Chương 47: Sách vở đắt đỏ.
Đi đường ngắm nghía được một lúc thì Nguyễn Bành mới hỏi hắn.
_ Giờ đi đâu bây giờ, hay là đi tìm tiệm in luôn!?
Quang Anh lắc đầu.
_ Chưa, mình đi tìm hỏi xem hiệu sách trên huyện ở đâu đã, xem có nhiều không.
Sau đấy hắn chọn một người đàn ông hơi lớn tuổi, giống như sống ở đây rất lâu đang đi trên đường rồi chạy ra hỏi.
_ Bác ơi, cho cháu hỏi hiệu sách ở đây đi đường nào thế ạ??
Người này nhìn lại, thấy người hỏi đường là một đứa trẻ, ăn mặc tươm tất, quần áo nguyên bộ không mụn vá, bên cạnh có một người nhìn như thư sinh, lại ăn mặc phong độ thì đoán rằng đây là một vị công tử nhà giàu đi ra ngoài cùng người hầu.
Người đàn ông chắp tay chào lại.
_Hóa ra là hai vị muốn hỏi đường à? Chắc là người nơi khác mới đến.
Quang Anh gật đầu.
_ Vâng, cháu cùng cậu nhà mới đến đây chơi nên chưa biết đường.
_ Thì ra là thế?
Ông bác cũng không giấu diếm mà tốt bụng chỉ chỗ cho hai người.
_Trong huyện có không ít hiệu sách nhưng nói đến lớn nhất, nổi tiếng nhất thì 4 hiệu sách lớn. Một hiệu mở ở trong chợ phía trước hai người đi một lúc là đến, một hiệu mở ở phía đông cạnh trường học, còn hai hiệu mở ở phía bắc chỗ đấy là khu nhà giàu.
Sau khi hỏi rõ đường đi thì hai người cảm ơn rồi từ biệt ông bác.
Mục đích của hắn làm như vậy là muốn tìm hiểu rõ thị trường cùng với giá bán sách ở đây, nên giờ phải đến từng hiệu để tìm hiểu kỹ.
Hắn nói kế hoạch của mình cho Nguyễn Bành.
_ Bây giờ con với cậu chia nhau đi xem mấy cái hiệu sách này xem họ buôn bán giá cả thế nào, có đủ to không rồi quay lại còn tính tiếp không lại bị hớ,nhất là mấy sách thơ ca cùng truyện kí!!
Nguyễn Bành gật đầu đồng ý.
_ Được.
Hắn nhìn trời thấy đang tầm 1 giờ trưa rồi nên nói.
_ Cậu đi xem hai tiệm ở chợ cùng phía đông, con chạy qua hai tiệm phía bắc xem thế nào, nhớ là 2 giờ tập hợp lại chỗ này, cậu chú ý không là lạc mất đấy.
_ Mày yên tâm, tao có phải trẻ con đâu.
Nguyên Bành vỗ ngực khẳng định.
Hai người sau đấy tách ra, Nguyễn Bành chạy đến trước chợ, còn hắn thì vừa hỏi vừa tìm đường đến hiệu sách phía bắc.
Công nhận rằng chỗ này nhiều nhà giàu thật, chất lượng nhà của hơn hẳn mấy khu khác, còn thỉnh thoảng thấy mấy người mặc trang phục đẹp đẽ, hặt mày hồng hào cưỡi ngựa hoặc ngồi kiệu đi ngang qua.
Hai bên cửa hàng cũng cao lớn rộng rãi, hắn thấy còn gặp liền mấy nhà bán lương thực cùng vải vóc,phấn son, gia vị nữa,toàn những thứ đắt tiền hút khách.
Trên đường còn có cả người biểu diễn mãi võ múa xiếc nữa.
Tuy cũng muốn dừng lại để hóng hớt đôi chút nhưng chân hắn vẫn đi một mạch về phía trước.
Đi được một một lúc thì hắn cũng đến được hiệu sách, hiệu sách này có tên Đề Danh, nằm ở ngay mặt đường con đường, người qua lại trước tiệm nườm nượp.
Hắn vừa mới đi vào thì đã có một tên sai vặt ra đón tiếp.
_ Quý khách cho hỏi muốn mua sách hay bút mực ạ!!?
Quang anh tuy mới 10 tuổi nhưng do ăn uống cùng luyện tập võ nghệ chăm chỉ nên người hắn chống giống như 12,13 tuổi thời này vậy, cộng thêm quần áo cùng sắc mặt tinh thần khiến người khác luôn lầm tưởng hắn là công tử nhà khá giả.
Chính vì thế nên hắn từ trước tới giờ chưa lần nào bị khinh thường rồi làm "chủ tịch"dậy đời hết.
