Chương 85:Tác Dụng Của Đao Kiếm.

Đi Một Lần Về Thời Trịnh - Nguyễn Phân Tranh

Chương 85:Tác Dụng Của Đao Kiếm.

Chương 85:Tác Dụng Của Đao Kiếm.

Chúng tôi thực sự hết phòng rồi, cả phòng đắt nhất cũng có người thuê rồi, hai vị mời sang chỗ khác giùm cho.

Ông chủ quán trọ bất đắc dĩ từ chối người khách trước mặt này,rõ ràng đã bảo là hết phòng rồi mà vẫn kì kèo, làm như hắn muốn giấu không cho thuê ấy.

_ Thật sự hết sạch rồi à? Bọn tôi chỉ cần thuê một phong thôi, tiền bạc đảm bảo không thiếu đâu.

Quang Anh chắp tay cầu xin ông chủ, hắn đã hỏi nhiều nơi lắm rồi mà lần nào cũng bị báo là hết phòng.

Ông chủ bực mình.

_ Cái cậu này bị điếc à?! Tôi đã nói đến thế rồi, giờ có đi hay không để tôi cho người đuổi ra ngoài.

Quang Anh thở dài, hắn cũng biết thế này là không được nhưng thực sự là hắn mệt lắm rồi, cố níu kéo mà không được.

Cuối cũng vẫn đành thở dài quay người rời đi.

Nguyền Bành đứng ở ngoài cầm giữ trâu thấy hắn ủ rủ đi ra ngoài cũng chán nản.

_ Lại không được nữa à?

Quang Anh bất đắc dĩ gật đầu.

Bọn hắn từ sang đến hỏi 5,6 quán trọ trong thành trấn rồi, chỗ nào cũng tăng giá không nói,lại đều đã bị người khác thuê kín mất rồi.

Ban đầu đã dự định đến tình huống thế này nên đã khởi hành sớm trước một tháng, ai dè vẫn chậm một bước.

Nếu từ giờ đến tối không tìm thấy chỗ trọ thì bọn hắn phải ngủ ngoài đường mất.

Chưa hết, nếu không nhanh tìm được nơi ở sớm,đợi vài ngày nữa lượng sĩ tử tràn vào càng đông thì bọn hắn tìm nơi ở lại càng khó.

Lúc hai người đang đau đầu tìm chỗ nghỉ chân thì có một tên không biết từ đâu, thò ra trước mặt bọn hắn.

_ Hai vị công tử, hai vị đang tìm nơi dừng chân đúng không?

Quang Anh cùng Nguyễn Bành quay sang nhìn tên này, đây là một người trẻ tuổi tầm 17,18, dáng người nhỏ thớ, mặt chuột tai khỉ, trên người đóng một cái khố cùng khoắc thêm một cái áo ngoài.

Nhìn qua là thấy cái khí chất vô lại cùng khôn lỏi.

Quang Anh đánh giá hắn một lượt, gật gật đầu.

_ Đúng là bọn ta đang tìm chỗ dừng chân, nhà ngươi biết nơi nào còn chỗ à? Bọn ta có rất nhiều tiền!

Nói xong còn cố tình vỗ vỗ cái tay nải kêu ra tiếng lạch cạch.

Tên kia nghe thấy thế thì trong mắt sáng lên một cái.

Lập tức đổi sang một bộ mặt nịnh nọt lấy lòng.

_ Các cậu cứ gọi tên con là Tục, các cậu may lắm mới gặp được con đấy, con vừa đúng lúc biết một chỗ giá cả rẻ mà lại vô cùng rộng rãi, cực kỳ phù hợp cho cậu đây học hành.

Tên này kinh nghiệm lõi đời, chỉ cần nhìn một cái là biết đây là hai dân quê lần đầu lên đi thi.

Quang Anh lại tiếp tục vỗ vào tay nải ra vẻ hào sảng.

_ Tiền nong không phải là vấn đề, chỉ cần vứa ý là ta sẽ thưởng hậu cho nhà ngươi.

Tên này nghe vậy thì mắt lại càng sáng mắt, mấy tên nhà quê này còn rất giàu nữa.

Hắn lại càng khúm núm, mà nịnh nọt, khuôn mặt cười toa tét giống như một tờ giấy bị vo lại, lộ ra hàm răng đen vàng.

