Chương 73: Công Tử Con Tri Phủ.

Đi Một Lần Về Thời Trịnh - Nguyễn Phân Tranh

Chương 73: Công Tử Con Tri Phủ.

Chương 73: Công Tử Con Tri Phủ.

Ngồi một lúc thì thấy chủ quán đem cơm trắng cùng với thức ăn lên bàn, đúng là quán cơm trong phủ có khác dù không lớn nhưng trong món ăn vẫn thả gia vị mắm muối gia vị các kiểu nên món ăn mùi thơm phức, ăn với cơm trắng nóng hổi thì đúng là nhức nách.

Lâu lắm rồi từ khi xuyên không thì Quanh Anh mới thỉnh thoảng được ăn lại mấy hạt cơm, cái cơm gạo mà bất cứ ai cũng ăn từ nhỏ đến lớn thậm chí ăn chán ngấy thì ở đây lại là thức ăn của các tần lớp nhà giàu thượng lưu, người nghèo chắc cả ngày tết cũng không được ăn lấy một miếng.

Chỉ cầm nhìn ông Lúy cùng Binh ăn ngon lành tới tấp thế kia là biết ngon như nào rồi, dù một người là địa chủ trong vùng một người nhà mở tiệm lương thực trong làng cũng không giàu đến mức ngày nào cũng có cơm trắng ăn.

Tuy nói là quán cơm Lợn Béo kém xa quán rượu Phong Hoa nhưng nó lại có một vị trí đắc địa,đấy chính là đối diện quán rượu này.

Đời sống ở phủ thì tất nhiên phải cao hơn ở huyện với ở làng, nhưng cũng méo có nghĩa là ai cũng có thể đến những nơi sang trọng như thế này ăn chơi được.Vậy nên người ta chọn sang quán cơm Lợn Béo, chỗ này đồ ăn vừa rẻ túi tiền lại ngon, hai nhà cách nhau không xe nên còn thỉnh thoảng nghe được tiếng đàn ca từ bên quán rượu Phong Hoa vọng sang.

Vì thế nên khách đến quán cơm khá đông, ba thầy trò lại ngồi cạnh của sổ nên vừa nghe nhạc còn vừa có thể nhìn được phong cảnh nhộn nhịp bên đấy nữa. may mà ông Lúy tiếc tiền không gọi rượu chứ không thì ngồi uống rượu nghe đàn hát thế này đến chiều chưa chắc về được.

Đúng lúc mọi người đang say xưa tận hưởng cuộc sống thì bỗng bên đường vang lên một tiếng hét.

_ Trả con cho tôi!! Mau trả con gái cho tôi!!

Một ông già quần áo rách rưới, người đầy vết thương tích không biết từ đâu chạy lại quỳ trước cửa của quán rượu Phong Hoa hét lớn.

_ Các người mau trả con gái lại cho tôi!! Tôi chết đói cũng được, làng nước ra mà xem!! Năm nay mất mùa đói kém, tôi chỉ mượn hạ nhân nhà công tử con tri phủ có một bát cám nấu cho lơn,hứa là mai sẽ trả ngay, ấy vậy mà người nhà tri phủ vu oan tôi ăn chộm rồi xông vào nhà bắt con gái tôi đi từ tối hôm qua đến giờ!! Ối làng nước ơi ra xem có còn phép vua nữa không, chúng nó lừa lọc đổi một bát cám lợn lấy con gái nhà lành của tôi!! Ối giời đất ơi!!!

Ông lão quỳ trước cửa quán rượu kêu khóc thảm thiết làm người xung quang vây xem lại chỉ trỏ.

Lúc này trong quán rượu Phong Hoa đi ra một người phụ nữa ăn mặc hở hang lộ cả áo yếm, bên ngoài khoác một cái áo lụa mỏng cùng với hai tên to béo vạm vỡ đi phái sau.

Người đàn bà này đi ra nhìn thấy ông lão quỳ khóc trước cửa thì tức giận thét lên the thé.

_ Lại là cái lão già chơ chẽn không biết nhục này, đã cho sĩ diện mà không cần!! Hai đứa bọn mày đánh chết lão già này cho bà, chết rồi thì cầm tiền mua chiếu vứt ra bãi tha ma!!

Nói xong thì vứt xuống đất 2 đồng tiền mua chiếu mà quay vào thật.

Hai tên to béo phía sau cũng không khách khí mà nhảy ra ngoài đè ông lão xuống rồi tay đấm tay đá túi bụi, ông lão bị đánh đau đến mức không nói được thành lời trong miệng chỉ có tiếng kêu đau đớn, xung quanh có người không đành lòng nhìn định đứng ra ngăn cản nhưng bị người bên cạnh ngăn lại nói nhỏ vào tai mấy câu thì hoảng sợ không giám tiến tới.

Ba thầy trò ngồi trong quan cơm nhìn ra đều nhíu lông mày, Quang Anh đưa miếng thịt lơn vào miệng nhai nhai một lức bỗng cảm thấy bỗng dưng nhạt thếch.

Lúc này một tên ăn xin ngồi ngoài của sổ bỗng thở dài.

_ Lại nữa, ông già từ sáng đến giờ bị bọn nó đánh hai lần rồi còn không chừa, đánh thêm lần này nữa chắc chết!!

Tên này ngồi ngay dưới cạnh cửa sổ, ba thầy trò nghe tiếng thì ngoái cổ ra cửa sổ nhìn hắn.

Quang Anh gắp lấy 4,5 miếng thịt lợn trong đĩa ra rồi thả xuống cái bát ăn xin của tên này.

