Chương 75:
Ba người chạy bạt mạng vào một cái ngõ nhỏ sau đấy thở hồng hộc, ông Lúy chạy sau cùng bọc hậu còn thỉnh thoảng quay người lại nhìn xem có thằng nào đuổi theo không.
May mà thời này không có camera giám sát nên dễ chốn với lại ông Lúy chỉ phóng con dao vào chân thằng lính hầu chứ không phi vào Dương Văn Lễ nên còn may mà thoát được.
Ba người đứng dựa vào bờ tường thở như trâu cày đồng, ông Lúy nghé nhìn thằng học trò nhỏ nhất bên cạnh, tiện tay cốc đầu nó một cái thật mạnh.
_ Ngu dốt!! Mày suýt nữa là chết toi mạng rồi đấy!!
Quang Anh ôm đầu không giám nói câu nào.
Binh đứng bên cạnh nói đỡ cho hắn.
_ Kìa thầy đánh nó làm gì?!! Lúc nãy thầy cũng chạy ngay theo nó đấy thôi, với lại con cũng thấy thằng công tử họ Dương kia cũng tốt lành gì đâu, nó mà không phải con quan tri phủ thì chết lâu rồi!!
Ông Lúy lừ Binh một cái.
_ Chính vì nó con quan tri phủ nên mới giám làm thế đấy, đã không có cái vẹo gì rồi lại cứ ngu dốt đâm đầu lên, cái tính thằng Trâu không chịu sửa sớm muộn gì cũng hại người hại mình.
Ông Lúy cũng buồn bực,cái tính Quang Anh có một chút thương người, chút nhiệt huyết, chút nông nổi không giống mấy đứa trẻ thời này chút nào mà càng ngày càng giống bản thân hồi trẻ, cái tính nết này tuy là khiến người bên cạnh được nhờ rất nhiều nhưng nếu không giúp nó thay đổi lại thì sớm muộn gì cũng tự khiến bản thân gặp họa giống tự mình lúc trước.
Ông Lúy thấy hai đứa học trò không giám nói gì thì bảo bọn nó.
_ Bây giờ phải chạy ngay ra khỏi thành phủ không lát nữa bọn nó cho người ra đứng chặn ở cổng là không về được đâu.
Ba thầy trò lại lập tức đi đường cũ chạy ra phía cổng thành,may mà ở cổng lúc này vẫn chỉ có 4 tên lính lười biếng đứng nói chuyện bốc phét nên thuận lợi mà đi qua.Nữa tiếng sau từ hướng phủ nha mới có một toán lính hơn 10 tên đến cổng thành nói gì đó sau đấy sau đó mấy tên lính lập tức kiểm tra nghiêm ngặt mấy người ra vào cổng thành, tiếc là lúc này ba thầy trò đã chạy mất dạng từ đời nào rồi....................
Từ phủ Thiệu Thiên nối thẳng một mạch đến huyện Yên Lâm tiếp đến làng Yên Lãng nên muốn đi về làng thì bắt buộc phải đi thẳng qua huyện.
Ba thầy trò chạy một mạch hơn 15 cây số từ phủ về đến huyện thì như hết hơi mà tìm đại một gốc cây mà dựa vào.
Ông Lúy vừa thở vừa ho.
_Hộc hộc!! Khụ Khụ Khụ!! Tại chúng mày mà cái thân già của thầy phải chạy như chó đuổi thế này, cấm có lần sau đâu.
Quang Anh hay luyện tập chạy bền quen thì còn đỡ, chứ Binh thì chống cả tay lẫn chân xuống đất mà ói cả mật xanh mật vàng ra đất.
_ Lần sau... mày có.. hộc... hộc...làm gì thì bảo anh để anh còn chạy trước...hộc... chứ thế này thì sống không thọ đâu!!!
Quang Anh đứng cạnh cũng thở vắt lưỡi.
_ Lần sau là lần sau thế nào, còn lâu mới có lần nào nữa,lần này coi như là trải sự đời rồi.
_ Mày trải nhanh nhỉ?!!
Lúc này mấy thầy trò đang đứng trong huyện, vì huyện Yên Lâm không có tường thành nên ra vào đằng nào cũng được, chạy đến đây là không sợ nữa rồi, Quang Anh cũng không tin Dưỡng Văn Lễ có quyền lực vượt thằng cha gã để truy bắt hắn toàn địa bàn phủ, mà truy chắc gì đã vẽ ra được tấm bố cáo giống hắn mà đòi bắt, mà kể cả có vẽ giống thì chắc gì người ta đã quan tâm.
Bỗng dưng có một đứa bé áo vá chằng chịt từ đâu cầm lấy một cái giỏ táo đến trước mặt Quang Anh.
