Chương 82: Lại Gặp Dương Văn Lễ.
Sáng hôm sau.
Tuy vừa làm trận cỗ say bét nhè nhưng mọi người đều dậy rất sớm để đưa Nguyễn Bành.
Do không có xe đưa đón nên ông Lúy tài chợ hẳn một con trâu cho hai người ngồi cưỡi để đi đường đỡ mệt.
Hành lí của Nguyễn Bành bó lại thành bó chất lên lưng trâu, đa số là sách vở đem theo ôn tập dọc đường, còn Quang Anh thì gọn nhẹ hơn nhiều chỉ có một chút tiền, vài bộ quần áo, cùng hai thanh đao.
Trảm mã đao quá dài không hợp đối phó tình huống đột xuất nên hắn mang thêm một thanh đoản đao(mã tấu) cùng một con dao găm giấu trong người phòng bất trắc.
Nguyễn Bành nhìn người nhà trước mặt.
_ Mọi người vào nhà đi kẻo lạnh, không cần tiễn con.
Ông Lúy dùng bàn tay chai sạn nắm chặt bàn tay con trai.
_ Cố gắng mà thi, mẹ mày có linh thiêng cũng phù hộ cho mày!!
Nguyễn Bành gật đầu.
_ Con sẽ không phụ kỳ vọng của thầy u!!
Nói xong thì nhảy lên lưng trâu, phất tay tạm biệt.
_ Mọi người về đi.
Quang Anh thấy vậy thì cho ông Lúy một ánh mắt yên tâm rồi mới diều khiển con trâu rời đi.
Lúc cả hai đang đi đến đầu làng thì có tiếng con gái gọi vọng từ đằng sau.
_ Anh Bành!!!!!
Thị Lan trên trán ướt đẫm mồ hôi chạy đến đầu làng nhìn theo Nguyễn Bành.
Nguyễn Bành Thấy người thương ra tiễn thì vừa mừng vừa ngọt lòng, thanh niên giơ tay hét lên.
_ Đợi anh về!! Anh sẽ cưới em!!
Thị Anh nghe xong thì hai má đỏ hồng nhìn theo Nguyễn Bành đắm đuối.
Quang Anh dùng ánh mắt cá chết liếc nhìn hai người, mới sáng sớm la lối cái gì không biết,không biết chú ý cảm súc của người bên cạnh tí nào.
Hắn lấy roi quất vào lưng con trâu làm nó phóng người chạy vội.
_ Ây ây!! Thằng ngu này!! Ngã bây giờ!!
_ Anh im đi, nói nữa em cho xuống đi bộ bây giờ!!.............
Đường đi từ làng lên trấn không có đường lớn đi nhanh như đường quan đạo, mà chỉ có đường mòn nên mất nhiều thời gian hơn.
Như đã nói thì thời này đi phượt cực bỏ mẹ, nắng nôi, đói khát các thứ khiến cả hai người dù khát cũng không giám uống nhiều nước của sợ dọc đường không tìm thấy giếng.
Hai người đội nón cưỡi trâu đi đường, Quang Anh ngồi trước lái trâu còn Nguyễn Bành đằng sau lôi sách ra đọc.
Tuy đã sàng qua một lần ở kì thi xứ nhưng số lượng sĩ tử vẫn còn vài ngàn, những người này cũng có suy nghĩ giống nhau là đến sớm để lấy chỗ.
Ngoại trừ những người hơi có điều kiện cưỡi trâu, ngựa, lừa, bò ra thì cũng có những người cuốc bộ bằng hai chân,dưới cái nắng gay gắt cùng cái cặp nặng tổ bố, thậm chí dép cũng không có mà đi.
Cũng không thiếu những kẻ giàu có đi xe ngựa, xe trâu có cả người hầu đi theo cơm bưng nước rót nhưng đấy là số ít.
Mẹ nó, nhiều ông đi thi mà quần áo lụa là ngồi trên xe cứ như đi hội vậy.
Quang Anh nhìn trời, nắng thế này chắc gần mười hai giờ rồi, phải tìm chỗ nào nghĩ ngơi, ăn trưa mới được.
Hắn bảo với Nguyễn Bành một tiếng rồi đánh trâu vào một quán nước ven đường.
Quán nước dựng bằng chòi nằm ngay dưới gốc đa già,vừa rộng vừa mát, lúc này đã có 5,6 người trông bộ dáng cũng giống sĩ tử ngồi trước ở đấy.
Quang Anh buộc trâu vào gốc cây, cầm theo thanh đoản đao bên hông đi vào quán cùng Nguyễn Bành.
Chủ quán là một ông lão hơn 60, tóc đã bạc trắng, răng cũng rụng mất một nửa,thấy hai bọn hắn đi vào quán thì nhiệt tình mời chào.
