Chương 62: Người Ăn Thịt Người (2)
Quang Anh đi theo hướng đứa bé chỉ, đi được một lúc thì đến một cái làng bị bỏ hoang, trời sắp tối rồi nhưng trong làng không có lấy một ngọn đèn hay khói bếp.
Không khí tự dưng lành lạnh khiến người ta thấy rơn rợn.
Hắn cúi xuống hỏi đứa bé.
_ Nhà em ở chỗ nào??
Đứa trẻ lại chỉ tay về phía trước, thế là Quang Anh lại tiếp tục đưa nó đi về phía trước một đoạn.
Quả thật đi đến cuối làng thì thấy có một nhà có ánh đèn.
Hắn vội vàng dắt đứa trẻ đến trước cửa, nhà này chỉ có một hàng rào bằng tre đến ngang người nên hắn có thể nhìn vào trong.
Trong sân ngồi lấy hay ông bà lão tầm hơn 50 tuổi co ro dựa vào nhau.
Quang Anh cao giọng hô lên.
_ Có ai ở nhà không?
Hai ông bà lão khi nghe có tiếng người thì ngơ nhác như người mất hồn mà quay lại nhìn ra cửa, sau đấy ánh mặt lập tức trợn to miệng cười khặc khặc chảy cả nước bọt mà nhìn hắn,đang trời chiều lại nhìn thấy cảnh như vậy làm cho người ta cảm thấy dựng tóc gáy.
Quang Anh cũng hơi sợ nhưng hắn chỉ nghĩ do hai người bị bệnh tuổi già, dù sao hơn 50 tuổi ở đây cũng coi như là sống thọ rồi.
Lúc này có một người phụ nữ trung tuổi nghe tiếng từ trong bếp đi ra.
_ Ai đấy??
Quang Anh thấy còn có người thì thở phào, may là đứa bé không phải ở một mình với hai ông bà bị bệnh.
Quang Anh nói vọng vào.
_Có ai ra đón con này, tối rồi vẫn để nó đi lạc thế.
Người phụ nữ vội vàng chạy ra mở cửa, cửa vừa mở ra thì ngay lập tức một khuôn mặt phụ nữa đầy vui mừng chắn trước mặt hắn.
Nhẽ ra lúc này người bình thường sẽ lập tức chạy ra đón con rồi cảm ơn hắn mới đúng, đằng này lại không quan tâm đến đứa trẻ mà chỉ nhìn chằm chằm vào hắn mà cười.
Nhưng nụ cười này khiến hắn hơi khó chịu, không giống như nụ cười cảm ơn mà cảm giác hơi...điên điên. hắn còn nhìn thấy rõ cả tơ máy chằng chịt cùng dử trong mắt người đàn bà.
Hắn vốn định định đưa đứa bé về rồi đi ngay nhưng người này lại kéo hắn vào trong nhà.
_May quá có cậu đây đưa nó về, tối trời này mà đi lạc thì tôi không biết phải tìm nó ở đâu. Hay tối nay cậu ở lại đây ăn bữa cơm để tôi trả ơn.
Quang Anh khách sáo lắc đầu.
_ Chỉ là tiện đường thôi, không cần bày vẽ như thế, với lại cháu còn có người đang đợi nên không ở lại lâu được.
Người phụ nữ nghe vậy thì khựng lại, sau đấy lập tức khôi phục lại vẻ mặt.
_ Không ăn cơm cũng được, cậu đi đường xa đến đây chắc cũng khát nước rồi, để tôi múc cho cậu gáo nước.
Vừa nói vậy thì quang Anh cũng thấy khát thật, trời mua hè dễ toát mồ hôi nên rất mau khát.Thế là hắn nhận lấy gáo nước từ người phụ nữ rồi uống một hơi hết sạch.
Nước có vị hơi lạ nhưng do khát quá nên hắn uống một hơi hết sạch.
