Đi Một Lần Về Thời Trịnh - Nguyễn Phân Tranh

Chương 53: Bán Sách.

Chương 53: Bán Sách.

Đoán có sai đâu, đứng đợi một lúc thì đúng thấy thanh niên đỏ cả mặt cùng Thị Lan ra sau nhà lườm tới lườm lui.

Quang Anh bĩu môi, lần này hắn cũng chẳng thèm trêu đôi bạn trẻ làm gì, đứng khoanh tay đợi cả hai lườm chán chê mới thôi.

Nguyễn Bành lâng lâng lâng cắp sách đi ra cửa thì thấy bị Quang Anh bắt gặp, thanh niên ngượng ngượng gãi đầu.

Quang Anh bĩu môi rồi tiến lên cầm cho hắn cái cặp về nhà.

Hai người sau đấy lại nhanh chân chạy ra chỗ xe bò của anh Cấn để lên huyện.

Hôm nạy bọn hắn muốn bán sách.

Vừa đến huyện thì Quang Anh đã nhảy xuống xe ngó trái ngó phải, chắc chắn không thấy thằng nào của Mãnh Hổ bang đứng rình mới gọi Nguyễn Bành đi xuống.

Mới hôm qua lừa bọn nó một quả xong, cả hai sợ bọn nó nhục quá tìm cách trả thù nên phải cẩn thận.

Hai người không biết là mấy thằng đấy hôm qua bị Quang Anh dọa đến nỗi không giám về nói với bang chủ bọn nó.

Quang Anh dẫn Nguyễn Bành nhanh chân chạy đến xưởng in trong hẻm, ông chủ xưởng in nhìn thấy hai người đến thì vội đi ra đón, Quang Anh cũng không lòng vòng mà muốn xem sách luôn.

Ông chủ dẫn bọn hắn vào nhà, trên bàn lúc này đã bày 100 cuốn tập thơ xếp thành hai nửa.

Quang Anh cầm một quyển lên xem, nét vẽ ở trên bìa cũng được in ra, hắn khá bất ngờ vì không nghĩ rằng chỉ 30 đồng mà ông chủ chịu làm luôn khuôn để in tranh lên bìa sách, nhưng ông chủ xưởng in lại bảo đấy không phải là khuôn gỗ mà là cách in bí truyền nhà ông ta, còn bí truyền kiểu gì thì ông ta không nói.

Hắn lật mấy trang sách ra thấy chữ in rất đều, mực không bị lem thì rất hài lòng, hắn lấy hai sợi dây buộc hai chồng sách lại như cái bách chưng rồi cùng Nguyễn Bành chia nhau ra cầm.

Hắn còn bảo với ông chủ nếu sau này có dịp sẽ còn quay lại lần nữa, làm ông chủ vui mừng tiễn hắn ra ngoài cửa.

Hắn với Nguyễn Bành chọn địa điểm đầu tiên là hiệu sách ở khu chợ.

Nhờ vào bộ quần áo không có miếng vá nào mà vừa vào cửa đã có một tên sai vặt chạy ra đón.

Quang Anh nói với tên sai vặt.

_ Chủ tiệm của nhà ngươi có ở đấy không? Bọn ta có chuyện muốn gặp.

Tên sai vặt thấy hai người ăn mặc khá giả, trên người lại có khí chất nên không phất lờ mà đưa bọn hắn ra quầy đứng chờ rồi chạy vào nhà trong gọi chủ tiệm ra ngoài.

Chủ tiệm sách là một người nhìn hơn 30 tuổi, tóc buộc, mặc áo ngũ thân cao nhìn rất phong thái đọc sách.

Hắn thấy là hai người thiếu niên đến tìm mình thì cũng lễ phép chắp tay chào hỏi.

_ Tôi chính là chủ tiệm sách, hai cậu tìm tôi không biết có việc gì.

Hai người chắp tay chào lại ông chủ tiệm, Quang Anh lên tiếng.