_ Anh ơi mua táo không, rẻ lắm có một đồng bốn quả thôi, táo mới hái ngọt lắm??
Qua thầy trò chạy một mạch quãng đường dài như vậy thì đứng vừa mệt vừa khắt, Quang Anh móc trong túi ra hai đồng tiền.
_ Bán cho anh sáu quả, thừa cho mày!!
_ Em xin!!
Đứa nhóc vui mừng nhận lấy tiền rồi cẩn thận bỏ vào cái túi tiền cũng rách bươm không khác gì quần áo của nó, sau đấy mới chọn trong dở 6 quả to nhất chín nhất đưa cho Quang Anh, sau đấy lại lễ phép cảm ơn mới quay người rời đi.
Quanh Anh đưa cho ông Lúy với Binh mỗi người hai quả ăn giải khát, mấy người cũng không khách sáo mà ngoạm lấy miếng rõ to vào miệng, táo không ngọt lắm nhưng được cái nhiều nước ăn đỡ khát hẳn.
Hí ~ Hí ~
Từ đâu tự nhiên vang lấy tiếng vó ngựa hí cùng tiến người chạy đến làm ba người suýt sặc táo lên mũi định vắt chân chạy tiếp, quay đầu nhìn thì hóa ra không phải, đây là tiếng của tri huyện dẫn người đi săn về.
Tri huyện Yên Lâm năm nay mới hơn ba mươi, người hơi gầy gò nhưng lại có đến sáu bà vợ lẽ, ông này có sở thích săn bắn cứ mỗi mùa hè cùng cuối thu là lại đem người vào rừng săn thú, tuy người gầy gò không kéo nổi cung tên nên tự sắm cho mình một cái nỏ, mỗi lần bắn xong là có người hầu đừng bên cạnh lên nỏ cài tên cho.
Đoàn người khua chiêng gõ trống về huyện, dẫn đầu là tri huyện với bộ râu dê đi trước theo sau là một bộ khoái thiếp thân bảo vệ cùng ba bang chủ của ba bang phái trong huyện.
Mấy thằng bang chủ này luôn tìm cách nịnh nọt tri huyện thì gần như là vụ ăn chơi nào có tri huyện đi thì cũng có dấu răng của bọn hắn, theo sau là mấy tên lính cầm giáo chạy theo hầu, cuối cùng mới là mấy ngươi dân phu đóng khố đi sau cùng vác lấy con mồi.
Không sai đâu, quan lại thời này hoàn toàn có quyền tự ý bắt dân đi phục vụ vui chơi săn bắn kiểu này, nói chung là chẳng cần lí do gì cả chỉ cần quan huyện bảo đi là họ đi thôi chứ nào ai giám cãi lại.
Ba thầy trò để ý thấy đoàn người tận 30 người mà chỉ săn được có 1 con hai, 2 con hoẵng với thêm một con lợn con, ngần đấy người đi săn còn không bằng ông Lúy vào rừng một buổi sáng, vậy mà vẫn gióng trông khua chiêng đi về được.
Tất nhên là tri huyện không biết mấy thầy trò đang nghĩ gì được, hắn ta vẫn tự đắc ngồi trên ngựa rồi dùng nửa con mắt nhìn đám dân đen dạt sang hai bên đường không giám mạo phạm bản thân, tay còn cầm cây nỏ giống như một tướng quân thắng trận khải hoàn trở về vậy, có mấy dân chúng phía dưới thấy vậy thì nhanh chí ton hót tâng bốc tri huyện mấy câu làm cho quan hả dạ cục kì.
Đứa trẻ bán táo lúc nãy cũng đứng nép vào một bên đường, nó nhìn quan cưỡi con ngựa cao to, mặc quần áo đẹp đẽ, đi đâu cũng có người hầu kẻ hạ thì ngưỡng mộ lắm, giá như nhà nó được một phần như quan thì năm ngoái em gái nó đã không phải chết đói, cha nó cũng không phải đi phu mãi ở tận Nghệ An bây giờ chưa về, trong mắt nó nhìn quan đầy hâm mộ cùng ước mơ, nó cũng muốn sau này lớn lên được giống như quan.
Lúc này không biết ai từ đằng sau đẩy nó một cái làm nó ngã lăn ra giữa đường, thâm hình nhỏ gầy nằm chặn trước ngựa của quan, táo trong cái giỏ rơi ra lăn lốc giữa đường.
Quan huyện đang lâng lâng tận hưởng thụ những lời tâng bốc từ mấy tên theo hầu xung quanh thì không biết từ đâu lao ra một đứa bé nằm ra giữa đường chắn mất lối đi,.