_ Tất nhiên! Tất nhiên! Hai cậu đây vừa nhìn là biết có phú quý, mặt mày hồng hào chắc chắn là bậc quý nhân. làm sao mà thiếu tiền được.

Quang Anh hất mũi lên nhìn trời, lộ ra vẻ lâng lâng tự đắc.

_ Bọn ta vốn dĩ không thiếu tiền! Còn không mau dẫn đường đi!!

_ Dạ! Dạ! Mời hai cậu.

Nguyễn Bành đứng bên cạnh tuy thấy thấy thằng em tự nhiên hành động kỳ lạ, nghĩ ngợi một lát rồi cuối cùng vẫn đi theo hai người.

Tên Tục bân đầu vẫn còn rất lễ phép,nịnh nọt hai người nhưng khi dẫn đường đến đoạn càng ngày càng vắng người, phía trước ngóc ngách cũng càng xâu, thái độ của tên này cũng từ từ thay đổi.

Nguyễn Bành thấy vậy mới lên tiếng hỏi.

_ Rốt cuộc chỗ nhà ngươi nói là chỗ nào? Sao đi mãi mà vẫn chưa tới nơi thế!?

_ Sắp rồi, sắp đến rồi!!

Tên Tục cười hehe một cái rồi tiếp tục dẫn hai người đi về phía trước.

Cuối cùng hắn dẫn hai người đến một con ngõ cụt.

Nguyễn Bành thấy vậy thì tức giận.

_ Nhà ngươi có lạc đường không đấy, bọn ta không đi lòng vòng với nhà ngươi cả ngày được đâu!!

Tên Tục quay người lại, trên mặt hắn lúc này đang nhe bộ răng đen vàng cười đắc ý.

_ Không nhầm! Không nhầm đâu!! hahaha!!

_Ngươi có ý gì, định ăn cướp bọn ta hay gì!!

Nguyễn Bành thấy chuyện chẳng lành vội hét lên.

Tên này đắc ý rút trong người ra một con dao trọc tiết lợn, lắc lắc cổ tay múa múa vào vòng rồi chỉ vào hai người.

_ Đúng thế! Khôn hồn thì mau đưa con trâu cùng tiền bạc trong người ra đây, đừng để tao nóng, cỡ bọn mày tao trọc tiết như hai con lợn con thôi.

Lúc này sau lưng hai người cũng bước ra hai tên khác cầm theo dao mổ lợn chặn đường.

Bọn hắn thấy Nguyễn Bành hoảng sợ như vậy thì càng đắc ý.

_ Mấy tên nhà quê bọn mày hôm nay phải Đồ Tể Tam Đao bọn tao thì coi như xui tận mạng, còn không mau đưa tiền rồi cút đi, hay là đợi tao cho mỗi đứa một nhát nằm xuống đây.

Nguyễn Bành lần đầu tiên gặp phải tình huống này, đang luống cuống không biết phải làm thế nào thì có một bàn tay đặt lên vai hắn.

Là tay của Quang Anh, Nguyễn Bành mới nhớ đến lúc này bên cạnh còn có một thằng em võ nghệ cao siêu, có nó ở đây thì mấy tên này đúng là không đáng lo nữa.

Nghĩ vậy thì lập tức bình tĩnh lại.

Quang Anh vỗ vai trấn an ông anh một cái, sau đấy nhếch mép lên cười.

_ Chơi với bọn mày đến đây thôi!!!

_ Mày nói gì...

Bỏ mặc vẻ mặt ngạc nhiên của mấy tên cướp. Quang Anh cầm từ trên lưng con trâu xuống một thứ dài như cái mái chèo,được bọc trong một tấm chiếu.

Lúc vào thành vì tránh hiềm khích nên hắn đã đem cả hai thanh đao bọc lại, đưa tay từ từ mở tấm chiếu ra.

_ Ba tên cướp vặt lại còn tự xung là Đồ Tể Tam Đao, nực cười!!

Nói vừa dứt lời thì thanh trảm mã đao cũng lộ là ngoài, Quang Anh cầm thanh đại đao vung lên múa mấy vòng.

Lưỡi đao thép vù vù tỏa ra khí thế đập thẳng vào mặt khiến người xung quanh sợ hãi lui lại.

Quang Anh vác đao trên vai, mặt ngạo nghễ nhìn tên Tục cùng đồng bọn.

_ Thằng nào ngon thì nhảy vào đây mà cướp!!

Tên Tục nhìn hai đồng bọn, nuốt nước miếng một cái.