_ Không giấu gì ông, chúng tôi là học sinh ở quê, hôm nay nghe lời thầy đi bán sách, đi ngang qua đấy thấy tiệm sách của ông khang trang khí khái nên muốn vào xem thử.

Ông chủ ồ một tiếng.

_ Hóa ra là hai cậu đến bán sách à? vậy thì mời vào trong.

Ông chủ đưa bọn hắn vào trong nhà,sau đấy bảo tên sai vặt pha trà ra tiếp đãi.

_ Không biết hai cậu muốn bán sách gì? Nêu sách Tứ Thư với Ngũ Kinh thì tôi đã có chỗ nhập hàng rồi.

Quang Anh đưa cho ông ta tập thơ, nói.

_ Không phải mấy sách đấy, chúng tôi bán sách truyện thơ, mời ông xem.

_ Truyện thơ??

Ông Chủ tò mò cầm quyển sách, ông ta từ bé đến giờ chưa nghe có truyện thơ bao giờ cả.

Nhìn vào hình minh họa trên bìa sách thì đoán rằng đây là sách viết về hào kiệt trừ bạo an dân, mấy sách này rất đắt khách nên nhiều người mua.

Ông chủ quán mở ra đọc mấy dòng thì đã bị cách kể chuyện bằng thơ hấp dẫn, đến lúc lật đọc một mạch xong vẫn còn cảm khái.

_ Quả thật là một tác phẩm hay, thầy của hai cậu đúng là người có tài năng, tinh thông lịch sử hai nước Bắc -Việt, liệu có phải đã từng làm quan trong triều đình?

Quang Anh lắc đầu.

_ Thầy tôi tên Nguyễn Đình Chiểu, thầy bây giờ đã về ở ẩn viết sách nên không muốn người khác nhắc đến. ông chủ xem sách thầy tôi viết thấy thế nào.

Ông chủ nghe hiểu ý hắn, biết rằng nhiều người có tài nhưng tính nết kỳ lạ không muốn bị làm phiền.

Ông chủ nhìn quyển sách một lượt.

_ Sách viết rất hay, thế không biết các cậu định bán giá bao nhiêu?

Quang Anh giơ 4 ngón tay lên.

_ Chúng tôi bán 40 đồng một quyển.

Ông chủ giật nảy mình.

_ Không được, thế này thì đắt quá, sách truyện mà các cậu bán với giá sách thi cử thế này thì sao mà được.

Quang Anh biết giá này là đắt, nhưng sách thời này làm ra là để cho người giàu mua, người nghèo đến chữ còn không biết thì làm gì cần mua sách, 40 đồng tuy đắt nhưng mấy con nhà khá giả cắn răng vẫn bỏ tiền ra mua được.

Với lại đấy cũng chỉ là giá hét lên để mặc cả thôi chứ hắn cũng không định bán bằng giá này thật.

Quang Anh nói với ông chủ.

_ Đắt nhưng mà sách hay, ông xem cả hiệu sách của ông có quyển truyện ký nào hay bằng quyển này không. Chưa kể truyện ký dễ bán, người ta mua nhiều thì các ông sợ gì không bán được.

Ông chủ lắc đầu.

_ Tôi cũng biết là thế, nhưng mà 40 đồng đắt quá, các cậu giảm thêm đi.

Thế là hai người lại bắt đầu mặc cả lên xuống, tranh nhau đến từng đồng bạc, cuối cùng chốt giá là 35 đồng một quyển.

Ông chủ quán thỏa thuận xong thì bảo.

_ 35 thì 35, các cậu bán cho tôi một quyển.

Quang Anh lắc đầu.

_ Chúng tôi không bán lẻ, ông phải mua hơn 20 quyển thì tôi mới bán.

Ông chủ giật mình.

_ Gì cơ?? Tôi chỉ cần một quyển thôi chứ cần nhiều thế làm gì?

Quang Anh nhướng lông mày nhìn ông chủ tiệm.

