Đi Một Lần Về Thời Trịnh - Nguyễn Phân Tranh

Chương 22:Thả Trâu.

Chương 22:Thả Trâu.

Trưa nay không biết ông Lúy lại đi đâu, trong nhà chỉ còn mỗi hắn với Thị Linh,

Hắn với Thị Linh bây giờ có thể nói là đôi bạn cùng tiến, ngày nào cũng sáng học văn, chiều tập võ.

Cứ lúc nào thấy hắn luyện tập là ra tập cùng, ông Lúy thì không muốn con gái học võ để cho có vẻ nết na thùy mị, nhưng hắn không thấy như vậy, thùy mị thời này cũng có mài ra mà ăn được đâu, có chút võ nghệ phòng thân, sau có việc gì chạy còn kịp.

Thị Linh năm này đã 10 tuổi, chỉ tầm 4,5 năm nữa là phải lấy chồng rồi nên bắt đầu nuôi tóc, Ngày thường hay mặc áo Viên Lĩnh có quấn thường, tóc để xõa ra sau, không buộc, tuy là tóc không dài lắm nhưng ít nhất mặc váy vào cũng không giống con trai nữa.

Nhưng vẫn thấy hơi vướng víu, nên khi tập võ thì thay sáng một bộ quần áo dài tay khác, ít nhất cái tay áo cũng không rộng đến eo nữa.

Hắn cũng không ngại mà dùng kiến thức của mình để chỉ dạy một số phương pháp èn luyện cho Thị Linh, coi như là trao đổi cho việc hắn học chữ.

Trong lúc cả hai đang luyện tập trong sân thì ngoài cửa vang lên tiếng khóc nghe rất quen.

_ Tiếng ai mà quen thế nhỉ??

Hắn nhìn Thị Linh.

_ Tao cũng thấy quen quen.

Tiếng khóc càng lúc càng gần, một lúc sau thì cả hai thấy Sứt đẩy cửa đi vào, thằng bé vừa đi vừa khóc đỏ cả mắt.

Trâu thấy thế thì vội chạy lại.

_Mày sao thế, sao lại khóc, ngã ở đâu à??

Vừa hỏi vừa kiểm tra tay chân, phủi bụi trên người cho nó.

Sứt lắc đầu:

_ K..Hôn..g, không Huhu~~

Thị Linh cũng chạy lại.

_ Đứa nào bắt nạt mày à??

Trâu lúc này mới nhìn kỹ mặt thằng Sứt, có mấy vết bầm tím, người cũng đầy bụi đất, trông giống như vừa bị đánh thật.

_ Sao! Có thằng nào đánh mày à? Nói tao nghe xem nào.

Thằng sứt lúc này mới cố nín khóc, sụt sịt hai hàng nước mũi rồi nói.

- Mất... mất trâu rồi hư hư~

Nói rồi lại không nhịn được mà khóc tiếp.

Cái gì??

Mẹ thằng nào chơi lớn thế, con trâu to thế cũng giám lấy.

_ Mày đừng khóc nữa, có gì nói ra xem nào!!

So với con trâu thì hắn lo cho thằng Sứt hơn, nhưng mà con trâu nó to lắm, hắn sợ thằng sứt mất làm mất con trâu sẽ nghĩ quẩn mất, với lại ông Lúy dù tốt tính nhưng nếu để mất hẳn con trâu kiểu gì cũng bị phạt nặng.

Thị Linh cũng vội hỏi.

_ Đúng đúng, mày đừng khóc nữa, nói xem đầu đuôi thế nào, biết đâu lại tìm được trâu về.

Thằng sứt vẫn mếu máo.

_ Bọn làng Đoài, hôm nay tao đi thả trâu... có mỗi một mình, bọn nó bảo bãi cỏ này là của làng bọn nó, không cho tao thả trâu ở đây, nhưng... nhưng rõ ràng đây là bãi cỏ làng mình,bọn nó mới là người sang thả ké trâu, tao không chịu thế là bị bọn nó đánh... đánh, không cho đem trâu về hu~ hư ~

Nói rồi nó lại mếu máo òa lên khóc.

