Chương 76: Hổ Dữ Ăn Người.

Đi Một Lần Về Thời Trịnh - Nguyễn Phân Tranh

Chương 76: Hổ Dữ Ăn Người.

Chương 76: Hổ Dữ Ăn Người.

Lần này là thật sự về luôn một phát tới nhà luôn, dọc đường cũng không có sóng gió gì nữa, Quang Anh cũng ông Lúy tạm biệt Binh ở tiệm vải thực đầu nhà.

Hai người cũng xa nhà hơn nữa tháng rồi nên rất nhanh chân háo hức chạy về.

Vừa đẩy của vào nhà thì thấy Thị Linh cùng Sứt đang ngồi chơi ở hiên nhà.

Thị Linh thấy thầy về thì mừng rỡ kêu lên.

_ A!! Thầy về!!

Nói rồi thì như một cơn gió mà chạy sà vào lòng ông Lúy, Ông Lúy nhìn rồi xoa đầu đứa con gái trong ngực, lâu ngày không gặp làm ông vòng tay ôm lấy con gái.

Thị Linh năm nay đã 11 tuổi, tuy chưa lớn lắm nhưng tóc đã dài ngang vai,mắt to linh động, môi hồng má phấn,da trắng tóc đen chỉ cần nhìn là biết tương lai sẽ trở thành một mỹ nữ.

Ông Lúy dùng ánh mắt trìu mến nhìn con gái.

_ Ở nhà có nhớ thầy không?

Thị Linh lập tức gật đầu.

_ Nhớ thầy lắm, thầy đi về có mua quà cho con không?

Ông Lúy cười ha hả.

_ Quên thế nào được con gái rượu của thầy, thầy mua cho mày tấm vải đẹp máy áo, bảo đảm mặc vào xinh nhất làng!!

Thị Linh nghe thế thì hai con mắt nhỏ sáng như ngôi sao, vội kéo ông Lúy vào trong nhà để xem quà.

Quang Anh lúc này cũng đi lại chỗ thằng Sứt.

_ Hehe! Có nhớ tao không!!

Sứt nhìn thằng bạn cao hơn mình cả nửa cái đầu, trong mắt cũng vui mừng gật gật.

_ Nhớ chứ, mấy hôm mày đi tao ở nhà với cô Linh cùng cậu Bành chán lắm không vui bằng lúc mày ở nhà, tao với cô Linh nấu ăn cũng không ngon giống mày nấu!!

Sứt bây giờ cũng không còn là thằng nhóc hay chảy nước mũi như trước nữa, khuôn mặt bây giờ đã đầy đặn hơn, thoáng hiện chữ điền,lại thêm cái tính chăm chỉ thì không khác gì một con nhà nông phúc hậu, chỉ tiếc mà vết sứt trên môi hủy đi mất khuôn mặt nó.Nhưng Sứt còn may chán,những đứa khác bị sứt môi như vậy kiểu gì cũng bị trêu ghẹo bặt nạt suốt ngày nhưng do từ lúc có Quang Anh thì nó không bao giờ bị bắt nạt nữa,tại thằng nào giám trêu Sứt là Quang Anh chạy đến tận nhà đấm không tha đứa nào, có lần có con trai của phú ông làng bên giám trêu nó,thế là bị hắn đuổi một mạch từ làng Yên Lãng về nhà. Cứ ngỡ nhanh chân chạy thoát thì ai ngờ Quang Anh đứng rình cổng nhà con phú ông tận 2 hôm,thằng kia vừa ló đầu ra cái là bị hắn đánh cho nằm giường 2 ngày.

Từ đấy không chỉ làng Yên Lãng mà mấy làng xung quanh bọn trẻ đều sợ ác danh của hắn mà không đứa nào giám bắt nạt thằng Sứt.

Sứt giống như nhớ ra cái gì mà kéo tay hắn xuống bếp.

_ Ra đây tao bảo!!

