Đi Một Lần Về Thời Trịnh - Nguyễn Phân Tranh

Chương 29 Đi săn.

Chương 29 Đi săn.

Sáng sớm hôm sau, trời chưa sáng thì hắn đã phải dậy chuẩn bị.

Vì chỗ đi săn là ngọn núi cách làng hơn 7 cây số, Trâu với Sứt phải nấu chút đồ ăn bỏ vào ống tre để đi đường.

Ồng Lúy đem theo một bộ cung- tên cùng một con dao găm, cũng thay một bộ quần áo gọn gàng, nhưng vẫn đi chân đất, hắn cũng coi như là được chiêm ngưỡng độ dày bàn chân của người thời này, không giày dép gì mà vẫn chạy băng băng.

Đường xa lại phải có đi bộ tên hai người ròi nhà thật sớm.

Ông Lúy cầm cung đeo dao, hắn thì thi theo cầm mấy thứ đồ làm làm bẫy.

Chuyến đi này hắn cũng rất chăm chú, cái chính hắn cũng muốn xem ông Lúy đi săn thế nào, mấy cái vụ mò tôm bắt cá cứ đến mùa đông là không uy tín, hắn cần nghĩ thêm cách gì đó để kiếm thêm thức ăn tiếp tục luyện tập.

Đi săn đúng là lựa chọn không tồi, thời này rừng núi khắp nơi, động vật chỗ nào cũng có, lại không có luật bảo hộ động vật hoang dã nên hắn có săn hổ thì cũng không ai bảo gì cả, tất nhiên là trong điều kiện hắn đủ sức để săn được.

Trên đường đi cả hai cũng chẳng có gì để nói chuyện.

Lúc đi được hơn 7 cây thì ông Lúy quay lại nhìn xem Trâu, đi quãng đường xa như vậy,thấy thằng bé dù mệt cũng không mệt nhưng vẫn cắn môi đi tiếp, không kêu ca gì thì gật nhẹ.

Ông Lúy tuy có ý nhận trâu làm đệ tử, nhưng vẫn quyết định thứ hắn một chút, một phần để khảo sát, một phần để cho nó biết đây là cơ hội khó để mà trân trọng, sau này chăm chỉ luyện tập.

Ít ra hiện tại cũng biết được thằng nhóc này thể lực rất tốt, ý chí cũng hơn xa bạn cùng tuổi.

Đưa mắt nhìn thấy quả núi phía trước được phủ xanh bằng cây rừng, do trời mới hơi mờ sáng nên trong rừng vẫn còn toát xương mù.

Ông Lúy bảo với Trâu ngồi xuống nghĩ ngơi cho đỡ mệt, bản thân cũng ngòi xuống hòn đá ven đường nghỉ ngơi.

Trâu đi từ sáng đến giờ cũng cực kỳ mệt mỏi,nhưng hắn không ngồi xuống luôn, hắn tại chỗ hít thật xâu mấy hơi rồi thở ra để nhịp tim đập ổn định lại rồi mới ngồi, nếu đang mệt mỏi mà trực tiếp ngồi hay nằm xuống luôn thì lượng oxi trong cơ thể sẽ không lưu thông được đến các nới, tim đập nhanh mà máu lưu thông kém sẽ làm cho cơ thể rất mệt mỏi vì cơ bắp thiếu oxi.

Hắn đang định quay sang nhắc ông Lúy thì thấy ông này cả người chỉ đổ chút mồ hôi, ngực cũng không thở gấp.

Trâu thầm nghĩ, ông này đúng là không phải người thường.

Hắn biết nếu không phải ông Lúy cố tình đi chậm thì còn lâu hắn mới đủ sức đi một hơi 7 cây số thế này.

Mịa nó!! 7 cây số!! Người trưởng thành còn chưa chắc đi một mạch đến đến nơi được, hắn trong cái thân xác 9 tuổi này đúng là là xuất chúng mà.

