Đi Một Lần Về Thời Trịnh - Nguyễn Phân Tranh

Chương 77:Săn Hổ.

Chương 77:Săn Hổ.

Quả nhiên ông Lúy vừa nghe xong thì không chịu.

_ Ông này nói linh tinh, tôi chỉ trái gió trở trời một tí, làm sao đến mức yếu ớt thế.Để tôi ra sân múa đao cho ông xem!!

Ông Lúy cố chấp vừa mới rướn người dậy thì lập tức ngực lại buồn buồn khiến tiếp tục ho khan không ngừng.

Thầy lang lập tức dùng tay xoa bóp bấm huyệt trên người ông Lúy, ông thầy lúc này mới bớt ho mà nằm lại xuống giường nhưng sắc mặt lúc này đã vừa đỏ vừa trắng. đừng nói cầm đao lên múa chỉ sợ bước từ giường ra sân cũng không được.

Quang Anh lập tức đi lấy một bát nước ấm thả chút muối cùng cái thìa gỗ đưa cho Thị Linh.

Thị Linh cầm lấy chém nước múc từng thìa cho ông Lúy uống.

_Thầy đã như thế này rồi còn đi đâu nữa, ông hùm cứ để đấy vài hôm nữa khác về lại rừng, với cả lý trưởng cũng chạy đi báo quan rồi, chẳng mấy nữa sẽ có người xuống làng đuổi ông hùm!!

Ông Lúy hừ lấy bọn cái.

_Bọn quan lại...Bọn quan lại chỉ biết thu tiền ăn chơi, lần trước sơn tặc vào hẳn trong làng cướp mà bọn nó có thèm quan tâm đâu, trông mong gì vào chúng nó. Hổ ăn người xong quen hơi, nó không lên rừng ăn hươu nai nữa,mà thỉnh thoảng lại xuống núi vồ người, giờ cứ để nó tung hoành như thế thì chả mấy thì người làng này bị nó ăn sạch, rồi người ta ai còn giám làm ăn gì nữa.

Ông Lúy chưa nói hết thì lại ho khan mấy cái nữa.

_ Bây giờ nó vồ tá điền nhà ta, ta đi trả thù nó là lẽ thường tình.Để sau này nó không còn sợ người nữa,mỗi ngày nó lại vào làng vồ một người thì dân làng sẽ ra sao?

Ông Lúy vắt tay lên trán.

_ Làng không có thợ săn, không có voi có ngựa để lùa hổ, cả làng này bây giờ chỉ mỗi ta có sức săn nó, vậy mà bây giờ lại nằm im một chỗ trên giường nhìn nó quấy phá dân làng, khốn khổ thay!!

Mọi người trong buồng yên lặng nghe ông Lúy vừa cố chấp vừa tự trách bản thân, người này dù lên cơn bạo bệnh nằm trên giường cũng tự khoác lên vai cái trách nhiệm bảo vệ cả làng, khư khư ôm lấy cái võ đức, cái trách nhiệm phải bảo vệ quê hương, bảo vệ kẻ yếu cổ hủ lỗi thời.

Quang Anh đứng một bên nhìn ông thầy, rõ ràng lúc trước còn trách hắn tự xen vào việc người khác, trách hắn thương người mà làm hại bản thân, bây giờ ông thầy nằm đây có khác gì hắn lúc đấy.Vì sợ dân làng vị hổ vồ mất mà cố chấp cầm đao đi giết hổ bảo vệ làng.

Rõ ràng lần sơn tặc vào cướp làng cũng thế, ông thầy cũng đứng ra tổ chức trai tráng chống lại, cũng lao đầu xông lên phía trước,biết hắn lỗ mãng đắc tội quý tộc cũng xông lên giải vây cho hắn,lần nào cũng vì bảo vệ người khác mà xông pha nguy hiểm.

Người nơi đây ít được ăn học, có lẽ không hiểu được đại nghĩa để làm việc lớn, tầm mắt không đủ xa để nhìn thiên hạ- tấm lòng không đủ rộng lớn để bao phủ quốc thổ nhưng cũng đủ để nhận biết đâu là nơi chôn rau cắt rốn, hiểu được phải bảo vệ quê hương đất tổ, họ cũng yêu làng như ta yêu đất nước.

Hắn nhìn ông thầy sắc mặt trắng bệch nằm trên giường nhưng tay vẫn mắn chặt lại, trên cái trán chai sạn vì sương gió vẫn nhăn lại lo nghĩ cho người khác.

