Chương 80:Nguyễn Bành Đi Thi.

Đi Một Lần Về Thời Trịnh - Nguyễn Phân Tranh

Chương 80:Nguyễn Bành Đi Thi.

Chương 80:Nguyễn Bành Đi Thi.

_N,,ước..nước..

Quang Anh trong mê man tỉnh lại, đôi môi khô khóc cố hé mở nói ra tiếng.

Thằng Sứt nằm bên cạnh nghe vậy thì giật mình tỉnh lại.

_ Mày tỉnh rồi à? Đợi tao lấy nước cho mày!!

Nói rồi nó chạy ra ngoài cầm vào một bát nước, đỡ người thằng bạn dậy cho nó uống nước.

Quang Anh như người khát trong xa mạc, kê miệng vào cái bát uống ừng ực.

Sứt đặt nó nằm xuống.

_ Mày đợi tí để tao đi gọi ông vào.

Nói xong thì nó chạy ra ngoài.

Quang Anh nhìn nắng xuyên qua khe của sổ, ngoài trời vẫn oi bức như vậy, làm mấy vết thương dưới băng vải bắt đầu ngứa cùng chảy mồ hôi.

_ Thằng Trâu thế nào rồi!! Tỉnh dậy rồi à? Còn đau ở đâu không?

Ông Lúy vừa mới đi vào đã ngồi xuống hỏi thăm hắn, mọi người đi đằng sau cũng nhìn hắn với ánh mắt lo lắng.

Quang Anh lắc đầu.

_ Con không sao, con ngủ bao lâu rồi?

_ Mày ngủ li bì hai hôm rồi.

Mới có hai hôm, Quang Anh thở phào.Với thương thế của hắn mà chỉ ngất hai hôm thì đúng là may mắn chán.

Ông Lúy thấy hắn vừa tỉnh dậy như không biết gì thì cắn răng nhưng cuối cùng vẫn hạ quyết tâm nói cho hắn sự thật.

_ Thầy lang bảo mày là gân cốt bị thương quá nặng, có khả năng sau này...sau này sẽ tàn tật!

Ông Lúy nói xong câu đấy thì cúi mặt không giám nhìn thẳng vào mắt học trò.

Tàn tật!!

Quang Anh giật mình thử cựa quậy một chút vai phải cùng lồng ngực, dù vẫn còn rất đau nhưng làm gì đến nỗi tàn tật.

Cơ bắp cùng dây chằng vai cùng tay phải vẫn hoạt động cùng hơi nhúc nhích nắm tay lại được, các phần xương gãy trong người cũng đang được thầy lang nối về chỗ cũ đang khôi phục từ từ.

Ông Lúy nhìn khuôn mặt của hắn, tuy đau lòng nhưng vẫn phải nói ra.

_ Thầy lang bảo mày cần nằm trên gường ít nhất là hai tháng, mày yên tâm,thầy sẽ tận tình thuốc thang chạy chữa cho mày.

Quang Anh mặt ngơ ngác.

_ Không cần đâu thầy...

Ông Lúy còn tưởng nó không chấp nhận được sự thật này, là một người luyện võ không ai muốn điều đấy xảy ra, đến cả bản thân ông Lúy cũng rất lâu mới chấp nhận được.

_ Mày yên tâm, dù mày không luyện võ được nữa thì thầy cũng không bỏ đói mày đâu!!

Nguyễn Bành đứng một bên vội vàng gật đầu.

_ Đúng thế! Nhà mình cả trăm mẫu ruộng, nuôi mày từ giờ đến chết già cũng được!!

Nhìn Quang Anh mặt vẫn còn ngơ ngác thì ông Lúy đành thở dài.

_ Tuy khó chấp nhận nhưng đây là sự thật, mọi người ra ngoài cho nó nghỉ ngơi, Sứt lúc nào nấu xong thuốc thì mang cho nó.

Ông Lúy nói xong thì cùng mọi người đi ra ngoài muốn để cho Quang Anh một mình nghỉ ngơi cùng chấp nhận sự thật.

Quang Anh trơ mắt nhìn mọi người rời đi, hắn chỉ muốn nói là vết thương của hắn không đáng ngại như vậy.

Chẳng mấy chốc sau thằng Sứt cầm một bát thuốc đen xì vào buồng.

Nó đỡ Quang Anh dựa vào thành giường sau đấy, bưng chén thuốc đút từng thìa cho hắn.

_ Đắng quá!!