_ Mày... mày đừng tưởng như thế là dọa được tao, bọn tao có ba người...

Không đợi tên này nói hết thì Quang Anh hét lên một tiếng.

Hô!!!! Bịch!!!!!

Thanh đao trên vai dùng xuống bổ thẳng xuống mặt đường lát đá, con đường lập tức bị chém ra một vết nứt dài dần hai gang tay.

Quang Anh không thích nói nhiều, hắn dùng luôn hành động thực tế biểu diễn cho mấy tên này xem hắn có chấp ba được hay không.

_ Thằng nào xương cứng hơn con đường này thì lao vào!!

Tên Tục cùng đồng bọn há hốc miệng, xương thịt con người làm sao mà so với gạch đá được, bọn hắn mà lao lên sợ rằng không có mạng mà quay về.

Tên Tục biết hôm này đụng phải hòn sắt, kinh nghiệm lăn lộn giang hồ nhiều năm khiến đầu hắn lập tức nhảy số.

Tên này lập tức vứt con dao xuống dưới đất, hai chân quỳ xuống, tay chắp lại cầu xin.

_ Tráng sĩ, chúng tôi có mắt như mù mạo phạm tráng sĩ, mong tráng sĩ tha tội, tôi trên còn có mẹ già,dưới có con nhỏ. Bất đắc dĩ vì hoàn cảnh mới làm như vậy.

Quang Anh không thèm động dung, mấy lời này hắn xem phim nghe nhàm cả tai rồi.

Tên này thấy Quang Anh như vậy thì cắn răng lấy từ trong người ra một túi tiền rách nát.

_ Hôm này đắc tội tráng sĩ, đây là chút tấm lòng, mong tráng sĩ nhận cho.

Hai tên còn lại thấy vậy cũng quăng con dao xuống đất, rồi đem túi tiền lấy ra.

Quang Anh ra hiệu cho Nguyễn Bành cầm lấy tiền, hắn mở ra xem thì thấy chỉ có 5 xâu 20 đồng, bọn này ăn mặc nghèo nàn mà giàu phết.

_ Tráng sĩ đã tha tội rồi thì chúng tôi xin phép cáo từ.

Tên Tục thấy Quang Anh chịu nhận tiền thì chuẩn bị cùng đồng bọn đánh bài chuồn.

_ Đợi đã!!

Tên Tục nghe tiếng gọi thế thì bỗng toát mồ hôi lạnh, chẳng lẽ tên này nhận tiền rồi mà không chịu tha người sao, đây đã là tất cả số tiền của ba bọn hắn.

Quang Anh cất số tiền vào trong người rồi nói.

_ Tuy là các ngươi lừa bọn ta nhưng bọn ta đúng là đang tìm nơi dừng chân thật, chẳng nhẽ xung quanh đây thật không còn chỗ nào thật à?!

Hóa ra là muốn bọn hắn giúp tìm chỗ ở, tên Tục thở ra một hơi, cái nay không khó.

Hắn nhăn mặt suy nghĩ một lúc.

_ Nếu là là trọ thì bây giờ rất khó kiếm, nếu hai vị muốn dừng chân lâu dài thì có thể thuê nhà, tuy hơi đắt một chút nhung yên tĩnh, không sợ bị làm phiền.

_ _ Đã bảo tiền không phải vấn đề, dẫn bọn ta đi, nhớ là đừng có giở trò nữa, đừng trách ta không nhắc trước.

_ Không giám! Không giám!!

Quang Anh bọc thanh đao lại chỗ cũ rồi dẫn Nguyễn Bành đi theo bọn hắn.

Ngay từ ban đầu hắn đã nhìn ra tên Tục chẳng phải tốt lành gì, chẳng qua nghĩ rằng bọn này địa đầu ở đây chắc sẽ biết nơi cho thuê nên mới giả vờ đi theo, sau lại dùng võ lực trấn nhiếp.

Nếu hắn thực sự ra tay giết mấy tên này ngay tại đây thì cũng vài ngày sau mới có người phát hiện nhặt xác cho chúng, quan phủ cũng chỉ quấn cho tấm chiếu rồi vứt ra bãi tha ma chứ hơi đâu mà tìm hung thủ.

Vậy mới nói, đi ra ngoài bắt buộc phải có chút võ nghệ phòng thân, cái miệng dù dẻo nhiều khi cũng không dùng được.