_ Ông này buồn cười, chả nhẽ thầy tôi mất bao công sức viết quyển sách hay như này để tôi đi bán cho ông 35 đồng một quyển à? Tôi bán cho mấy hiệu sách ở phía đông với phía bắc, người ta mua một lúc cả trăm quyển, ai đời mua một quyển như ông đâu.

Hắn lại bắt đầu mở miệng bốc phét.

Ông chủ tiệm nghe vậy thì nhắn nhó.

_ Nhưng tôi chỉ cần một quyển đi in ra là được rồi, sách này của các cậu còn viết trưa xong, tôi mua về nhiều thế thì bán cho ai.

Quang Anh nhìn ông chủ.

_ Ô hay! Cái ông này buồn cười!! Sách chưa xong thì lần sau chúng tôi lại bán phần tiếp cho ông. Giờ ông bảo mua một quyển đi in, ông khôn lỏi thế, người ta mua cả trăm bản giờ ông lại mua một quyển rồi tự in, đã thế chúng tôi không bán cho ông nữa.

Hắn còn giả vờ tức giận dọa ông chủ.

_ Ông có giỏi thì tự sang hiệu khác mua một quyển rồi về mà in, lần sau có phần mới chúng tôi không bán cho ông, ông in xong cũng mất mấy ngày rồi, lúc đấy mấy tiệm khác họ có trước, người ta sang đấy mua được trước thì cần gì đến chỗ ông nữa, họ mà thấy tiệm của ông kém hơn người ta thì sau ai mà thèm đến mua sách của ông nữa.

Nói xong còn làm bộ đứng dậy ra về.

Làm ăn sợ nhất là cạnh tranh, ông chủ tiệm nghe Quang Anh nói vậy thì cũng sợ sau này mất khách.

Ông ta vội giữ hắn lại.

_Chậm đã, có gì thì từ từ nói, từ từ nói.

Xong rồi lại một phen nói chuyện cùng đôi co thì ông chủ tiệm cũng đồng ý lấy 30 quyển giá 35 đồng, còn hứa nếu sách bán tốt sẽ tiếp tục mua nữa.

Quang Anh thấy bán xong được sách thì đứng dậy tạm biệt ông chủ.

Ông chủ tiệm cũng khách sáo tiến hắn cùng Nguyễn Bành ra ngoài.

Vừa đợi khuất mắt ông chủ thì cả hai đã kích động đến nhảy cẫng lên.

Chỉ mới đây thôi bọn hắn đã kiếm được hơn 1000 đồng, chính xác là 1050 đồng tiền, bằng 17 xâu rưỡi.

Đấy mới chỉ là một tiệm thôi, vẫn còn 3 tiệm nữa đợi bọn hắn tới, cả hai nhìn bọc tiền căng tròn càng thêm kích động.

Sau đấy nhanh chân chạy đến 3 hiệu sách còn lại, dùng tài ăn nói của Quang Anh giở lại trò cũ, chỉ nhoáng cái đã bán hết sạch.

Mỗi quyển là 35 đồng, 100 quyển là 3500 đòng, tức tận 58 xâu 20 đồng, gần 6 lạng bạc.

Nguyễn Bành nhìn mấy túi tiền nặng trĩu trong người mà vẫn không thể tin bọn hắn kiếm được nhiều tiền như vậy.

Cả tiền giấy với in mới có 200 đồng mà bán được sách giá 3500, lãi hơn 17 lần.

Đến khi Quang Anh trừ tiền gốc đi rồi chia cho hắn 2 phần là 660 đồng thì Nguyễn Bành mới tin đấy là sự thật. Thanh niên lần đầu tiên sở hữu nhiều tiền như thế thì kích động phát khóc.

Quang Anh ở bên cạnh phải vỗ vai an ủi.

_ Không việc gì phải khóc, lần sau bọn mình in lấy 300 bản, kiếm tiền gấp 3 luôn. Lần này kiếm vẫn hơi ít.

Nguyễn Bành nghe thế xong thì khóc to hơn.