Sứt nghe thế thì giở giọng ông cụ non.

_ Đắng cũng phải uống, thuốc đắng dã tật, thầy lang bảo mày phải uống thuốc mỗi ngày mới khỏi được.

Quang Anh nhìn thấy nó cong môi thổi thuốc thì buồn cời.

_ Mày cười cái gì, khéo lại đau má.

Quang Anh sờ tay lên mặt rồi cười tiếp.

_ Tao với mày ngày càng giống bạn thân, một thằng sứt một thằng sẹo, hay tao lại đổi tên thành Sẹo, Sứt -Sẹo gọi cho thuận miệng!! Hahaha!!

Sứt nghe thấy vậy cũng cười haha lên.

_ Mày thế này rồi vẫn còn đùa, uống cho hết thuốc đi, ngủ một giấc nữa rồi dậy là hết sẹo.

Hắn tất nhiên là vẫn đùa được rồi, đừng quên là khả năng khôi phục của hắn gấp 5,6 lần người thường, tuy không biết đứt chi có mọc lại được không nhưng mấy vết thương này rõ ràng chỉ hai ngày đã bắt đầu đóng vảy là đủ để chứng minh hắn đang hồi phục rất tốt.

Người bình thường nếu dính vết thương này ít nhất phải tĩnh dưỡng sáu tháng mới khỏe lại được nhưng hắn có lẽ chỉ cần 2 tháng, tuy khả năng hồi phục gấp gần 6 lần nhưng cũng phải xem đấy là loại thương thế nào, bị phán định là tàn tật mà còn nhảy nhót lại được thì thêm hai tháng nữa cũng đáng.

Cố gắng uống xong bát thuốc đắng ngắt, hắn nhăn mặt.

_ Nhà con gì ăn không, tao đói quá!!

_ Đợi tao tí.

Nói rồi Sứt chạy xuống nhà bưng lên một bát cơm trắng to, biết thằng bạn ăn nhiều nên nó dùng cái tô to nhất nhà để đựng, vậy mà thằng này vẫn ăn liền 5,6 bát mới chịu thỏa mãn mà nằm xuống ngủ.

Sứt nhìn cái bát trống không trên tay, riêng lượng cơm này còn gấp đôi nó với Thị Linh cùng Nguyễn Bành cộng lại.

Quang Anh không biết rằng thằng bạn đang nghĩ gì, hắn đang cố gắng nghĩ ngơi để tranh thủ cho cơ thể mau hồi phục.

Quả đúng như hắn đoán, thương thế của hắn khôi phục kinh người, chỉ cần một tuần đã có thể xuống giường đi lại, hai tuần là đã có thể đi vòng quanh sân, ba tuần là có thể bước chân ra hỏi cửa.

Thương thế khôi phục từng ngày thần tốc như vậy khiến cho thầy lang mỗi lần đến thay thuốc cho hắn đều phải hô to người nhà trời hạ phàm, suýt nữa còn quỳ xuống bái lạy.

Ông Lúy đã đưa cho hắn tiền bán xác con hổ, tính ra hổ thời này đắt không thưa gì sau này, bán được tận 23 lạng bạc.Da hổ, thịt, xương hổ, gân, chym,... đều là đồ tốt tráng dương bồi bổ,với lại thời này ít người giám săn hổ nên dù con hổ bị tổn hại nhiều như vậy vẫn bán được giá đắt.

Ông thầy còn lấy một cái nanh của con hổ rồi thuê thợ làm cho hắn thành một cái dây chuyền đeo lên cổ.

Theo như người xưa thì răng hổ có sát khí, xua đuổi tà ma, tránh vận đen quấn thân cũng tượng trưng cho chiến công chém giết. Tuy hắn không biết người ốm liệt giường đeo theo một thứ dính dáng "sát khí" có sao không nhưng công nhận là chiếc nanh hổ này rất đẹp, thứ này trước mà giám đeo thứ này ra đường là bị công an còng đầu rồi.

Mấy tháng này cũng có người từ tận phủ lân cận nghe danh hắn giết hổ nên lặn lội đường xa đến nhà xin gặp mặt, còn liên tục khen hắn là tướng mạo đường đường, khôi ngô phi phàm, anh hào thiên hạ...

Cũng chẳng biết hắn băng kín mặt thì nhìn ra anh hào với phi phàm chỗ nào, cũng đừng hỏi tại sao thời này không có mạng xã hội mà cách nhau cả mấy chục dặm cụng nghe danh mà tìm đến, nói đến đấy lại phải nói đến thị hiếu của người thời này.

