Chương 79: Vang Danh Thiên Hạ!!
Một con rắn nước trườn qua người làm Quang Anh chọt giật mình tỉnh lại, hắn không biết mình đã hôn mê bao lâu, trời vẫn còn chưa sáng.
A ~
Cả người hắn bây giờ chỗ nào cũng đau đớn, cơ bắp cả người như cái máy vận hành quá tải đang báo động, mấy vết mấy vết thương trên người đã tự động ngưng chảy máu nhưng những mảng máu khô đóng vảy trên người cùng dưới đất nhắc nhở hắn rằng vết thương không hề nhẹ chút nào.
Hắn quay đầu sang nhìn cái đầu hổ chết không nhắm mắt bên cạnh, dù máu trong người nó chảy ra tưới nhuộm đỏ cả mảnh đất cũng không khiến nó mất đi sự giữ tợn, mảnh đất máu đỏ phía dưới càng tô điểm cho nó giống một mãnh tướng chết trận sa trường.
_ Ở trên rừng mà làm vua có phải sướng không? Mày chạy xuống đây làm gì khiến hai thầy trò tao xuýt chết?
Quả thực là như vậy, ông Lúy bạo bệnh tái phát mà nằm liệt giường, Quang Anh vì giết nó cũng mất hơn nửa cái mạng.
Mặt bị cào hủy dung, trên ngực có ba vết móng tận xương, tay trái rạn xương cùng rách cơ, vai phải suýt bị nhai nát, não chấn động nhẹ.
Người thường chỉ cần trúng một trong các vết thương trên cũng đủ làm mồi cho con hổ dữ rồi, vậy mà hắn chịu đủ các thứ không thiếu món nào mà vẫn giết chết con hổ.
Đổi lại ai chịu nhiều vết thương như vậy cũng 9 phần chết 1 phần tàn tật suốt đời. Chỉ có thể chất biến thái như hắn mới đủ sức khiêng nổi.
Hắn cắn răng ngồi dậy kiểm tra tình trạng cơ thể.
Vết thương đã ngừng chảy máu nhưng vẫn chưa hoàn toàn khép miệng, không sử lí nhanh sẽ rất dễ nhiễm trùng cùng vỡ ra. Má phải do mất máu nhiều đã tạm thời không điều khiển được, các cơ hàm há ra ngậm vào cũng hơi trúc trắc. Tay trái đau buốt nhưng vẫn cử động được, tay phải gần như treo lủng lẳng trên vai, đầu hơi nhức nhưng thính giác cùng thị giác vẫn dùng được. Phần ngực mỗi lần hít thở động chạm đến vết thương là lại đau, chỉ có phần chân là không ảnh hưởng nhiều.
Thức sự là mất hơn nửa cái mạng theo đúng nghĩa đen, Quang Anh cười khổ.
_ Hi vọng không để lại thương tật!!
Không ngờ một con hổ lại khiến hắn ra nông nỗi này.
Tay hắn cầm vào thanh đao, lần này cũng hết nói nổi, lưỡi đao còn uốn mẻ hơn cả trận chiến lần trước nữa, thậm chí đao còn có một vết rách từ lưỡi ăn sâu vào thân.
Cả thanh đao giờ chỉ nấu chảy rồi đúc nông cụ thôi, toàn báo hỏng không thể sửa nổi nữa. Trận này hắn coi như dốc sạch cả vốn liếng.
Hắn xé rách mấy miếng vải trên áo ra băng tạm lại vết thương đề phòng nó trở nặng.
Hắn cố gắng đứng người dậy, nhìn bãi chiến trường của bọn hắn không khác gì vừa bị càn quét qua.
Hắn nhìn lấy con hổ giữa bãi máu,sau đấy cắn răng cúi người xuống khênh nó lên vai.
_Aaaaa ~
Con hổ tuy chảy sạch hết máu những vẫn nặng 160-170kg, hắn bỏ cả cái mạng ra rồi thì dễ gì để nó lại ở đây cho thú hoang ăn mất.
Hắn vác ngang con hổ lên vai,dù vậy chân cùng đuôi nó vẫn trạm đất phải dùng tay trái giữ lại, hai chân run run đứng lên, do dừng sức quá nhiều khiến vết thương trên người lại vỡ ra nhưng hắn vẫn cắn răng vác con hổ đi tiếp.
---------------------------------------------------
Làng Yên Lãng.