Quan huyện đang lâng lâng thì mất hưng, không nghĩ ngợi gì mà rút cây roi quất ngựa ra quật mấy nhát vào người đứa bé.
_ Bọn dân đen to gan giám chắn đường quan à!! Đường quan đi là chỗ chúng mày nằm bờ nằm bụi ở đây à?
Đứa nhóc bị cái roi đánh ngựa vụt mấy cái vào mặt hằn cả máu,nó không giám kêu lên tiếng mà chỉ giám ôm đầu nằm im cho quan huyện đánh.
Bang chủ Kim Thiềm bang Trần Minh Quý thấy quan huyện đánh xong rồi mới nói đệm vào.
_ Bọn bay còn không mau mang cái đứa cục nợ này ra chỗ khác để nó nằm đây ăn vạ quan thế này à?? May cho mày là hôm nay quan từ bi tha tội cho mày, không thì cả nhà mày đi tù mọt gông!!
Mấy tên lính theo hầu lập tức chạy lại nhấc nó lên rồi vứt sang bên đường như bao tải rách để cho quan có lối đi.
Quan huyện hừ một tiếng rồi, lại tiếp tục vây quanh mấy tiếng ton hót ngạo nghễ cưỡi ngựa đi về phía trước.
Đứa bé bị vứt bên đường dùng đôi mắt ngập nước của nó nhìn theo bóng lưng của quan huyện cưỡi con ngựa cao to cùng đoàn người tháp tùng đi xa dần, nó nhìn mấy quả táo bị người ngựa dẫm nát bét dưới chân, lúc này mới ấm ức mà khóc òa lên.
Ba thầy trò đứng bên đường cũng nhìn thấy cảnh này, Binh cùng ông Lúy lập tức đưa mắt nhìn lại Quang Anh, may mà hắn vẫn đứng đấy, nếu mà lại xung động như lúc trên như lúc trên phủ thì hai người chắc phải đánh ngất nó lại chỗ rồi vác về.
Quang Anh chỉ đứng tại chỗ nhìn theo bóng lưng quan huyện cưỡi ngựa xa dần, miệng vẫn cắn lấy quả táo.Hắn cũng không có lao lên làm um xùm, kinh nghiệm hôm nay cho hắn biết rằng những điều xảy ra như vậy thời bây giờ là điều hiển nhiên, hắn có nhúng tay vào cũng chẳng giải quyết được gì, thậm chí chỉ khiến người bên cạnh phải giúp hắn giải quyết hậu quả.
Hắn có thể thể với lương tâm với lương tâm với trời đất là hắn không muốn làm người tốt, càng không muốn đóng vai một vị chúa cứu thế, trong suy nghĩ của hắn thì những người như vậy luôn bị thiệt thòi, luôn là người có nhiều điểm yếu để bị uy hiếp.Ấy vậy mà không hiểu sao khi nhìn thấy những chuyện này hắn vẫn cực kỳ khó chịu.
Nếu cho hắn lựa chọn thì hắn vẫn muốn làm ác quỷ, ác nhân hơn là thánh nhân những, kẻ như thế có thể tiêu diêu tự tại, không lo không nghĩ muốn gì làm đấy, bá đạo ngông cuống không phải suy nghĩ cho ai cả chỉ cần thỏa mãn tư dục cá nhân mà bất chấp cảm nhận của người khác. Nhưng không hiểu sao từ lúc được gia đình ông Lúy cưu mang, được nhìn thấy những cảnh người khổ cùng ngoài kia đang giãy dụa thì không hiểu sao hắn muốn dang tay ra giúp đỡ họ một chút, muốn dùng sức bảo vệ người trong nhà ông Lúy, quan tâm đến thằng Sứt, muốn trả ơn họ đã giúp dỡ bản thân.
Có lẽ những thứ cảm súc trái ngược này liên quan đến những gì hắn được giáo dục từ bé, hắn đã được dạy về sự hi sinh và cho đi của thế hệ đi trước, lòng cảm ơn và biết ơn với những người đã hi sinh và che trở cho hắn trong máu lửa quá khứ, sự đồng cảm trong cơn bão lũ đói kém của, lá lành đùm lá rách như khi hắn nhỏ bé đã được những chiếc lá to hơn đùm bọc.
Nền giáo dục đấy đã không tạo tên một kẻ thờ ơ, ích kỷ, lạnh lùng, vô ơn để đi làm ác quỷ,ác nhân cũng không đủ sức để tạo ra một thánh nhân nhưng lại tạo ra một con người bình thường.
Người ta còn có thể rủ ra chút lòng thương xót với con chó, con mèo bên đường thì cớ sao hắn lại không thể tức giận khi thấy những người khốn khổ bị áp bức không còn không bằng cả sức vật.