Tên ăn xin đang lười biếng uể oải bỗng thấy mấy miếng thịt lợn thơm ngào ngạt từ trên trời rơi xuống thì bất ngờ xong sau đấy lập tức vồ vập mà nhét vào miệng, hắn quay mặt lên lúc này mới thấy có ba đôi mắt đang nhìn mình.

Tên này lập tức quỳ xuống vái lạy.

_ Con lạy các ông các cậu! Các ông các cậu phước đức làm ăn phát đạt mạnh khỏe an khang! Con lạy các ông các cậu!!

Quang Anh nhìn tên này rồi nói.

_ Nhà ngươi biết bên kia xảy ra chuyện gì không?

Tên này vẫn quỳ dưới đất chắp tay hỏi.

_ Các ngài là người từ nơi khác tới à?

Quang Anh lại gắp một đũa cơm trắng rồi từ trên cao thả xuống bắt của tên ăn xin, nhìn cái bát mẻ mẻ bẩn bẩn cáu đen thì hắn sợ lỡ đặt đũa vào thì không giám ăn cơm nữa.

_ Nói!!

Tên ăn xin không ngại cơm trắng rơi vào cái bát bẩn của hắn, hắn ta bưng bắt lên vét sạch cơm không chừa một hạt, còn lấy lưỡi liếm quanh cái bát một vòng.

Sau khí liếm cái bát sạch hơn cả lúc chưa có đồ ăn thì hắn mới nói.

_ Cái con mụ ăn mặc diêm dúa lúc nãy là bà chủ của quán rượu Phong Hoa này,mụ này cậy thế lắm tiền được quan to che trở nên hống hách lắm. Còn ông già kia là người sống ở đây, nhà ban đầu có 5 con trai một con gái, nhà đông con trai nên sống cũng có mặt mũi lắm nhưng 4 năm trước quan phủ đến nhà ông ta bắt lính bắt một loạt năm đứa con trai của ông ta đi đến nay cũng không thấy có tin tức gì gửi về, chắc là cũng chết cả ở trận đánh nào rồi.

Tên ăn xin nheo mắt lại.

_ Trong nhà mất một lúc 4 đứa con trai nên lụi tàn chỉ còn mỗ hai vợ chồng già với đứa con gái, năm kia bị bà vợ bị sốt rét không có tiền chữa nên chết mất, năm nay lại dính nạn sâu bệnh nên nhà ông đấy không còn cái gì ăn cả. Nghe hàng xóm kể là hai cha con mỗi ngày chỉ ăn được một bát cháo cám nấu loãng với lá chuối cầm hơi, mấy hôm trước trong nhà không còn cái gì ăn thì mới đến cửa sau của nhà quan tri phủ mượn tên hạ nhân một bát cám lợn, mà cái bát cám lợn đấy nấu toàn bằng đồ thừa canh cặn của người trong phủ rồi cho vào nồi nấu chung ít cám cho lợn ăn, vậy mà hôm sau người hầu nhà quan phủ đến bảo là ông này ăn trộm lương thực trong phủ rồi bắt con gái của ông ta đến quán rượu Phong Hoa này để hầu rượu công tử nhà tri phủ để trả nợ.

Đến cả tên ăn mày cũng phải thở dài tiếc hận.

_ Cái tên công tử này cậy thế gian dâm cướp hiếp vô lại không việc gì không làm, cô gái kia rơi vào tay hắn ta từ tối hôm qua đến giờ coi như xong, ông già đấy từ sáng đến giờ cũng đến quỳ ở trước cửa làm loạn lên để đòi lại con gái nhưng bị đánh đuổi đến lần thứ hai vẫn không chừa, lần này chắc bị đánh chết thật rồi.

Ông Lúy nghe xong nhăn mặt.

_ Vô lí!! Quan tri phủ chỉ là quan tòng lục phẩm kể cả có là tri phủ ở Thanh hóa thì căng cũng mới là chánh lục phẩm thì làm sao con của hắn giám làm càn thế mà không ai cản.

Tên ăn mày lắc đầu.

_Nhưng mà đấy là ông không biết thôi, ông bác anh trai ông nội của hắn ở trên kinh thành chính là Nam Xương Hầu giữ chức tả thị lang bộ hình, con tai Nam Xương Hầu lại đang làm chánh ngũ phẩm Lực Sĩ Hiệu Úy bảo vệ cung vua, con gái trưởng thì đang làm quý phi hầu trong phủ chúa. Các ngài nói xem nhà danh gia vọng tộc như vậy thì ở đây ai giám động vào hắn.

Mấy người nghe xong gia thế của tên này cũng kinh ngạc sững sờ.

Trong triều đình nhà Hậu Lê từ lúc dựng nước đến giờ thì chỉ có năm chức tước là.

Vương -Công-Hầu-Bá-Tử-Nam!!

Tước Hầu đã là tước cao nhất dành cho van viên không phải hoàng tộc có thể được sắc phong, chưa kể còn làm đến chức Tả Thị Lang bộ hình nữa, chức này là thuộc tòng tam phẩm tương đương với phó bộ trưởng bộ công an sau này, có trách nhiệm biên soạn thực thi luật pháp triều đình cùng sử phạt các quan trong triều. Con gái làm phi tần trong phủ chúa Trịnh con trai tòng ngũ phẩm lực sĩ hiệu úy bảo vệ an toàn cho vua.

Thử hỏi nhìn cái gia phả lộng lẫy thế thì quan viên địa phương ai giám động vào hắn.