Chương 39:
Dù hôm trước có luyện tập mệt mỏi thế nào đi chăng nữa thì hắn chỉ cầm ngủ qua một đêm là hôm sau lại nhảy nhót như bình thường.
Nhân lúc trời trời vừa sáng thì hắn còn kịp dạy sớm chạy một vòng quanh làng rồi cầm rìu đi đốn một bó củi to mang về.
buổi sáng học ké chữ cùng Thị Linh, có chữ Nôm nào không hiểu thì đợi Nguyễn Bành về rồi hỏi,còn gần như buổi chiều cùng buổi tối hắn đều dùng để luyện tập, hắn có một đống các cách tự luyện tập cho bản thân vào mục đích mong muốn, nên gần như khi luyện tập ông Lúy chỉ cần đứng giám sát đóc thúc để hắn có thêm động lực chứ không cần chỉ dạy gì nhiều.
Một ngày của hắn ít nhất cũng luyện tập đến hơn 8 tiếng, cái tiến độ này đừng nói là trẻ con mà người lớn tập theo cũng tàn luôn, may ra chỉ có những vận động viên kỳ cựu được tài trợ hàng triệu đô la mỗi năm mới tập luyện được như vậy.
Tất nhiên mà mang cái danh" đệ tử trân truyền" nên hắn được ông Lúy cho phép hắn có thời gian luyện tập như vậy, nhưng chỉ tội thằng Sứt, hắn không làm thì tất nhiên việc nhà đến tay nó rồi.
Nhưng hắn cũng không để thằng bé bị thiệt. Cũng do luyện tập cường độ cao cùng với khôi phục liên tục như vậy làm hắn rất nhanh đói, lượng thức ăn một bữa của hắn nhiều lúc còn hơn cả ông Lúy nữa, nhưng bụng hắn cũng có hạn nên một ngày hắn ăn cơm phải đến 5,6 lần.
Tất nhiên kể cả ông Lúy có cắn răng chu cấp đủ lương thực thì hắn cũng ngại, người ta đóng tiền cả nửa quan một năm mói được theo học, bản thân hắn đã được học free thì cũng phải có chút biết điều, đòi hỏi nhiều quá sau bị ghét thì không đáng.
Trước kia thì còn mò cua bắt cá về nấu bồi bổ được, giờ thì hắn không có thời gian đi bắt với lại từ mua đông năm ngoái không bắt được con nào nên hắn cũng không trông chờ vào chúng nào nguồn dinh dưỡng chính, săn bắn cũng là một ý hay,nhưng cũng phải đợi vài năm nữa khi hắn học bắn cung đã, chứ bây giờ đến cây cung hắn cũng không kéo nổi thì làm ăn được gì., dùng bẫy nhỏ bắt gà vs thỏ trên núi thì còn tâm linh hơn cả đi bắt cua, đường thì xa, nhiều khi bắt được con mồi thì lại bị thú dữ ăn mất hoặc bị người đi quá bắt gặp lấy.
Nên hắn chỉ còn cách duy nhất là dùng tiền mua đồ ăn ở chợ,may là lần trước hắn không chê tiền mà nhận lấy 10 lạng bạc từ ông Lúy, nên trong tay gọi là có chút tài sản.
Như đã nói 1 lạng bạc thời này cũng đủ súc muôi sống một gia đình, 10 lạng bạc này nếu hắn chỉ dùng để ăn uống không cũng đủ hắn ăn 6,7 năm.
Sáng hôm nào đi bổ củi về thì hắn cũng thỉnh thoảng mà đi ra chợ mua cho thằng Sứt mấyt cái bánh rán đường nhân đậu xanh hoặc bánh dày, bánh tẻ để trả công cho nó giúp làm việc nhà, lần nào ăn gì hắn cũng để cho thằng này một phần, ở với nhau mấy tháng thôi mà mặt mày thằng Sứt hồng hào lên khác xa so với lần đầu gặp mặt.
Giờ mà đi ra đường gặp người lạ mà nó bảo bằng người ở thì chắc chẳng mấy ai tin.
Nhờ việc luyện tập hăng say bất kể ngày đêm như vậy mà chỉ trong một tuần hắn đã đạt đủ yêu cầu của ông Lúy, khiến ông trợn tròn mắt.
Trước kia ông Lúy từ lúc luyện tập đến khi đứng tấn được nửa tiếng cũng phải mất gần 1 tháng mới làm được, như vậy cũng đã được thầy khen là nhân tài rồi, không ngờ bây giờ lại gặp được một kẻ còn quái thai hơn bản thân, quan trọng là khi đó ông Lúy đã 10 tuổi, trọng khi Quang Anh mới 9 tuổi.
Điều này càng khơi dậy khát vọng cùng tò mò của ông Lúy, bản thân ông thầy muốn dùng hết tất cả để dạy dỗ hắn để xem tên học trò này có thể đi được đến đâu.
Ông Lúy sau khi thấy hắn hoàn thành được hai yêu cầu của mình thì vẫn không vội dạy hắn tập đô vật mà tiếp tục cho hắn đánh vững chắc nền tảng, là một người luyện võ lâu năm, ông Lúy hiểu hơn ai hết về sự quan trọng của nền tảng mà những thứ căn bản đem lại, hạt giống muốn nảy mầm thì phải mọc rễ trước,cây càng muốn cao thì rễ phải càng sâu, hấp tấp lớn nhanh mà gốc rễ nông cạn kiểu gì cũng bị quật đổ.
Theo ý ông Lúy thì ít nhất trong một năm này chỉ dậy hắn căn bản để vững chắc lại, dù sáo Quang Anh mới 9 tuổi, cũng không vội vàng gì.
Bản thân Quang Anh cũng không quá vội vàng, tuy biết rằng vài năm sau sẽ có biến cố lớn nhưng bây giờ hắn cũng chẳng biết làm cách nào.
Hắn cũng từng nghĩ đến việc làm đến thêm một cuộc khởi nghĩa nữa để tự mình làm vua, nhưng nói thật là có nhìn tận mắt mới biết dân chúng khổ thế nào, đến hơn nửa số dân chúng một ngày chỉ được ăn có 1 bữa cơm, thậm chí 2 ngày mới húp được bát cháo cám loãng, hắn bây giờ nếu lại thò thêm một chân nữa vào thì khác gì dồn người ta vào chỗ chết.
Chưa kể thời này ba thứ quan trọng nhất là dân đinh, lượng thực cùng sắt thì triều đình nắm hết sạch rồi, thậm chí còn đang cung không đủ cầu. hắn bây giờ muốn khỏi nghĩa chẳng nhẽ lại bát phụ nữa ăn cỏ rồi cầm giáo tre lao vào đội quân súng pháo, giáp trụ đầy đủ của triều đình à!!?
Chiến tranh liên miên mấy chục năm đã vét sạch hết thóc gạo trong nước, dân đinh chưa đủ 14 đã bắt đi lính, nhà nào có tiền thì may ra đóng tiền được miễn, triều đình ngày đêm khai thác mỏ đẻ đúc vũ khí mà vẫn không kịp.
Người xưa có câu nói rất hay, " Không chống cự được thì hưởng thụ ".
Nên hắn quyết định mặc kệ nó sang một bên, tới đâu tính tới đó, trước tiên cứ luyện tập tốt võ nghệ để có sức bảo vệ bản thân cái đã.
Mấy cái khác hiện tại hắn có lòng nhưng không có lực.
Cứ thế ngày qua ngày, đêm qua đem, hết xuân lại sang đông, nhoáng cái lại qua một năm dài.