Hắn cả ơn ròi trả cái gáo lại cho người phụ nữ, đang lúc hắn định quay người rời đi thì bỗng cảm thấy trời đất quay cuồng, chân tay nặng nề, mí mắt sụp xuống cả người bủn rủn mà ngã ra đất.
Trước khi hai mắt tối đen lại thì thứ cuối cùng hắn nhìn thấy là bốn cái đầu đang xúm vào cười bệnh hoạn mà nhìn hắn.
------------------------------------------------------
Ông Lúy nhìn thấy trời sắp tối rồi nhưng không thấy Quang Anh đây thì hơi sót ruột gọi Binh với Trọng ra hỏi xem thằng bé ở đâu.
Hai người nghe ông Lúy hỏi vậy thì kể lại chuyện lúc chiều đi chặt củi cho ông Lúy, Binh còn nói thêm.
_ Chắc là người ta giữ nó ở lại cảm ơn thôi, thầy cứ đợi một lúc là nó sẽ về!!
Nhưng mà ông Lúy lại lắc đầu.
_ Không có khả năng, 7 năm trước quân Nguyễn đằng trong đánh tới, phe ta bị bất ngờ liên tiếp thất thủ 3 phủ, may mà phủ chúa đưa binh cứu viện kịp mới đẩy lùi được, lúc đấy chiến trường chính là ở chỗ này kéo dài hơn 4 tháng, dân chúng bỏ chạy toán loạn khắp nơi,đến giờ mới có mấy năm trôi qua không thể nào có người quay về sớm như vậy được.
Binh cùng Trọng nghe vậy cũng cảm thấy có điều không ổn, Binh vội vàng hỏi lại.
_ Liệu thầy có nhớ nhầm không??
Ông Lúy nói chắc như đinh đóng cột.
_ Không nhầm được, trận đấy chính thầy là người cầm đao đứng trên tường thành chống lại quân Nguyễn.
Ông Lúy cách lớp áo sờ vào vêt sẹo trên ngực.
_ Hai bọn mày không thấy trong rừng hoang vu suất hiện một đứa bé đi lạc như thế rất đáng ngờ à??
Hai người nghe vậy thì lập tức nhớ lại, Trọng lập tức nói.
_ Đúng rồi, rõ ràng lúc đầu nó còn sợ đến phát khóc mà chỉ một lúc sau đã đồng ý Quang Anh đưa nó về nhà.
Ông Lúy nghe xong thì lập tức đứng dậy cầm theo thanh đao bước ra ngoài.
_Binh lập tức theo thầy tìm người, Trọng đi nói với ông Bình một tiếng rồi dẫn mấy người lập tức đuổi theo.
Hai người nghe ông Lúy nói thế thì biết chắc có chuyện không hay nên lập tức nghe lệnh.
------------------------------------------
Quang Anh từ trong cơm mê man tỉnh lại, một mùi hôi thum thủm bay vào mũi hắn, cảm giác giá lạnh trên nền nhà làm hắn rùng mình.
Hắn mở mắt ra thì thấy mình đang nằm trên sàn của một căn bếp, cả người trần chồng không một mảnh vái bị trói lại như con sâu, chần chuồng theo nghĩa đen vì quần áo trên người hắn đã không biết bay đi đâu.
Quang Anh nghe thấy tiếng động bên cạnh thì cố gắng dãy giụa hét lên nhưng miệng hắn bị nhét vào một nắm rơm nên chỉ ú ớ.
Động tĩnh của hắn làm cho hai nam một nữa trong bếp chú ý.
Người phụ nữ lúc nãy ở ngoài cửa bây giờ đã không tiếp tục che giấu vẻ mặt bệnh hoạn của mụ.
Mụ ta trừng con mắt đầy tơ máu nhìn Quang Anh như nhìn một món ngon chuẩn bị lên thớt, yết hầu còn không ngừng nhấp nhô.
_ Thằng này nó tỉnh sớm quá, sao mình cho ít thuốc thế, lát nó lại kêu um lên.