Hai người nghỉ ngơi một lúc, đến khi trời sáng hẳn thì bắt đầu đi tiếp.

Đường lên trên núi có một cái lối mòn do người ta đi lại nhiều mà thành, đi một lúc thì vào sâu trong rừng, ông Lúy tay cầm một cây gậy thỉnh thoảng khu khoắng phía trước để đuổi mấy con rắn, vậy mà cũng đuổi được ra 2,3 con. hắn không biết mấy con rắn này có độc hay không nên cứ bám sát sau lưng ông Lúy.

Dù là trời vẫn đang mùa xuân, khoảng tháng 2 âm lịch, tuy không lạnh lắm nhưng buổi sáng ra đường vẫn phải mặc một cái áo dài, vì vùng Thanh Hóa gần biển.

Nhưng dù vậy, khi hắn đi vào rừng một lúc cũng bị chảy mồ hôi ướt đẫm lưng, Trâu biết đây là hiện tượng chung của mấy khu rừng nhiệt đới, nhiệt độ cùng độ ẩm cao khiến người ta rất dễ mất nước do chảy nhiều mồ hôi, may mà hắn có chuẩn bị trước nên đã mang theo nước.

Mở cái nắp ống tre uống một hụm nước nhỏ,hắn nhìn ông Lúy đi phía trước, tuy cũng mồ hôi ướt người nhưng không có vẻ gì dừng lại cả.

Hắn biết sông Lúy từng tham gia quân đội, có lúc cũng phải hành quân xa, nhưng công nhận rằng đi liền 8 cây số mà không mệt mỏi thì tố chất quân đội thời Lê Trung Hưng thật đáng nể.

Đi được một đoạn thì ông Lúy bắt đầu đặt bẫy, mấy cái bẫy cũng không to,nhiều nhất chỉ bẫy được mấy con như thỏ hoặc gà rừng, Trâu chăm chí nhìn theo, thỉnh thoảng còn hỏi mấy câu.

Sau khi đặt liền 4,5 cái bẫy, ông Lúy lại tiếp tục đi tiếp vào sâu trong rừng, trên tay cầm sẵn cây cung, tay còn lại đặt gần túi đựng tên bên hông.

Hắn biết ông Lúy định đi săn mấy con thú to hơn, hắn nhớ tới lời Thị Linh với thằng Sứt cảnh báo nên đi sát theo ông Lúy, không giám rời quá xa.

Quả nhiên hệ sinh thái thời này được bảo tồn cực tốt, chỉ cần đi một lúc là ông Lúy đã nhìn thấy được con mồi.

Là một con sói lửa!!

Hắn cùng ông Lúy vội cúi người xuống núp vào bụi cây.

Con sói lửa cách bọn họ cùng hơn 70 mét, toàn thân hiện lên màu đỏ cam, hai mắt nhìn dáo dác.

Ông Lúy đợi một lúc không thấy con sói nào xuất hiện xung quanh thì nói nhỏ.

_Xem ra con này đi lẻ!!

Tuy nghe ông Lúy nói vậy nhưng Trâu vẫn cảnh giác nhìn bốn hướng, trong tiềm thức của hắn sói là một loại động vật sống theo đàn cực kỳ gian xảo khó chơi.

Hắn sợ tự nhiên có con nào lao ra khỏi bụi cây đớp hắn một phát thì toang.

Trong đầu nhớ tới tư liệu của loài này trước kia xem trên mạng.

Sói lửa hay còn gọi là sói đỏ hoặc chó hoang Châu Á, chó hoang Ấn Độ, có họ hàng gần với chó hoang hơn sói, phân bố chủ yếu ở Trung Quốc, Việt Nam, Ấn Độ đến Malaysia và Indonesia.

Sống theo đàn, thân dài 1m2 tính cả đuôi, thân cao 90cm, nặng trung bình 25-30kg, trong tương lai là loài trong sách đỏ, hoạt động chủ yếu ở vùng Lai Châu và Sơn La.