Trâu biết nó khóc vì sợ làm mất con trâu, cả người run lẩy bảy hết lên rồi.

Nghe vậy thì hắn biết đây chắc là kiểu bắt nạt thôi, chứ bọn kia không giám lấy trâu thật.

Thằng sứt vì đẻ ra đã bị sứt môi với cả người nó cũng ốm yếu nên rất hay bị bắt nạt, nhưng làm thế này thì quá đáng lắm rồi, có lẽ mấy lần trước nó cũng bị bắt nạt mà hắn không biết cũng nên.

Thị Linh giậm chân tức tối.

_Cái bọn vô học, quá đáng!!

Trâu cũng tức đỏ hết cả mặt, hắn kéo tay thằng Sứt.

_Đi, đẫn đường cho tao!!

_ Đi đâu cơ?

_ Đi đòi lại trâu.

_ Nhưng bọn nó đông lắm!!

_ Mày cứ dẫn đường đi,một mình tao chấp hết!!....

Hắn cầm tay thằng Sứt đi ra ngoài. lúc nhìn thấy thằng bé vừa khóc vừa chạy về nhà thì hắn tức thật rồi.

Trong đầu hắn tự động nhớ đến lần đầu hắn với thằng Sứt gặp nhau, rồi ở chung vơi nhau mấy tháng nay.

Hắn vẫn nhớ như in hôm đầu tiên tỉnh lại, thằng Sứt nằm bên cạnh quan tâm hắn, thấy hắn bị ốm thì nhận làm việc nặng, hắn bảo đói cũng cố vặt thêm bó rau về, mỗi lần hắn làm sao đều là thằng Sứt quan tâm hắn trước, hắn không quên những lần thằng bé tốt với hắn.

Mẹ kiếp!! Bọn chó này!!!

Hắn cũng chưa từng nặng lời với thằng Sứt bao giờ, xa nhau mấy hôm cũng thấy nhớ, vậy mà bọn bên thôn Đoài giám bắt nạt nó như thế.

Hắn không phải kiểu trẻ trâu động tí là đánh nhau, nhưng hắn coi thằng Sứt như em trai, như người nhà vậy, không ai chấp nhận được việc để im cho em mình bị người khác bắt nạt được.

Hôm nay bọn làng Đoài không giải thích hẳn hoi cho hắn thì hắn tìm đến tận làng chúng nó.

_ Này, đợi tao với!!

Thị Linh biết sắp có đánh nhau nên chạy vào nhà cầm theo cái đòn gánh rồi đuổi theo Trâu.

Dù sao cũng là Trâu nhà mình, người cũng của nhà mình, không thể mặc kệ được.

Cả ba nhấc chân chạy nhanh ra bãi cỏ ngoài đồng.

------------

Bãi cỏ ngoài cánh đồng làng Yên Lãng lúc này đang tự tập một đám trẻ, đứa nhỏ nhất cũng 9,10 tuổi, trong đấy có một đứa lớn nhất 14 tuổi.

Thằng này lớn tuổi nhất trong đám trẻ, tuy là ở cùng đám trẻ chăn trâu nhưng thần thái lại rất khác biệt.

Cả người mặc môt bộ quần áo nguyên vẹn không hề có mụn vá nào, người chắc nịch, hai má hơi béo.

Thời này mà béo được thì trừ bị bệnh phù ra chắc chắn chỉ có thế là con nhà giàu.

Thằng này tên là Vĩnh, con trai của phú ông làng Đoài, còn bọn xung quanh là mấy đứa chăn trâu cho nhà hắn, nhà hắn có tận 15 con trâu, giầu có nổi tiếng khắp mấy làng xung quanh nên kẻ ở chăn trâu cũng nhiều,phải có 3 đứa đi trăn trâu mới hết được.

Hiện tại là 16 con nếu tính thêm con trâu nhà ông Lúy nữa.