Hắn nhìn hiệu sách Đề Danh này một vòng, hiệu này đa số là kinh doanh vật phẩm cho người đọc sách, từ giấy búi, nghiên mực, con chặn, sách vở,... có đủ hết.
Vì nằm trên khu nhà giàu, lại gần đến mùa thi cử nên tiêm lúc nào cũng có người mặc quần áo học trò ra vào xem sách, mua giấy bút, thậm chí còn thấy cả mấy cô gái con nhà giàu rủ nhau đến mua sách về học.
Cả hiệu sách bày biện nhìn rất có cảm giác văn nhã thư hương.
Hắn nhìn một lượt rồi bảo với tên sai vặt.
_Ta muốn tìm mua một số sách thơ ca cùng truyện kí, hiệu sách của các người có bán loại sách này không.
Tên sai vặt nghe thấy thế thì cười nói.
_ Có chứ! tất nhiên là có rồi! mời quý khách theo tôi.
Nói xong hắn dẫn Quang Anh đến trước mọt kệ sách lớn, ở đây cũng đang có mấy người chọn mua sách.
Tên sai vặt chỉ vào kệ sách.
_ Đây! Giới thiệu với cậu, đây là chỗ bán truyện ký với thơ ca trong hiệu, gì chứ mấy sách như thế này chỗ chúng tôi không thiếu bao giờ.
Quang Anh gật gật đầu.
Trong hiệu sách đến mùa thi thì tất nhiên mấy mấy sách phục vụ cho thi cử như Tứ Thư, Ngũ Kinh hay Ngọc Đường Văn Phạm, Văn Điển Thông Khảo,..là bán chạy nhất.
Nhưng không phải ai đi học biết chữ cũng muốn thi cử, hoặc có người biết khả năng của mình không tới nên cũng không trông mong gì, họ cũng không đam mê mấy cuốn Tứ Thư, Ngũ Kinh lắm.
Thường thì lúc này họ sẽ tìm mua sách như một công cụ giải trí vậy. Như đã nói thì thời này công cụ giải trí rất thiếu thốn nên những sách chí dị như Lĩnh Nam Trích Quái, Liêu Trai Chí Dị, Sơn Hải Kinh, Tam Quốc Chí,... mới là những sách bán chạy nhất.
Hắn để ý nhũng sách này bán giá cũng rất cao, mấy quyển mỏng mỏng bán toàn 30-40 đồng, mấy quyển giày hơn hoặc của người nổi tiếng thì thì giá 2-3 xâu tiền cũng có, đặc biệt là chỉ riêng 4 quyển Tứ Thư đã 5 xâu rưỡi, Ngũ Kinh năm quyển là 7 xâu 2.
CMN!! Sách thời này đắt lòi mồm.
Nếu tính theo giá giấy thì mỗi đồng thời này mua được 2,3 tờ các loại. Đấy cũng là đắt rồi.
Lương bổng của thợ giỏi trên huyện mỗi tháng cũng chỉ hơn 1 xâu tiền, mua mấy cuốn sách mà bằng người ta nhịn ăn cả năm trời thì bảo sao không ai giám cho con đi học.
Tất nhiên là cũng có thể dùng sách cũ đẻ tiết kiệm, nhưng tiền mực, giấy, quà cáp cho thầy đồ cũng không phải ít.
Năng lực sản suất sảnh hưởng trực tiếp đến nền giáo dục, bảo sao đến hơn 90% người dân thời này mù chữ.
Hắn chỉ vào mấy cuốn khác rồi hỏi tên sai vặt thì giá cả đều như vậy cả.
Sau đấy quất tay ra hiệu bản thân muốn tự xem rồi bảo tên sai vặt không cần chú ý đến mình.
Hắn mở mấy cuốn sách ra đọc thử, chữ Hán, chữ Nôm đều có, những do thời đại này người ta bị giới hạn trí tưởng tưởng nên kịch bản vẫn kiểu rất thô sơ, đọc thấy hơi chán.
Vậy mà người xung quang vẫn xem say sưa ngon lành, hắn để ý thỉnh thoảng lại có người cầm một, hai quyển ra quầy tính tiền.
Quang Anh âm thầm ghi nhớ lại.
Hắn lại chạy qua một tiệm khác ở cùng phía bắc cách tiệm này vài trăm mét xem thử.
Hai tiệm này tình trạng gần như giống hệt nhau, các sách trí dị, truyện ký nói về anh hùng hào kiệt bán rất chạy, còn sách sử học, địa lý thì lại ít người mua.
Xem ra thị hiếu chung của thời này đều giống nhau.