Chương 34: Thân Thế của Nguyễn Văn Lúy.
Trâu chạy đến dỡ ông Lúy dựa vào một gốc cây, cả hai lúc này người đều đầy máy me nên cũng chẳng ngại ngùng gì cả.
_ Thầy ngồi dựa vào đây!!
Hắn cởi áo ông Lúy định xem xét vết thương, vết thương dài gần 4cm, đã cắt phải cơ tay trước, máu chảy rất nhiều.
Hắn để ý nét mặt ông thầy đang cắn răng chịu đựng, biết phải cầm máu ngay, Hắn nhìn thấy có mấy gốc cây tía tô thì chạy ra vặt lấy lá, cũng không quan tâm vệ sinh hay không mà cho vào mồm nhai nát ra đắp lên vết thương của ông Lúy, lại xé một mảnh vải hơi sạch băng bó vào.
Quả nhiên đợi một lúc thì máu ngừng chảy, chỉ cần không vận động mạnh làm vết thương vỡ ra thì không việc gì.
Ông Lúy suốt từ đầu đến cuối đều ngồi nhìn, đợi hắn làm xong rồi mới nói.
_ Không ngờ mày còn biết cả y thuật nữa đấy.
Trâu xua tay.
_ Ôi dào!!Y thuật gì đâu thầy, mấy bài thuốc cầm máu dân gian ấy mà!!
Hắn còn quan tâm hỏi thêm.
_ Có đau lắm không thầy??
Ông Lúy lắc đầu.
_ Không đau, mấy cái vết thương nhỏ này có nhằm nhò gì, tao đi lính 20 năm, dăm ba vết đứt tay này như cơm bữa!!
Trau nghe thế thì bĩu môi.
_ Thầy lại cứ sĩ diện, bị nó chém cho phát to thế mà bảo không đau.
Ông Lúy thấy hắn không tin còn bảo bản thân sĩ diện thì ngồi thẳng người dậy.
_ Mày không tin thì xem đây này!!
Nói rồi cởi áo ngoài ra cho hắn nhìn.
Sau lớp áo là một lớp da cổ đồng đầy sương gió,hắn nhìn thấy trên ngực ông thầy có xăm một cái đầu hổ, hai cánh tay xăm lên hai con thuồng luồng, mấy hình xăm tuy chỉ xăm bằng mực đen nhưng lại cực kỳ thần thái, nhe răng trừng mắt rất có vận vị, bình thường ông Lúy toàn mặc áo dài nên không thấy được.
Nhưng thứ làm hắn bất ngờ đến mức há hốc mồm chính là hàng tá vết sẹo trên người ông Lúy, có đao kiếm chém thương, có giáo đâm,cung bắn.Khiếp sợ nhất là một vêt sẹo giữa ngực nhìn như súng bắn.
Hắn biết đây là vết thương do súng hỏa mai bắn phá, ông Lúy từng kể một trong những lý do phải trở về chính là do bị súng hỏa mai bắn bị thương.
Bỏ qua khả năng y tế của Đông y thời này, chỉ riêng đạn hỏa mai thời này khác xa so với đạn thời này đã là điểm chết người, tuy uy lực không xa và khả năng chính xác theo kiểu ăn may,thứ gây chết người nhất đấy là đạn làm bằng chì,thứ này khiến cho người bị bắn chúng bị nhiễm độc chì rất mạnh, dù được cứu chữa kịp thời cũng chỉ có 50% cơ hội sống sót, nhưng dù cứu được thì số độc chì còn sót lại trong người cũng biến thành chất độc mãn tính ăn mòn ăn mòn cơ thể theo thời gian.
Cái làm hắn khiếp sợ hơn là ông Lúy không chỉ trúng độc chì vào chỗ hiểm không nhưng có thể sống, mà còn sống khỏe như trâu nữa, vậy nếu như không trúng độc mà ở thời đỉnh cao sẽ khủng bố đến thế nào, một đánh mười à??
Thật là vãi cả quái vật??
Hắn chỉ tay vào người ông lúy.
_ Môt,hai, ba,.... mười ba!! 13 vết sẹo! Thầy rốt cuộc đã từng trải qua cái gì thế!!??
Ông Lúy thấy vẻ mặt kinh ngạc của hắn thì cảm thấy rất hài lòng hả dạ, ngẩng đầu ưỡn ngực.
Sau đó lại nhìn vào hắn, không trả lời mà đổi bằng giọng nghiêm túc.
_ Vốn dĩ hôm nay ta đưa nhà ngươi đến đây là để thử thách nhà ngươi xem có đủ tư cách làm đồ đệ, có đáng để ta tài bồi hay không, kết quả..
Trâu thấy vậy thì thẳng lưng lên nghe cho kỹ.
Ông Lúy mỉm cười nói với hắn.
_ Kết quả ta rất hài lòng, nhà ngươi quả nhiên đáng để ta truyền dạy hết tài nghệ.
Trâu nghe vậy thì vui mừng cực kỳ, hắn biết người xưa rất trọng lễ, nhất là lễ bái sư.
Hắn quỳ xuống trướng mặt ông Lúy, chắp tay quỳ lạy, dập đầu ba cái.
_Con xin đội ơn thầy!!
Ông Lúy hài lòng nhìn hắn lạy xong ba lạy mới tiến lên đỡ hắn dậy, dùng tay xoa vết đất dính trên trán xuống, ánh mắt nhìn thằng bé lúc này cực kỳ hài lòng như nhìn đứa con của mình vậy.
_ Được rồi, đứng dậy đi!!
Ông Lúy nhìn hắn rồi nói.
_ Đã mày là đệ tử chân truyền của thầy thì nên biết truyện trước kia của thầy, ngồi xuống đây, thầy kể cho mày nghe.
