Chương 64: Cướp Đường.
Sau đấy ông Lúy đưa Quang Anh về chỗ cắm trại, mọi người đi cùng trở về lập tức kể cho nhau nghe câu chuyện về gia đình ăn thịt người bị quảy ám lúc nãy.
Người thời này rất sợ hãi quỷ thần nên họ vừa nói vừa thỉnh thoảng nhìn trộm Quang Anh, ai cũng thấy tội nghiệp thằng bé, có người còn đến an ủi nó mấy câu dù sao đổi ai rơi vào hoàn cảnh suýt bị ăn như vậy cũng bị sợ hãi.
Quang Anh không tham gia bàn tán cùng mọi người, hắn chỉ yên lặng cầm bộ quần áo sau đấy tìm một cái giếng để gột rửa hết máu me trên người.
Ban đêm khi mà mọi người đều đã ngủ, Quang Anh nằm trong lều vải chằn trọc mãi không ngủ được, trong đầu hắn cứ nghĩ về khuôn mặt của No.
Sợ mọi người trong lều bị mất ngủ nên hắn nhẹ nhàng đi ra ngoài.
Đặt mông ngồi cạnh đống lửa trại đang cháy tàn gần đấy, hắn đưa tay vứt vào vài cây củi rồi ngồi ngẩn người.
Khục! Khục.
Vài tiếng ho khan làm hắn quay người ra phía sau, là tiếng ho của ông Lúy, ông thầy không biết đi đến sau hắn từ lúc nào, mấy tháng qua bệnh tình của ông Lúy ngày một nặng thêm, ho khan cũng càng nhiều, cơ thể nhìn từ ngoài quần áo không có nhiều thay đổi nhưng trên đầu đã lấm tấm vài sợi tóc bạc, khóe mắt cũng thêm vài nếp nhăn.
Ông Lúy che miệng ngồi xuống bên cạnh hắn.
_ Sao không ngủ mà lại ra đây thế này?
Quang Anh không trả lời, hắn vẫn ngồi nhìn đống lửa cháy.
Ông Lúy tiện tay ném thêm mấy khúc củi vào.
_Mày vẫn nghĩ đến chuyện lúc chiều tối à?
Quang Anh gật đầu.
_ Con chỉ muốn giúp họ nhưng hai lần con giúp người đều thành tự hại mình.
Ông Lúy thở dài.
_ Thầy biết, thầy hồi trẻ cũng từng giống mày vậy.
Quang Anh mới ngạc nhiên nhìn ông Lúy, hắn không nghĩ ông thầy thẳng tay sát phạt vậy mà cũng có cùng suy nghĩ với hắn, hắn còn tưởng chỉ có mình là dị loại ở đây, cái thời tất cả mọi người cùng khổ thế này cứu mình còn chưa xong thì ai giám có suy nghĩ cứu người khác.
Ông Lúy thấy hắn ngạc nhiên thì nhếch môi cười khểnh.
_Không tin à?! Mày không nhớ có đợt thầy từng bảo lúc bé cũng từng chạy nạn à?
Ông Lúy nhún vai.
_ Sau khi được nhận nuôi thì thầy cũng cũng gọi là lòng mang chí lớn, thi đỗ võ cử, muốn vào triều đình xông sáo một phen sau đấy giúp đời cứu dân.
Quang Anh nghe thế thì lập tức hỏi.
_ Rồi thầy có thành công không?
Ông Lúy thở dài mà nhìn nó.
_ Ngu, mày nhìn thầy bây giờ không thấy mà còn hỏi câu đấy.
Quang Anh ngại ngùng cúi đầu.
_ Vậy là thất bại rồi?!
Ông Lúy gật đầu.
_ Thầy thi đỗ võ cử cứ nghĩ là tiền đồ rộng mở, nhưng lại không biết nịnh nọt quan trên nhận đút lót của kẻ dưới, bị đồng liêu xa lánh, cuối cùng chém giết xa trường 20 năm đổi lại một thân tàn ma dại, cuối cùng vì bảo toàn mạng sống mà phải về quê.
Ông Lúy khuyên hắn.
_ Thầy biết mày là người có tài lại thương người, hôm nọ mày bảo muốn làm quan làm chúa mà thày tức quá nên nói vậy thôi. Nghe thầy nói, mày bỏ cái ý nghĩ đấy đi.
Quang Anh ngạc nhiên nhìn hắn.
_ Nếu mày muốn làm quan văn như thằng Bành thì thầy không cấm, nhưng nếu mày định giống thầy dùng quan võ để cứu người thì chắc chắn mày sẽ chết. Phủ chúa bây giờ không cần thánh nhân mà cần một người có tài đánh thắng quân Nguyễn, dù là xương rải đầy đất cũng không tiếc. Không có năng lực, không biết luồn cúi,hối lộ, không độc ác được mà chỉ cầm cái ước mơ viễn vông cứu giúp trăm họ thì mày bị bọn quan lại trong triều nhai cả xương lúc nào cũng không biết.
