Chương 12: Phục kích tóm gọn.
Tên sơn tặc cố gắng men theo góc tưởng để di chuyển, hắn nghe theo lệnh của đại ca đi do thám tình hình trong làng nhưng không ngờ lại bắt gặp dân làng cầm đuốc đi tuần tra.
Hắn hiện tại chỉ muốn mau chóng chạy ra khỏi làng để về báo tin cho đại ca.
Hắn sợ rằng ở lâu thêm chút nữa sẽ bị dẫn làng tuần tra phát hiện, tới lúc đó hậu quả chỉ có chết mà thôi.
Hắn đã từng nghe đồng bọn kể rất nhiều về kết cục của nhưng tên sơn tặc khi bị bắt lại, ban đầu chỉ nghe thôi thì hắn sẽ cười cợt tỏ vẻ bản thân không hề sợ hãi, nhưng khi chân chính đối diện với hoàn cảnh như vậy thì hắn mới biết được thế nào là sự đòng cảm với những kẻ trong câu chuyện đó.
Hiện tại hắn chỉ giám đi nhẹ, nói khẽ, cười duyên- nếu như hắn còn cười được. Cố gắng để có thể chuồn khỏi làng một cách êm xuôi nhất.
Tại lúc hắn đáng men theo góc tường thì phía sau lưng bỗng vang lên một tiếng loạch ~~ xoạch như có người đang giẫm lên đống lá chuối khô vậy.
Theo bản năng, tên sơn tặc dừng lại định quay đầu ra sau xem xét.
Những vừa chỉ quay được một nửa thì qua khóe mắt hắn một bóng đen tựa như đuôi rắn quật thật mạng vào lưng.
Cảm giác đau rát theo sau lưng thậm chí nháy mắt truyền sâu vào trong phổi, không lhis trong phổi nháy mắt bị đánh bật ra hết.
Trong đầu bị cảm giác đau rát cùng tức ngục thay thế, hắn chua kịp kêu lên đau đớn thì có người đã lên tiếng trước.
_ Bắt cướp!!!!!
Tiếng kêu như xé rách màn đêm thăm thẳm.
Tên sơn tặc nghe thấy tiếng hét thì 3 hồn 7 vía gần như sắp lên mây, hắn không đoái hoài đến cơn đau trong người mà chỉ muốn quay người dốc hết sức chạy ra khỏi làng.
trong bóng đêm hắn chỉ nhìn thấy một người thanh niên "cao to" cầm gậy đuổi theo bản thân.
_ Đứng lại!!
Ngu gì mà hắn chịu đúng lại, nhưng vừa mới xoay người chạy được mấy bước thì người thanh niên đằng sau lại cầm cây gậy quét về phía chân tên sơn tặc làm cho hắn ngã sấp xuống đất, vừa mới chống tay ngồi dậy thì lại bị người này dá cho một cái.
Tên sơn tặc cảm giác như lục phủ ngũ tạng cụng bị một đạp này đập cho lộn xộn lên, cả người bị đạp dựa vào cây chuối.
Từ nãy đến giờ liên tiếp bị ăn đòn hiểm, tiếng hét lúc nãy chẳng mấy chốc sẽ dẫn theo rất nhiều người đến, lúc đó hắn sẽ chết chắc.
Trong mắt tên sơn tàn nhẫn, tay hắn lúc này sờ vào chuôi đao bên cạnh.
Chỉ cần giết chết tên này là có thể cao chạy xa bay, những kẻ đến sau thấy xác chết của tên này sẽ sợ hãi không giám đuổi theo.
Người thanh niên vừa nãy ra đòn chính là Binh, nhìn thấy tên sơn tặc định rút đao ra đã cảm giác không ổn, đánh nhau với một tên sơn tặc tay không và một tên sơn tặc cầm đao là hai việc có tính nguy hiểm hoàn toàn khác nhau.
Binh nhìn tên sơn tặc rút được nửa thanh đao ra thì biết bản thân phải ngăn chặn hắn lại.
Nhưng đáng tiếc là lúc Binh mới đi lên được hai bước thì tên sơn tặc đã rút được hết thanh đao ra.
vẻ tàn nhẫn trong mắt tên sơn tặc càng nồng đậm hơn, lúc hắn đang chuẩn bị đứng dậy cầm đao định bổ một phát khiến cho Binh " gậy đứt thân vong ' thì không hiểu sao cảm giác tổ tiên mách bảo làm hắn vội nghiêng người lăn sang bên cạnh.
Cùng lúc đó một lưỡi đao đúng lúc lướt qua vị trí hắn vừa ngồi, lưỡi đao mát lạnh lướt qua mặt hắn, liên đới cây chuối to bằng bắp đùi đằng sau cũng bị chặt đổ ngọt sớt.
Tên sơn tặc bị mồ hôi ướt đẫm lững, chỉ cần chần chờ một tí nữa thôi là đầu hắn sẽ bị chặt không khác gì cây chuối kia.
Chưa đợi hắn kịp hoàn hồn lại thì một cây đao to nặng đã gác lên cổ hắn.