Nhưng tất nhiên đấy là sau này, còn hiện tại thì người ta muốn giết chúng còn chẳng hết.

Ông Lúy Cầm lấy cây cung, trong xách cũng từng ghi chép về loại cung này, đây là cung phức hợp dài khoảng 1m, dùng mũi tên 45cm, tầm bắn lên tới 120-135m, tầm bắn hiệu quả là 90-105m.

Đấy la tầm bắn trong quân, còn bắn mục tiêu riêng lẻ mà đứng cách xa hơn 80m thì chỉ có bắn chim.

Vậy nên ông Lúy cẩn thận tiến tới gần con sói.

Tói lúc còn cách hơn 30m, cảm giác tiến tới nữa thì con mồi sẽ chạy mất, ông Lúy từ từ rút mũi tên ra, cài lên dây cung, hai mắt nhìn vào con sói.

Không cần nhắm bắn, ông đứng phắt dậy, kéo cung - buông ra, mũi tên như tức thì mà bắn trúng ngực con sói.

Ẳng ~ ẳng ~

Con sói đâu đớn kêu lên, tiếng kêu na ná giống chó.

Mũi tên bắn trúng phổi nó, chẳng mấy chốc máu tràn vào trong khiến con sói không còn sức kêu, nó nằm trên đất một lúc rồi trợn mắt chết.

Ông Lúy lúc này mới tiến đến chỗ con mồi.

Trâu cũng chạy lại, đây là lần đầu hắn nhìn mấy con vật hoang dã này gần đến vậy.

Đây là một con soi lửa đực, thân dài gần 90cm, nặng khoảng hơn 30kg.

Trâu tấm tắc, với cái thân hình chưa đủ 28kg của hắn mà bị con này vồ một cái thì chỉ có mất xác.

Ông Lúy nhìn con sói bị bắn một phát chết luôn, lông sói chỉ bị hỏng mỗi một lỗ nhỏ thì thở dài.

_ Sói mới chả siếc!!

Nói rồi rút đưa tay thu hồi mũi tên.

Trâu thấy ông Lúy không hài lòng thì không hiểu, con sói này cũng hơn 30 kg đấy, lọc thịt đi cũng đực mười mấy cân, ăn thịt không cũng đủ ăn cả nhà ắn mấy bữa,chưa kể bộ lông đỏ cam của nó đẹp như vậy, bán cũng được khối tiền.

Thế là hắn mới hỏi lý do thì ông Lúy mới trả lời.

_Thịt sói dai lắm, lại chua hôi nữa, không mấy ai thích ăn, chỉ có lông bán được ra tiền, còn không bằng con hoẵng.

Hắn" à" một tiếng, hóa ra là không biết nấu thịt chó à? Trâu vỗ ngực một tiếng.

_ Ông cứ để con lo, món thịt chó này các quan to thích ăn lắm, toàn quý tốc mới ăn thôi đấy.

Ông Lúy kinh ngạc.

_Các quan lại thích ăn cái thứ thịt vừa dai vừa hôi này á??

_ Đấy là do người ta không biết nấu thôi, ông cú để về con nấu cho ăn, đảm bảo nghiện!!

Chưa từng có ai ăn thử cầy tơ với lòng dồi lá mơ mà không nghiện cả!!

Ông Lúy nghe vậy cũng cảm thấy có lẽ nên thử một lần cho biết quý tộc người ta ăn thế nào, cơ bản là thằng này trước giờ biết nấu toàn mấy món sơn trân hải vị, toàn là các món nhà quan, nên ông Lúy cũng tò mò món thịt chó nó như thế nào.

Thế là lấy một sợi dây buộc vào xác con sói rồi treo len cây, phòng thú dữ ăn mất.

Nhìn lên bầu trời thấy vẫn còn sớm, ông Lúy quyết định đi thêm một lúc nữa xem có gặp được con gì nữa không.