Ông chồng nghe thấy vợ gọi thì cũng lộ ra vẻ mặt bệnh hoạn nhìn vào hắn.
_ Ít đâu, ngần đấy thuốc thì con lợn sề cũng còn lâu mới tỉnh, hay là cho thêm thuốc cho nó ngủ tiếp.
Người phụ nữ lắc đầu.
_ Không cần, kêu càng to ăn mới càng ngon, lát mình với chú em chồng cắt tiết nhớ phải tim cái gì hứng lại để làm lòng dồi.
Quang Anh trứng lớn mắt xem bọn họ nói chuyện, nói giống như coi hắn là súc vật để làm thịt vậy.
Quang Anh cố gắng phủ nhận ý nghĩ này, chắc chắn đây chỉ là một bọn cướp của muốn uy hiếp hắn làm con tin để cướp hàng của ông Bình, chắc chắn là như vậy.
Trong lúc Quang Anh đang tự động viên bản thân phải can đảm không được sợ hãi thì cửa phòng bếp bị đẩy ra. Đứa trẻ con đi lạc,không đúng, đứa trẻ dụ hắn vào bẫy cầm theo mấy miếng thịt khô chạy vào trong bếp.
_ Thầy u nấu xong chưa, con đói lắm rồi?
Xong còn đưa ánh mắt đen láy ngây thơ nhìn Quang Anh đang bị nằm trói trên đất, giống như một đứa trẻ đói bụng mà nuốt nước miếng, sau đấu cầm một miếng thịt khô đưa lên miệng nhai nhai.
Hai ông bà lão lẩm cẩm ở sân lúc nãy lập tức xuất hiện đưa nó ra khỏi phòng bếp, lại còn dỗ dành hứa lát nữa nấy xong sẽ cho nó ăn phần ngon nhất làn con bé cười lênh khanh khách
Khung cảnh giống như một gia đình bình thường dỗ giành con cháu khi có cỗ cảm giác rất là ấm cúng.... ấm con kẹc.
Hắn chỉ liếc mắt cái là nhận ra thứ con bé kia ăn đâu phải thịt khô gì, đấy chính là ngón tay người. Bọn họ thật sự định ăn thịt người, Quang Anh trợn tròn mắt không giám tin.
Người hắn bắt đầu hoảng sợ mà run lên bần bật, hắn cố gắng dãy dụa, thậm chí tiến vào trạng thái " Toàn lực tập chung " nhưng tất cả vô vọng. Dù cho sức khỏe của hắn còn mạnh hơn người trưởng thành thời bây giờ nhưng dây trói quá nhiều, hắn cố gắng chỉ đổi lại được sự mệt lử.
Thấy người phụ nữ dùng ánh mắt bệnh hoạn nhìn vào hắn, tay cầm con dao bầu mổ lợn tiến tới thì Quang Anh giãy giụa càng điên cuồng hơn nữa.
Hắn từ lúc sống lại đến bây giờ đã từng chuẩn bị tâm lí sẽ bị giết có chết đói, chết rét, chết do bị người chém, chết đuối,... nhưng chưa bao giờ hắn tưởng tượng rằng bản thân sẽ chết như một con súc vật rồi bị người khác ăn mất thế này.
Mặc cho hắn tiếp tục giãy giụa, hai người đàn ông tiến lên giữa lấy người hắn còn mụ đàn bà lấy tay nắng chặt tóc hắn lại, tay còn lại cầm dao bầu giống như chọc tiết lợn mà đặt lên cổ hắn.
Lại còn rất khinh nghiện đem ra một cái chậu hứng máu cho đỡ lãng phí.
Quang Anh cảm nhận được lưỡi dão sắc nhọn kề lên cổ mình, chẳng nhẽ hắn lại phải chết sở chỗ này,hắn không biết lần này chết xong liệu còn sống lại ở đâu nữa không!!?
Xoẹt ~
-------------------------------------
Anh em đoán chuẩn cmnl rồi!