Trâu thấy vậy thì nghiêm túc ngồi xuống lắng tai nghe.
Ông Lúy ngồi dựa vào cây, hai mắt ngước lên trời như hồi tưởng lại, sau đó dùng giọng điệu từ tốn, trầm thấp kể lên.
_Ta vốn là người Nghệ An, nhiều năm trước chạy nạn tránh chiến loạn cùng gia đình, nhưng không may mọi người đều chết trên đường chạy chốn, năm đấy ta 8 tuổi, may mắn đi được đến vùng Thanh Hóa thì dược một võ sư cưu mang, mười tuổi được nhận làm đệ tử năm 15 tuổi được thầy tin tưởng gả con gái co làm vợ, coi như con đẻ. Đến năm 16 tuổi ta rời nhà lên kinh đi thi võ, trúng được Tạo sĩ...
_ Tạo sĩ!!!!!
Trâu nghe đến đấy thì khiếp sợ đến mức cắt ngang lời.
Ông Lúy kinh ngạc hỏi hắn.
_ Mày còn biết cả Tạo sĩ là gì à??
Trâu gật đầu thật mạnh, không biết mới là lạ.
_Tạo sĩ là người đỗ cả 3 trường trong kỳ thi võ Bác Cử ở kinh thành sau khi thi Sở ở trấn, đỗ 3 ba kỳ thi thứ nhất hỏi đáp binh pháp-Thứ hai thi võ nghệ múa đâu mâu,đao kiếm, siêu đao, lăn khiên múa đao, bắn tên cùng cưỡi ngựa bắn cung - Lần 3 thi tài mưu mẹo,ứng dụng dùng binh.Đỗ cả ba kỳ thi thì được gọi là Tạo sĩ, tương đương với tiến sĩ bên khoa văn....
Người thi đỗ cao nhất chính là là võ trạng nguyên đấy!!!! hắn hét lớn trong đầu
Việc biết thầy mình là một người trâu bò kinh khủng tất nhiên là vui.
Nhưng CMN!!! Mấu chốt là kỳ thi võ đầu tiên ở Việt Nam đến mãi những năm 1721 mới tổ chức lần đầu, làm méo gì mà mới 1641 đã có rồi, cách nhau 80 năm chứ có ít đâu.
Ông Lúy thấy hắn biết về kỳ thi này thì cũng bất ngờ, sau đó thì lắc đầu.
_ Cũng đúng một phần,nhưng Tạo sĩ không thể so được với tiến sĩ, cũng không có thi viết nó chỉ hơn Đô Lực Sĩ một chút, với lại cũng chỉ tổ chức hai lần thi để thử nghiệm, xong đã kết thúc rồi.
Trâu thở phào một tiếng, hóa ra là thi thử, làm hắn cứ tưởng mình xuyên không đến dị giới chứ ko phải về quá khứ.
Vậy nghaĩ là kỳ thi này đã được nhà chúa Trịnh ấp ủ gần 100 năm rồi, mới năm 1641 đã cho thi thử, vậy cũng giải đáp cho việc tại sao ông thầy đỗ tạo sĩ nhưng chỉ làm đến mỗi chức doanh trưởng thống lĩnh 100 người.
Ông Lúy thở dài một tiếng rồi kể tiếp.
_ Ta lòng mang chí lơn nhưng xuất thân thấp hen, không biết a dua nịnh hót, lại không có người trong triều nâng đỡ, bôn ba chém giết suốt 20 năm,chỉ làm được chức doanh trưởng không nhập phẩm, cuối cùng kéo thân mình đầy thương tích quay về quê nhà, lúc này đã cảnh còn người mất, cha vợ tuổi già bạo bệnh không qua khỏi, vợ ta cũng khó sinh mà một xác hai mạng.
Nói đến đây ông Lúy đỏ hoe mắt.
_ Ta cũng biết bản thân bao năm chinh chiến, vết thương đầy mình cũng sống không thọ, chỉ có Thị Linh cùng thằng Bành khiến ta lo lắng.
_Kìa thầy, thầy còn khỏe mạnh cơ mà, sao lại nói thế!!
Ông Lúy lắc đầu.
_ Thân thể này không ai biết rõ hơn bản thân ta!!
Sau đó quay sang nói với Trâu.
_Ta sẽ đem hết tất tài nghệ trân truyền dạỵ dỗ cho mày, chỉ mong xong sau này nhớ đến chút tình cũ mà giúp đỡ chúng nó.
Cái này không cần ông Lúy nói nhiều,hắn không phải là kẻ ăn cháo đá bát, thấy càng nhiều cảnh đói khổ lầm tham thời loạn thì hắn mới biết người trong nhà ông Lúy tốt thế nào, hắn cũng coi đây là ngôi nhà thứ hai, nếu xảy ra chuyện gì thì hắn chắc chắn dốc hết sức ra mà giúp đỡ.
Trâu lập tức quỳ xuống đất, tay chỉ lên trời mà thề rằng.
_ Con xin thề, sau này trong nhà có chuyện gì thì nhất quyết không ngoảnh mặt làm ngơ, không làm chuyện ăn cháo đá bát, vô ơn bội bạc.
Tương lai mấy lời hứa kiểu này có lẽ không đáng một đồng,còn bị gọi là làm màu,nhưng ở thời phong kiến sùng Nho học như này thì lời hứa vẫn cực kỳ có giá trị.
_ Được! Được! Được! Tốt lắm!!
Ông Lúy liên tục nói ba tiếng "Được" cực kỳ mà hài lòng đỡ hắn dạy.
Trong khu rừng sâu núi thẳm, có hai thầy trò nhận nhau, bên cạnh còn mấy cái xác người không toàn thấy, khung cảnh ấm áp đến lạnh cả sống lưng.