Quang Anh rùng người, đúng là chính trị thời phong kiến còn nguy hiểm, khó khăn hơn hiện đai gấp mấy chục lần, hắn không sợ nguy hiểm nhưng hắn sợ mình trả giá mà không được gì, giống như ông thầy nỗ lực suốt 20 năm lại thành giã tràng.
_ Chẳng nhẽ con cần phải giống như chúng nó mới được?
Ông Lúy lắc đầu.
_Lúc đấy liệu mày còn giữ được bản tâm nữa không??
Quang Anh lại im lặng,hắn cũng sợ mình sẽ bị tha hóa.
Ông Lúy Nhìn vào mắt hắn.
_ Nghe thầy nói, thiên hạ ngàn vạn dặm, chuyện bất bình chỉ ngay trước mắt. Đừng tự đặt quá nhiều nghĩa vụ lên vai, thiên hạ này đã không thể thay đổi được thi ta phải tự thay đổi mình để thích nghi.
Ông Lúy cầm tay hắn, hai mắt toát lên sự kiên cường. lời nói thấu vào sâu tâm chí
_ Dù ác đồ trăm dặm nhưng chỉ cần trước mắt trong sạch là được!!
Quang Anh nghe xong thì sững người nhìn ông thầy, câu nói này khiến hẳn phải suy nghĩ rất nhiều.
Ông Lúy xoay người đúng dậy, để lại thằng học trò một mình ngồi đấy nghiền ngẫm.
Một đên trôi qua rất nhanh
---------------------------------
Tờ mờ sáng hôm sau
Tiếng chim lợn kêu lên phá tan sự yên lặng, trời chưa sáng thì mọi người trong đoàn xe đã dậy sửa soạn lại hành lí, việc này đã diễn ra đều đều hơn một tuần nay nên mọi người đã bắt đầu thích nghi, nhanh tay dọn dẹp lai lều vải, cho trâu bò ăn uống rồi mới để chúng chui vào càng xe.
Quang Anh cũng cùng đoàn người bận rộn, tuy là vẫn không nói năng gì nhưng sắc mặt hắn đã tốt hơn rất nhiều.
Không biết sau khi hôm qua nói chuyện với ông Lúy thì hắn đã nghĩ được những gì những rõ ràng là đã thông ra rất nhiều.
Sắc mặt cũng không còn vẻ âm trầm suy tư như lúc trước.
Bởi vậy mới nói,một người thầy giỏi không phải chỉ cần tài nghệ giỏi mà còn cần cả sự chỉ dẫn tâm lí với học trò.
Đoàn người chuẩn bị lên đường xuất phát lức trời vừa sáng, vì thời tiết rất nóng nên phải tranh thủ khởi hành thật sớm.
Trên đường ngoài sự hoang vu ra thì chỉ có cây cối cùng đám người chạy nạn sống lay lắt.
Bỗng nhiên trong đám người có một người phụ nữ trẻ tuổi lao lên phía trước đoàn xe làm mọi người lập tức rút vũ khí ra đề phòng.
Người xung quanh thấy gươm giáo như vậy thì lập tức chạy sang một bên sợ bị oan mạng, chỉ có người phụ nữ trẻ tuổi này vẫn còn quỳ trước đoàn xe mà dập đầu vái lạy.
_ Con van các ông! Con lạy các ông! Các ông thương tình cho thầy con xin một miếng ăn, thầy con tuổi cao mấy ngày không có gì ăn rồi! Con cắn rơm cắn cỏ con lạy các ông!!
Mọi người lúc này mới nhìn thấy chỗ lúc nãy người phụ nữ này đứng còn nằm một ông lão râu tóc bạc trắng đang mê man.
Ông Lúy nhíu lông mày đang định làm gì thì bất ngờ Quang Anh từ bên cạnh tức giận nhảy khỏi lưng con trâu hét lớn.
_ Con đàn bà khốn kiếp, bọn mày lại chuẩn bị giở trò hại ông đúng không, ông không mắc lừa bọn mày nữa đâu!!!
Người phụ nữ ngơ ngác, nước mắt giàn giụa còn vương trên mặt.
_ Không... không phải.
Quang Anh tức giận nắm lấy áo người đàn bà.
_ Mày còn nói dối à, cút đi.
Sau đấy đẩy người đàn bà ngã ra bên đường.
Mọi người nhìn vậy thì có vài người nhíu mày nhưng nghĩ đến những lần thằng bé giúp người lại toàn bị người hại thì không ai nói gì nó.
Chỉ có ông Lúy trong mắt lóe lên một tia vui mừng, sau đấy gật gù đầu cho đoàn xe đi tiếp.
Đám dân chạy nạn xung quanh thấy người đàn bà không xin được chút bố thí nào thì thất vọng tản đi.
Chỉ có người phụ bị đẩy ngã ở bên đường nữ ngơ ngác nhìn đoàn xe rời đi, nước mắt rưng rưng mà móc trong áo ra một miếng bánh bã đậu vẫn còn hơi ấm.
--------------------------------------
Chương trước viết dark bủn quá nên chương này thông não lại.
Anh em ủng hộ truyện nhé, cmt nhiều lên hahaha