Thấy tên Vĩnh lúc này nằm vắt chân lên gò đất ngắm đàn trâu thì có một đứa trẻ chăn trâu lo lắng hỏi.

_ Cậu Vĩnh ơi!

_Gì??

Thằng bé chăn trâu cúi thấp người xuống.

_Con thấy không ổn lắm!!

Vĩnh liếc mắt.

_ Có gì mà không ổn!?

Tên này ngập ngừng rồi mới nói tiếp.

_ Con nghe nói ông Lúy làng bên ghê gớm lắm, năm ngoái có sơn tặc cướp của thôn Đông,có 2 nhà phú hộ chị cướp sạch. Ấy vậy mà mấy hôm sau bọn đấy lại đi cướp làng Yên Lãng thì bị đánh tan tác, cái ông Lúy đấy còn cầm thanh đao to hơn cả người bình thường, lao vào đám cướp chém cả chục thằng sơn tặc. Nên con thấy mình bắt trâu nhà ông ấy thế này không ổn đâu cậu, lỡ...

Vĩnh Bực mình, ngồi dậy vỗ vào đầu tên này một cái.

_ Mày ngu thế, người ta nói thế mà mày cũng tin à?

Sau đó hừ một tiếng rồi lại nằm xuống.

_ Với lại nhà nó giám làm gì tao, thầy tao giàu nhất làng, nhà nó có mỗi con trâu thì có gì ghê gớm.

Vĩnh nói với mấy đứa trăn trâu bên cạnh.

_ Tao thèm vào lấy trâu của cái thằng sứt môi đấy, lát nữa kiểu gì nó trả phải ra để xin trâu, tao khác trả cho nó là được chứ gì?

Mấy đứa trăn trâu bên cạnh nghe vậy xong cũng chẳng biết nói gì nữa.

Cả làng Đoài có chưa đến 20 con trâu thì có 15 con của nhà hắn rồi, đến vụ cày bừa cả làng phải sang nhà hắn thuê trâu, cậy thế con phú ông nên quen thói bắt nạt mấy đứa trẻ trong làng.

Chẳng biết hôm nay dở chứng lại chốn học đi theo bọn chăn trâu,mấy hôm nay bãi cỏ bên làng Đoài chưa mọc kịp nên bọn hắn phải lùa trâu sang bãi cỏ bên làng Yên Lãng, việc này cũng hay xảy ra nên cũng chẳng có gì to tát cả.

Thế nào mà lại vừa lúc lại gặp thằng Sứt đang tắm cho trâu một mình, thấy thằng nhóc bị sứt môi nên Vĩnh lại giở thói bắt nạt.

Ai biết được lát sau bọn trẻ chăn trâu làng Yên Lãng cũng đi ra thả trâu, thấy con trâu già nhà ông Lúy ở trong đàn trâu làng bên thì có đứa ra hỏi.

Sau đấy biết được bọn làng Đoài bắt nạt thắng Sứt, thì bọn nó chỉ bảo là đấy là trâu nhà ông Lúy rồi cả đám đi xa xa ra một góc.

Cái danh của ông Lúy thì mấy làng xung quanh không ai không biết cả, nên bọn chúng mới sợ như vậy.

Lúc này có mấy bóng người từ xa chạy đến bãi cỏ, một tên tinh mắt vội lay Vĩnh dậy.

_ Cậu ơi cậu, thằng sứt môi nó quay lại kìa,còn gọi thêm người nữa!!

_ Đâu!!

Vĩnh vội đưa người dậy nhìn.

Đúng là thằng sứt môi lúc nãy rồi, hắn nheo mắt nhìn thì thấy nó dẫn theo hai đứa trẻ con.

Lúc này hắn lại thở nhẹ một hơi, may mà chúng nó không dẫn cả ông Lúy tới.

Ung dung là thế thôi, chứ hắn vừa biết là trêu nhầm người nhà ông đấy thì cũng hơi sợ, nhưng ngại bị mất mặt với đám người ở nên không giám nói.