Có người còn mang cả lễ bạc trắng cùng trâu, bò đến xin ông Lúy nhận làm đệ tử, vì họ nghĩ người có tài dạy đứa bé mười tuổi giết được cả hổ thì chắc chắn là cao nhân, không nhân cơ hội bái sư còn đợi đến bao giờ.

Tiếc là ông Lúy vì bệnh tật nên phải cắn răng từ chối món hời trước mắt,không nhận thêm học trò.

Có người thành tâm đem lễ rồi quỳ ở cửa cũng không nhận, đúng là người có đạo đức nghề nghiệp.

Thời gian nhoáng cái trôi qua hai tháng, thương thế của hắn đã hoàn toàn hồi phục, ngoại trừ trên cơ thể vẫn còn sẹo ra thì không khác gì người bình thường.

Điều này không chỉ khiến ông Lúy cùng thầy lang mà cả mấy đứa trẻ cũng há hốc khiếp sợ, ban đầu mấy người còn tưởng hắn cố gượng sau đấy kiểm tra không phải thì lại lôi hắn đi thắp hương, khấn vái hết từ bàn thờ tổ tiên đến chùa chiền, miếu thần nói chung chỗ nào cho cắm nhanh là bắt hắn đi thắp hương cảm ơn trời,phật, ông bà, tổ tiên phù hộ độ trì tai qua nạn khỏi.

----------------------

Đầu tháng bảy lúc này trời vẫn còn nắng gay gắt.

Ông Lúy chống gậy đứng trong nhà nhìn thằng học trò đang luyện đao dưới sân nắng nóng.

Quang Anh cởi trần chỉ đóng mỗi cái khố, thân hình rắn rỏi cơ bắp không phù hợp ở trẻ cùng lứa khiến hắn chững chạc hơn 3,4 tuổi, nhất là vết sẹo trên mặt làm tăng thêm một phần khí chất lăng lệ. Hai tay cầm thanh trảm mã đao của ông thầy, thanh đao tuy dài hơn cả người nhưng bây giờ hắn đã đủ sức để cầm lên múa may.

Ông Lúy đã quyết định truyền dạy Đao Xung Thiên cho hắn, dù gì bây giờ ông thầy cũng không mở lớp dạy võ nữa nên có thời gian cả ngày để chỉ bảo hắn.

Ông Lúy nhìn thân ảnh dưới sân, tuy thân cao còn thiếu chút nhưng bù lại có sức khỏe hơn người,cộng với kĩ năng siêu phàm khiến thằng nhóc múa ra được vài phần khí thế của Đao Xung Thiên, cách luyện tập chăm chỉ cùng khác thường khiến cho tài nghệ tiến bộ rất nhanh, chỉ cần vài năm nữa là có thể sánh với bản thân thời đỉnh cao.

Ông Lúy nhìn hắn đứng dưới nắng luyện tập hơn 4 tiếng đồng hồ, hết múa đao lại tách chiêu thức ra luyện riêng cần cù mưa nắng ngày qua ngày khiến làn da đã vàng sạm bóng nhẫy mồ hôi.

_ Vừa ốm xong tập thế đủ rồi, vào nhà nghỉ ngơi tí đã.

Quang Anh nghe thầy gọi thì cầm nghỉ tay chạy vào nhà, hắn dựng thanh đao vào tường rồi hai tay bưng bát nước ông Lúy đưa cho uống một hơi cạn sạch.

Sau đấy mới đưa đặt cái bát xuống, cầm cái quạt mo mà quạt lấy quạt để.

Vì trời nóng quá nên hắn đã cắt phăng mái tóc dài đi, chỉ để một đầu tóc ngắn cùng một chút tóc mái lưa thưa rủ xuống chán.

May mà tuy Đại Việt cũng theo Nho Đạo nhưng khác với nhà Minh là không hoàn toàn coi việc cắt tóc cạo râu là đại húy, vì thời tiết và phong tục hai bên khác nhau nên rất nhiêu người vì nắng nóng hoặc sợ chấy rận nên cũng cắt tóc hoặc buộc, xõa đủ kiểu.

Bỗng nhiên lúc này có tiếng hô của Nguyễn Bành từ ngoài cửa hấp tấp truyền vào.

_ Thầy ơi!!! Con được thi rồi, con được thi rồi!!