Nói rồi lấy cái que đào từ trong đống tro bếp âm ỉ ra hai củ khoai, nó đem một củ vùi lại vào bếp còn một củ nướng thơm ngào ngạt thì cầm lên thổi thổi đưa cho thằng bạn.

_ Cho mày này, ăn đi!!

-Á à,bắt được mày giám nướng trộm khoai nhá!!

Nói vậy nhưng tay hắn vẫn không khách khí mà cầm lấy củ khoai nướng nóng hôi hổi bóc ra cắn một miếng.

Sứt lắc đầu.

_ Không phải tao nướng, cô Linh nướng đấy, tao chỉ xin ké một củ thôi!!

Khoai vừa nướng xong vừa nóng vừa thơm làm hắn cắn vào suýt bỏng lưỡi lại không muốn nhả ra chỉ có thể vừa há mồm vừa thổi vừa ăn.

_ Đùa thôi, tao có quà cho mày này!!

Nói rồi Quanh Anh mở cái tay nải hành lí ra lấy cho nó một đôi giày mới tinh, thằng bé thấy thế thì vui mừng nhảy nhót hét toáng lên, ban đầu còn không giám nhận,mãi khí hắn họa cho mới cau mới giám cầm lên, mà đúng như hắn đoán là nó có giám đi luôn đâu đòi cất vào giữ đống quần áo để dành đôi giày đến tết mới giám đem ra đi, thế mà lúc đấy hắn định mua cho nó đôi giày một xâu tiền chắc nó đem lên bàn thờ cúng mất.

Quang Anh cũng chỉ biết cười chứ chẳng nói gì.Sau đấy hai đứa lại ngồi lại nói chuyện, nghe nó bảo mấy ngày nay nhớ cơm hắn nấu thế là lại lại chạy ra chợ tìm xem có cái gì ngon không.

Cũng do mấy ngày nay hai thầy trò ăn gió nằm xương cũng nhiều nên hắn định làm món gì đấy bồi bổ lại sức lực, với lại coi như là làm món gì đấy đón gió tẩy trần cho hai người, kiêm cả nhà liên hoan một bữa.

Hắn ra chợ dạo một vòng xem có mua được thứ gì tốt hay không, mấy bà thím ở chợ thấy khách quen vắng mặt cả nửa tháng mới ló mặt ra thì chào hàng ghê lắm, chỉ kém kéo hắn lại rồi nhét đồ vào người để hắn móc tiền ra thôi.

Loanh quanh một lúc thì cuối cùng hắn cũng tìm được một thứ vừa lòng.

Con này lông trắng như tuyết, da đen như mực, mỏ như móc sắt, chân có năm ngón, mào dỏ như lửa - đấy chính là con gà ác, loại này dùng đi để bồi bổ thì thôi rồi.

Vì gà hơi nhỏ nên hắn mua liền 3 con định về nấu, lúc cúi xuống trả tiền thì nghe bên cạnh có tiếng xì xào.

_ Bà biết gì không, đêm qua ông hùm nó lại xuống nữa đấy.

_ Ôi dồi ôi! Thế lần này lại có ai làm sao à?

_Đêm qua thằng Tèo con ông Tỉnh cầm đèn đi soi ếch bị ông hùm tha đi mất, ông ấy tha mất 3,4 người làng rồi, giờ cứ chiều tối là có ai giám ra đường nữa đâu!1

_...

Quang Anh nghe xong thì nhíu mày, ông hùm chính là cách gọi loài hổ, người xưa rất kính sợ loài này nên gọi chúng là "ông" để tỏ rõ kính sợ.

Cái thời vũ khí nóng chưa có, đao kiếm thì cũng không như cổ đại thì loài hổ vẫn chưa biết sợ con người, chúng thường thỉnh thoảng thoảng vẫn chạy từ rừng ra vồ người rồi ăn mắt, nhiều nơi vừa sợ vừa kính còn lập cả đền thở hổ nữa.

