày cứ gọi anh là Binh, sau mà thằng nào bắt nạt cứ bảo là em anh Binh thì bọn nó khác không giám.
Hắn nhìn kỹ người này, khoảng bằng tuổi của Nguyễn Bành, thân cao xấp xỉ ông Lúy, dáng người thuộc kiểu vạm vỡ, đặc biệt là hai cánh tay rất to. quai hàm bành ra hình chữ điền tạo cho người ta cảm giác rất đáng tin cùng mạnh mẽ.
Người xưa có câu " Bần văn - phú võ" tuy ở đời sau thì cái méo gì cũng đều cần giàu cả nhưng ở hiện tại, nếu như học trò chịu đói chịu khổ một chút, ngày 1,2 bát cháo loãng thì vẫn có thể tiếp tục đi học,có hơi giảm hiệu quá nhưng vẫn có thu hoạch.
Nhưng nếu người học võ mà nghèo đến mức không có cái ăn thì đừng mong luyện được cái gì ra hồn, khả năng tự hủy rất cao.
Nên học trò của ông Lúy rất Ít nhưng toàn là con nhà giàu cả, dù sao nhà có của ăn của để nếu không có vũ lực bảo đảm thì sao yên tâm được.
Trâu cũng vui mừng.
_ Em cảm ơn!!
Thanh niên nghe vậy thì khoanh tay vào cười ha hả.
Nhìn hai cánh tay ép vào nhau làm mí mắt Trâu hơi giựt giựt, nói không ngoa chứ với một đứa trẻ nặng không đủ 25kg thì hai cánh tay kia còn to hơn chân hắn nữa.
Sau đó ông Cối còn tận tình tiễn ông Lúy ra cửa, Binh cũng vẫy tay chào chào.
Nhưng vừa đi được vài bước thì lại có chuyện phát sinh.
Từ phía ngoài cổng làng bỗng vang lên một tiếng kêu thảm thiết.
_ Bớ làng nước ơi, có ai không, cứu tôi với, bớ làng nước ơiiii~~!!
Lúc này có người đang hớt ha hớt hải khéo kéo một chiếc xe hai bánh bán sống bán chết mà chạy vào làng. trên xe còn ó một thứ gì đó bị tấm chiếu che lại.
Lúc người này chạy gần đến nơi thì người ta mới thấy hóa ra hai tay của người này đều bị trói vào càng xe nên không thể bỏ tay ra mà chạy, bắt buộc phải vừa chạy vừa kéo xe.
Lúc này người đàn ông bỗng bị vấp một cái, làm thứ ở trên xe bị xóc bay ra ngoài, lại trùng hợp mà lăn xuống chân hắn với ông Lúy.
Hắn vừa cúi đầu xuống nhìn thì mắt trợn to tròn như sắp lòi ra ngoài, tim đâp chập một nhịp, một luồng hơi lạnh xộc một mạch từ ngón chân lên tận đỉnh đầu,
Vì thứ ở dưới đất là một cái đầu người máu me bị chặt xuống, không phải đầu lợn hay đầu bò. Mà là đầu người, hai con mắt chưa nhắm lại trợn ngược lên nhìn vào hắn.
-Aaaaaaa!!!!!
Hắn không nhịn được mà ngã ngửa ra sau, đồ đạc trong trong mủng lăn toán loạn ra đất, nhưng không có ai đoái hoài đến mấy thứ đó cả,bởi hắn không phải là người duy nhất bị dọa sợ.
Sung quanh liên tục vang lên tiếng kêu thanh, nhiều người bị dọa cho liên tục lui về phía sau.
Lúc này ông Cối cùng với Binh cũng từ trong cửa hàng đi ra, cả hai nhìn thấy cảnh này đều bị dọa xanh hết cả mặt.
_ C..chuyện gì th..ế này!!?
Lúc này Trâu cảm thấy có một bàn tay lớn đầy sức lực kéo hắn lên, là ông Lúy.
Chỉ thấy lức này ông Lúy nhíu chặt lông mày lại,tiếp đến là bình tĩnh đến lạ thường mà cầm cái đầu kia quăng trở lại xe, sau đó rút sau lưng ra một con dao bước bến xe cắt dây trói cho người đàn ông kia.
_ Mày là ai, từ đâu đến, thế này là thế nào??!
Liên tiếp ba câu hỏi được đưa ra.
Người đàn ông lúc này đã bị dọa đến mức nước mắt nước mũi chảy nhem nhuốc, giọng nói cũng khản đặc lại, chỉ có thể cố gắng nói ra mấy chữ.
_S..ơ,,sơn tặc... sơn tặc giết người...
Xung quanh bỗng yên tinh lại đến mức nghe được cả tiếng gió, sau đó không biết ai là người đầu tiên hét lên,tất cả mọi náo loạn cùng nhau hét lên.
Ngay cả ông Lúy cũng không thể bình tĩnh được nữa, trên mặt hiện lên vẻ khiếp sợ.