_ Này!! Đêm qua nhà bác có nghe thấy ông hùm gầm không?
Một người đàn ông khuôn mặt vẫn còn chút sợ sệt, mắt thỉnh thoảng láo liên hỏi người bên cạnh.
_ Sao mà không nghe!! Nhà tôi gần ruộng, tối qua nghe tiếng ông hùm gầm làm cả nhà bật dậy giữa đêm, cái tiếng đấy khác gì sấm cạn đâu!!?
Người này nhớ đến tối qua qua đang ngủ thì giật mình tỉnh dậy, cả nhà núp trong chắn run sợ đến vã mồ hôi không khỏi giật người một cái
_Ông hùm lại khổ dân làng ta quá! Giá mà có ai đuổi ông ấy đi hoặc ông ấy tự về núi...Ơ kìa! Bác làm sao đấy!!
Người đàn ông bỗng hai mắt trợn tròn, tay run run như người bị kinh phong chỉ về phía sau người đối diện.
_ Cái gì mà... Aaaa
Cảnh tượng không không tưởng nổi đập vào mắt hai người đàn ông.
Một thằng bé máu me thương tích đầy mình, lưng đeo một thanh đao con queo, trên vai cong lấy một con hổ chết không nhắm mắt, cả hai bị nhuộm đỏ máu tươi đi về phía trước.
-----------------
Ở nhà.
_ Ngu dốt! Ngu dốt! Khụ khụ khụ!! Bọn mày to đầu thế mà...khụ khụ... không biết nghĩ, giám để thằng ranh đấy đi săn hổ một mình, bọn mày đây là để nó đi tìm chết! Khụ khụ khụ...
Ông Lúy vùa tỉnh dậy đã từ miệng mấy đứa con biết được thằng học trò nhu dốt, lỗ mãng dám một thâm một mình vác đao ban đêm đi săn hổ thì lập tức mở miệng mắn lên xối xả.
Không quan tâm đến bệnh tình trên người mà bật dậy cầm cung tên định chạy ra đồng tìm học trò.
Bành thấy vậy thì vội giữ tay cha.
_ Đừng mà thầy, thầy bây giờ không đi ra đấy được đâu!!
_ Không đi được cũng phải đi!!!
Nói rồi hất tay Nguyễn Bành mà cầm cung tên loạng choạng bước ra cửa.
_ Kìa thầy...
_ Thầy Lúy có nhà không? Thầy Lúy đâu rồi ra đây nhanh lên!!
Lúc này ngoài cửa bỗng có người hoảng hốt như cháy nhà đập của gọi vào trong.
Ông Lúy loạng choạng chạy ra mở cửa.
_ Có...khụ khụ... việc gì nói nhanh!!
Người này vẫn còn thở hổn hển khuôn mặt kích động, nhìn thây sông Lúy thì lập tức hét lên.
_ Săn được rồi!!! Săn được rồi!! Thằng Quang Anh nó săn được ông hùm thật rồi!! Nó đang vác ông hùm vào làng kia kìa!!!
_ Cái gì??
Người nhà ông Lúy còn tưởng mình nghe nhầm, thằng ranh đấy săn được hổ thật rồi!!
Người phản ứng đầu tiên là Nguyễn Bành, hắn dùng tốc độ chưa từng có trong đời phi thẳng ra ngoài.
_ Bành!! Đợi thầy...
Hắn không màng tiếng gọi của ông Lúy cùng mọi người, hai chân như bay mà phi đến hướng người đàn ông chỉ tay.
Lúc này xung quanh đã tụ tập rất nhiều người, ánh mắt đều không ngoại lệ hướng về một thân ảnh nhỏ bé đang run rẩy vác xác con hổ bước từng bước một về phía trước.
Nguyễn Bành nhìn thấy thân ành máu me run rẩy này thì hét lớn lấy một tiếng.
_ Trâu!!!
Rồi lập tức chạy xông đến.
Quang Anh mất máu quá nhiều khiến hắn không còn chút sức lực nào, đầu óc cháng váng.
Nhìn thấy người gọi mình thì ngẩng đầu lên, cố hết sức gọi một một tiếng.
_ Anh Bành!!
Sau đấy ngã xuống đất, xác con hổ dữ cũng đè lên người hắn.
_ Trâu!!!!
------------------------
Trong nhà.
Quanh Anh đang mê man nằm trên giường, bộ quần áo nhuốm máu bị cắt thành đống rẻ rồi vứt xuống đất, trên người đắp lấy một cái chăn mỏng.