_Hai cậu vào uống nước, trời nắng nóng này đi đâu mà vội, tôi có ấm nước vối vừa pha ngon lắm.
Tại Nguyễn Bành ít nói nên lần nào đi ra ngoài cũng là Quang Anh lên tiếng trước.hắn bảo với ông lão.
_ Cụ cho bọn cháu xin hai cốc nước vối với địa kẹo lạc.
_ Có ngay!!
Ông lão cũng là người hay nói, thấy hai người bọn hắn tìm chỗ ngồi xuống thì bắt chuyện.
_Chà! Tôi bán nước ở đây lâu lắm rồi mà lần đầu thấy có tráng sĩ kết bạn với thầy nho đi thi đấy.
Chiều cao cùng cân nặng của hắn với Nguyễn Bành không lệch nhau mấy nên Quang Anh đoán ông lão nghĩ hai bọn hắn cùng tuổi,vả lại hắn bên hông đeo đao cùng trên mặt có vết sẹo đúng là phù hợp hình tượng "tráng sĩ" khác với công tử nhà nho phong độ như Nguyễn Bành.
Quang Anh cầm cái nón vừa quạt vừa cười trả lời ông lão.
_ Cụ nhầm rồi, bọn cháu là anh em, cháu đi theo anh lên phủ thấy chút việc đời thôi.
_ À! Hóa ra hai cậu là anh em à? Lão có tuổi rồi mắt mũi cũng kém! Haha!!
Ông lão cầm đĩa kẹo lạc cùng cùng hai cốc nước vối còn nóng đặt lên bàn.
_ Nước vối lão mới nấu hãy còn nóng, hai cậu thông cảm!
_ Không sao, con xin!!
Vì thời này hiếm lúa gạo nên kẹo lạc được làm từ bột khoai lang nghiền trộn với bạc rang, bên trên rải chút nước đường cùng hạt mè, ăn không ngọt lắm,có cảm giác hơi khát nhưng ăn cho vui miệng,dù gì quán này không lớn,cũng không có món ăn vặt nào khác.
Hai người lấy lương khô trong túi ra ăn, chỉ có mấy nắm cơm cùng lạc rang, ít thịt khô.
Ban đầu ông Lúy sợ con trai lên đấy cực khổ còn định bắt bọn hắn mang theo cả đàn gà đi, làm hắn phải khuyên mãi mới thôi.
Mang theo tiền đã thấy nặng người rồi, bây giờ nắng nóng thế này mang theo đàn gà cục tác bên tai chắc hắn vứt tất cho người đi đường mất.
Lúc này bên ngoài cũng có một đoàn người đi đến, đoàn người này có 10 tên lính triều đình đi theo bảo vệ một chiếc xe ngựa sơn màu đỏ tía nhìn rất xa hoa.
Tên lính chỉ huy cưỡi ngựa đi đầu chỉ vào quán nước trước mặt.
_ Giữa trưa nắng nóng,dừng lại ở quán nước phía trước cho công tử nghỉ ngơi đã rồi một lát lại xuất phát.
Nói rồi đoàn người đi đến quán nước, người bên trong thấy tự nhiên có một đám lính triều đình tiến đến thì sắc mặt đều tỏ ra e ngại, sợ sệt cầm ghế tránh sang một bên nhường đường.
Quang Anh cùng Nguyễn Bành thì nghiêm đầu tò mò nhìn xem ai có thanh thế phô trương như thế.
Từ xe ngựa lúc này bước ra một đôi dày vải, một bộ quần áo bằng lụa sang quý, ngọc bội treo trên thắt lưng sáng loáng, cây quạt xếp có vẽ tranh sơn thủy, cuối cùng là đến cái đầu to béo cao ngạo.
Vừa thấy người nọ lộ mặt ra thì Quang Anh bị dọa cho ba hồn bảy vía suýt bay lên mây.
Kẻ này chính là tên quý tộc Dương Văn Lễ từng gặp trên phủ.
Hắn hốt hoảng lấy nón đội lên đầu để che mặt, hắn không biết tên này còn nhớ mặt hắn không nhưng nếu đen mà nó vẫn nhớ thật thì hắn chỉ có chết.
Nguyễn Bành cùng mọi người trong quán đều không biết tên này là ai, thanh niên còn tưởng đây cũng là con nhà quan lên trấn đi thi nên tấm tắc hâm mộ.
_ Đúng là con nhà quan có khác, đi thì cũng có lính theo hầu. Không giống anh em ta phải đội nắng giữa trưa, mày nói đúng không...Mặt mũi làm sao mà tái mét thế, say nắng à?!!
_ Em không sao, tại trời nóng quá nên mặt nó vậy!!
Quang Anh bây giờ đừng nói là mặt trắng mà người hắn cũng đang toát mồ hôi như mưa vì sợ hãi.
Giờ chỉ mong tên này biến đi sớm hoặc bản thân có thể tàng hình được.