Quang Anh quay sang hỏi lấy người đàn bà nói chuyện vừa nãy.

_ Có thật là có hổ trên rừng xuống làng không thím?

Người đàn bà thấy hắn hỏi vậy thì trả lời rất chắc chắn.

_ Thật chứ ai đùa làm gì, ông hùm về làng mấy hôm nay rồi, mới đầu chỉ vồ trâu bò thôi sau đấy thì vồ cả người ăn mất, thôi tôi phải về thắp mấy nén hương để các cụ phù hộ đây.

Nói rồi người phụ nữ đứng dậy cầm đồ đạc chạy về nhà.

Quang Anh lắc đầu, thắp hương thì được tác dụng gì cơ chứ?!

Hắn cầm mấy con gà đi đến hiệu thuốc của thầy lang, hắn muốn mua chút hạt sen, cẩu kỷ, gừng, táo đỏ khô, ý dĩ cùng đẳng sâm về hầm chung với gà.

Gà này phải hầm chung với thuốc bắc ăn mới thơm ngon bổ dưỡng được. dù sao thì con hổ cũng không giám vào làng, hắn cứ phải ăn lấy cái đã rồi tính sau.

_Thầy lang có nhà không, lấy cho cháu ít hạt sen, cẩu kỷ, gừng, táo đỏ khô, ý dĩ, đẳng sâm với.

_ Có ngay!!

Người trả lời là con của thầy lang, người này vừa cầm tước ra đưa cho Quang Anh thì giật mình.

_ Ô thằng kìa, giờ này mày không về mà còn đứng đây à?

Quang Anh đưa tiền cho con thầy lang rồi hỏi.

_ Sao đấy chú?

Người kia đưa gói thuốc cho hắn rồi gấp giọng nói.

_ Tá điền nhà mày vị hổ vồ rồi, người ta vừa chạy đến gọi thầy tao sang nhà mày cứu người đấy, mày còn không chạy ngay về nhà đi!!

_ Thật á!!?

Vừa nghĩ gì là cái đấy đến, đúng là cái miệng quạ đen.

Quang Anh vội vàng cầm đồ đạc chạy một mạch về nhà.

Quả nhiên không sai, hắn vừa chạy về đến nhà thì thấy có rất nhiều người đứng trong sân, hắn vội quăng mấy con gà vào chuồng sau đấy xông vào nhà.

Giữa nhà lúc này đang nằm một người tá điền làm ruộng cho ông Lúy bị hôn mê, người này trên thân chỉ đóng mỗi cái khố đang nằm trên cáng, trước ngực quấn băng vải kín mít nhưng vẫn có thể thấy máu đang thấm tràn ra bên ngoài, tình hình chắc là bị hổ cáo vào ngực dẫn đến mất máu hôn mê, bị loài này vồ mà vẫn sống chạy về được thì đúng là mạng lớn.

Nhưng mà lạ là rõ ràng người bệnh đang nằm đây nhưng không thấy thầy lang đâu cả, hắn chạy vội vào buồng của ông Lúy.

Lúc này thầy lang đang ở trong phòng bắt mạnh cho ông thầy, ông Lúy lúc nãy còn khỏe mạnh bây giờ đang nằm trên giường sắc mặt trắng bệch, miệng còn liên tục ho khan, bên cạnh là Thị Linh cùng Nguyễn Bành vừa đi học về với khuôn mặt lo lắng.

Quang Anh hốt hoảng vội vàng chạy lại bên giường.

_ Thầy sao thế này, rõ ràng ban nãy còn khỏe mạnh cơ mà, sao nhiên lại ốm rồi?!!

Ông Lúy thấy hắn đi vào định nói gì đấy nhưng vừa mở miệng ra thì lại càng ho khan hơn, Thị Linh bên cạnh vội vàng lấy tay xoa ngực cho cha rồi trả lời hắn.