Bên cạnh là ông thầy lang đang bôi thuốc cùng băng bó vết cho hắn, từng vòng băng vải mang theo mùi thuốc nồng nặc quấn lấy hắn như xác ướp, đến cả khuôn mặt cũng bị quấn lấy vài vòng.
Mọi người bên cạnh đều nhìn hắn bằng ánh mắt lo lắng, ông Lúy ngồi một bên không nhịn nỏi bèn hỏi.
_ Nó thế nào rồi thầy lang!!
Thầy lang nghe vậy thì lắc đầu, ông Lúy, Nguyễn Bành, Thị Linh, Sứt thấy vậy thì tim nhấc lên tận cổ.
Thầy lang thở dài.
_ Thằng này số lớn nên giữ lại được cái mạng nhưng xương cốt trên người gãy 2,3 chỗ, nhất là chỗ xương ngực bị vuốt hổ đập trúng, tôi đã đắp thuốc cùng bó lại xương cho nó, còn lại phải xem ý trời. Nghiêm trọng nhất vẫn là gân cốt ở vai bị tổn thương nặng, cái này thì tôi cũng chịu.
Ông thầy lang tiếc nuối.
_ Tiếc cho một hào kiệt trẻ mới 10 tuổi đã săn được hổ, nếu để nó lớn thêm 5,6 tuổi nữa thì... Haizz!! Đáng tiếc!!
Ông Lúy nghe xong thì cắn chặt răng.
Ông Lúy đã từ miệng bọn trẻ biết được lí do tại sao thằng học trò phải liều mạng đi săn hổ, trong lòng vừa tức vừa hối hận.
Đến cuối đời mới tìm được một thằng học trò để truyền thừa tài nghệ, coi nó như con đẻ mà cuối cùng lại vì chính bản thân khiến nó trở thành tàn tật.
Ông Lúy nắm chặt tay thầy lang.
_ Mong thầy hết lòng cứu chữa cho nó, hết bao nhiều tiền cũng được, tôi bây giờ không thiếu tiền!!
Thầy làng nghe thế thì chỉ biết gật đầu.
_ Để tôi cố hết sức.
Sau đấy giấy bút viết một đơn thuốc rồi đưa cho thằng Sứt nhanh chân chạy đi hiệu thuốc bốc.
Ông Lúy lững thững chống gậy ra ngoài.
Lúc này ông nhà ông Lúy tụ tập gần như là tất cả dân làng Yên Lãng, người đến còn đông hơn chảy hội còn có người trèo cả lên mấy cái cây gần đấy để nhìn vào cho bằng được.
Trong sân nhà bây giờ còn đang nằm một cái xác hổ to lớn cùng một thanh đao cong queo hư hại.
Hổ chết vẫn còn uy, dù chỉ là một cái xác chảy khô máu cũng khiến người ta không giám lại gần, nhìn thân xác to lớn với vết thương dữ tợn trên người con hổ cùng thanh đao tổn hại là tưởng tượng ra được phần nào cuộc chiến thảm liệt.
Điều mà họ không ngờ được là người giết con mãnh thú này lại là một đứa trẻ mười tuổi.
Tin làng Yên Lãng có đứa trẻ sức lực hơn người, võ nghệ siêu phàm mười tuổi đã giám một mình săn hổ lập tức như có cánh mà truyền ra ngoài.
Chỉ mới buổi sáng thôi mà mấy làng xung quanh không ngừng có người chạy tới nhà ông Lúy.
Lý trưởng cũng ở trong đám người, vừa thấy ông Lúy thì mừng rỡ mà chạy lại.
_ Thầy Lúy!! Thầy giàu to rồi!! Không ngờ thầy có thằng học trò giỏi thế, tiếc là da con hùm này rách nhiều quá, nếu không riêng bộ da cũng bán được gần hơn 5 lạng rồi.
Ông Lúy nghe thế càng đắng chát.
_ Tôi bây giờ đâu quan tâm đến mấy thứ này nữa. Thầy lý giúp tôi giả tán mọi người với, nhà đang có người ốm cần nghỉ ngơi.
Lý trưởng không biết ông Lúy tại sao lại nói như vậy nhưng cũng biết nhà có người đang bị thương nên cũng giúp giả tán mọi người.
Có điều người đến xem đông quá phải gọi cả đám trai làng ra mới đuổi đi hết được.