Dưới ánh trăng, một người đàn ông trung niên hai tay cầm một thanh đao đặt tại trên vai tên sơn tặc, lưỡi đao kề sát cổ, trên cây đao dính vào nhựa chuối chảy từ cổ xuống ngực hắn.
_ Ở im, mày mà nhúc nhích tao chém bay đầu!!!
Người đàn ông nói bằng một chất giọng cực kỳ chắc chắn, mà tên sơn tặc cũng không giám đêm đầu của mình ra đùa nên chỉ giám nằm im trên đất.
Binh lúc này chạy đến cầm lấy thanh đao của tên sơn tặc, thanh đao chỉ là loại đao bình thường, trên thân vì không được bảo quản tốt nên rỉ sét rất nhiều, trên lưỡi đao còn có 2,3 vết mẻ rộng bằng đầu ngón tay.
Tuy là như vậy nhưng Binh vẫn yêu thích không buông tay.
Phải biết rằng đang thời gian chiến tranh, triều đình kiểm soát các tài nguyên sắt rất chặt, tuy rằng trừ một số thành trì kiểm soát vũ khí rất nghiêm ra thì không có luật lệ nào quy định người dân không được mang vũ khí.
Nhưng ngặt một nỗi là đồ sắt đã đắt thì vũ khí lại càng đắt đỏ hơn, ví dụ như thanh đao của tên sơn tặc nếu như còn mới thì phải có giá 8,9 lạng bạc, còn thanh Trảm Mã đao của ông Lúy nếu không có vài chục lạng thì đừng mong sờ vào.
Tuy nhà của Binh cũng có chút của ăn của để,nhưng nếu để ông Cối bỏ vài lạng bạc đi rèn một thanh đao cho Binh thì đúng là một chuyện rất xa vời, nên thanh niên này cầm được thanh đao của tên sơn tặc mới vui vẻ không rời tay như thế.
Vũ khí với võ sinh cũng quan trọng như sách đối với học trò vậy.
Lúc này người xung quanh cũng chạy đến, nhà cửa xung quanh cũng sáng đèn, còn có mấy người cầm cái cuốc, gậy gộc chạy ra.
Từ lúc binh hét lên tới lúc ông Lúy kề đao lên cổ tên sơn tặc vẫn chưa đến một phút nữa, nên tốc đọ phản ứng của mọi người không thể nói là chậm được.
Mọi người nhận được câu trả lời chắc chắn rằng đây là tên sơn tặc cùng với thanh đao trên tay Binh làm bằng chứng thì không nói nhiều, đầu tiên là lao vào cho tên này một trận đòn nhừ tử đã.
Một đám cướp thì mấy ai không sợ, nhưng nếu là một tên sơn tặc bị bắt lẻ thì ai lại không không thích nhảy vào ăn hôi mấy cái cho bõ tức.
Mọi người đánh đấm nhiệt tình đến nỗi đích thân ông Luý phải ra can ngăn của sợ hắn bị dân làng đánh chết. Cũng không phải do nhân đạo gì đâu mà do còn rất nhiều thứ cần phải hỏi tên này nên hiện tại không giết được.
Tên này lúc được cứu ra thì gần như không còn chỗ nào lành lặn nữa, trên người chỗ xanh chỗ tím, răng cũng bị gõ rụng mấy cái.
Ông Lúy xách cổ hắn lên hỏi.
_ Nói,mày còn có đồng bọn không?!!
Ông Lúy nghi ngờ hắn vẫn còn đồng bọn nên phải tra hỏi ngay không để nó thoát.
Tên này cũng không phải là người gan dạ gì, bị ăn một trận đòn nhừ tử thì không giám giấu diếm gì cả.
_ Dạ... dạ... còn một đứa nữa, bọn con chia ra do thám, con ở đầu làng còn nó ở cuối làng sau khi xong việc thì chạy ra ngoài tập hợp.
Tên sơn tặc mếu máo.
_ Con đã biết gì khai đấy rồi, mong các ông các bà tha mạng cho con.
Ông Lúy không quan tâm lời xin tha của tên sơn tặc.
_ Mày nói cái gì cơ? Cuối làng!!
_ Vâng vâng.
Ông Lúy nghĩ thầm một tiếng " Nguy rồi ".
Sau đó cầm thanh Trảm Mã đao, hai chân như bay chạy phi nước đại chạy về phía cuối làng.
Bởi vì nhà ông cũng là ngôi nhà to nhất cuối làng, trong nhà chỉ có 4 đưa trẻ con.
Nếu tên còn lại biết được đồng bọn bị tóm dẫn đến bí quá hóa liều chạy vào nhà làm hại bọn trẻ thì nguy to.
Binh thấy thầy vội vàng chạy đi, trong đầu cũng nghĩ đến điều gì đấy.
Vội vàng hô mọi người.
_ Mấy người trói thằng này lại đưa về đình làng, còn lại chạy theo thầy tôi đi bắt tên còn lại.
Nói rồi xách đao dẫn đầu chạy theo ông Lúy.