_ Lúc nãy người ta đưa anh tá điền bị hổ vồ tới xin thầy cứu chữa, thầy nhìn thấy anh ấy bị hổ vồ như vậy thì tức giận lắm, vừa cho người mời thầy lang thì lập tức chạy vào buồng cầm cung nói đêm nay thì phải bắt được con hổ.Nhưng không hiểu sao tự dung lại che ngực ho tới ngất đi như vậy.

Lúc này từ nhà ngoài có một người phụ nữ tay bé bế một đứa bé vẫn còn đang bú sữa, vừa khóc vừa chạy vào trong buồng quỳ xuống van xin.

_ Con xin ông! Con van ông!! ông cứu nhà con với, nhà con 5 miệng ăn chỉ trông chờ vào nhà con, nhà con mà chết thì chúng con cũng chết theo mất, mong ông làm ơn làm phước cứu mạng nhà con, con kiếp này làm trâu làm ngựa đền ơn ông, con cắn răng cắn cỏ lạy ông!!!

Người phụ nữ nói xong thì cúi đầu vái lạy ông Lúy như giã gạo, đứa con trên tay thấy mẹ khóc cũng khóc theo, lại thêm người bên ngoài nhìn vào chỉ trở làm ồn ào hết cả lên.

Người này chính là vợ của tá điền lúc nãy, vì sợ ông Lúy bỏ mặc chồng mình chết mà phải bế con vào cầu xin địa chủ cứu chồng mình.

Nguyễn Bành thấy người bên ngoài nhìn vào trỉ trỏ sợ thầy mình bị ồn ào nên đứng dậy đuổi họ ra ngoài cổng, chỉ giữ lại 5 tá điền còn lại đứng chông nom người nằm trên cáng.

Ông Lúy nhìn người phụ nữ quỳ dưới đất, cố rướn người dậy nói.

_ khụ... khụ... Thị..yên tâm, chồng thị làm cho tôi nên bị hổ vồ, tôi nhất định bỏ tiền ra cứu chữa chồng thị....không....khỏng những thế tôi phải giết con hổ để trả thù.

Người đàn bà nghe thế thì lại dập đầu vái lạy lia lịa cảm cơn ông Lúy, không phải địa chủ nào cũng tốt với tá điền như vậy, đa số đến tiền công còn bóc lột thì lấy đâu mà bỏ tiền ra cứu chữa tá điền, tìm được người tốt như ông Lúy là may cho vợ chồng này.

Lúc này thầy đang lang bắt mạch thu tay lại rồi lắc đầu.

_ Ông bây giờ đứng dậy còn không được mà đòi báo thù cái gì, ra đấy ông hùm lại vồ cho mất xác.

Quang Anh thấy vậy lập túc hỏi thầy lang.

- Thầy cháu bị sao vậy thầy lang?

Thầy lang lắc đầu.

_ Bệnh cũ tái phát, lại tức giận bị dục hảo công tâm,cộng thêm mấy ngày nay bôn ba lại bị hàn khí nhập thể, bệnh càng nặng thêm.Tốt nhất bảo thầy Lúy mày nghỉ ngơi lấy một tháng, trong thời gian này đừng có đi đâu cả, với lại cũng bỏ nghề dạy võ đi không thôi là bệnh tái phát thêm lần nữa là về chầu các cụ luôn đấy.

Từng câu từng chữ của thầy lang bay thẳng vào đầu hắn vậy.Quang Anh biết ông thầy có vết thương cũ do thời đi lính,gần đây cũng bị ho khan nhưng không ngờ tự dưng lại trở nặng như vậy, từ một người võ nghệ cao siêu, sức khỏe hơn trâu mộng lập tức phải nằm giường, sau này thậm chí còn không thể động được vào gươm đao luyện võ được nữa.

Với người như ông Lúy thì đây không khác nào dày vò đến chết, người này thà chết trên chiến trường chứ không chịu nằm chết mục rữa trên giường bệnh thế này.