Quang Anh lắc đầu, được người như vậy dạy dỗ bảo sao hắn không học theo cho được.

Hắn quay người đi ra ngoài, nhìn lấy người tá điền bị thương vẫn hôn mê giữa nhà, bảo họ nhấc người bệnh nằm lên giường hắn ở buồng trong, tuy đã được thầy lang đắp thuốc nhưng do mất máu quá nhiều nên vẫn hôn mê.

Sau đấy chạy ra chợ mua liền 10 kí thịt lợn về, hắn chạy về nhà mở cửa phòng kho cạnh bếp tìm được 2 cái kẹp sắt bẫy lợn rừng, sau đấy tìm chỗ cất miếng thịt lợn đi.

Lúc này lại chạy vào bếp múc đầy gạo nấu một nồi cơm thật to, sau đấy mới ra chuồng bắt 3 con gà vừa mua vặt lông làm thịt, nấu một nòi gà hầm thước bắc cùng cơm trắng đem lên cho ông Lúy.

Thị Linh thấy vậy chỉ tưởng rằng hắn nấu đồ ăn cho ông thầy bồi bổ nên không nghĩ nhiều, chỉ có chỉ có Sứt cùng Nguyễn Bành nhạy cảm thấy hắn là lạ,

Hai người đợi một lúc mới chạy xuống bếp thì quả nhiên thấy hắn đang từng thìa từng múc cơm trong cái nồi nấu bánh chưng, cái nồi này đựng nước cũng được 22 lít nên cực to.

_ Mày làm gì đấy??

Nguyễn Bành biết thằng này có rất nhiều tiền nên chắc chắn không phải đói khát mà nấu cơm ăn vụng, cũng chẳng có ai ăn vụng bằng cả cái nồi nấu bánh chưng thế này cả. Bành nhìn dưới chân có 2 cái bẫy lợn rừng cùng tảng thịt lợn to đặt dưới đất, hắn như nghĩ đến những lời ông Lúy nói lúc nãy, kết hợp với tính cách cùng hành động kỳ lạ của thằng này.

Nguyễn Bành có chút không giám tin mà nói.

_Mày..định đi săn hùm phải không??

Quang Anh dừng lại một chút rồi lại tiếp tục mồm to ăn cơm.

Nguyễn Bành thấy hắn như vậy thì biết mình đã đoán đúng, lập tức sốt ruột.

_ Mày điên à? Sức mày tới đâu mà đòi săn hùm? Mày tưởng mày khỏe như thầy à?

Thằng Sứt cũng chạy lại giữ tay hắn.

_ Mày đừng đi, đi là bị ông hùm vồ mất đấy!

Quang Anh thả thìa cơm vào nồi rồi nói.

_ Ai muốn đi đâu, nhưng hai người nghe thầy cố chấp thế nào rồi đấy, con sợ thầy nghĩ quẩn mà đi săn nó thật, thân thể thầy bây giờ mà đi thì khác gì làm mồi cho nó vồ??

Thấy hai người còn định nói gì nữa thì hắn giơ tay lên ngăn cản, sau đấy dùng tay vỗ bình bịch vào ngực.

_ Con cũng không phải dạng vừa đâu, lần này đi còn mang theo cả bẫy cùng vũ khí,chỉ là con hổ mà người ta thần thánh nó quá thôi, có gì phải sợ đâu!! Võ nghệ con được thầy dạy mấy năm chả nhẽ không bằng con thú hoang trên rừng?!!

_Nhưng...

Quang Anh vươn người một cái, nhìn vào nồi cơm mới ăn được nửa trước mặt, ban đầu hắn hắn định ăn một bữa thật nó cho có sức đánh nhau nhưng mà lỡ nấu hơi nhiều cơm, hắn ăn mới được 10 kí còn thùa cả một nửa nồi.

Hắn nói với Sứt.

_ Lát gọi mấy anh tá điền xuống bếp ăn cùng cho hết, bỏ lại phí!!

Nói xong hắn đứng dậy cầm kẹp sắt, thịt lợn cùng thanh đao ra ngoài.

Vừa mới ra khỏi bếp thì thấy Thị Linh đứng ngoài nghe lén, con bé dùng đôi mắt to mà nhìn chằm chằm vào hắn.

Quang Anh đưa tay lên miệng suỵt một cái.

_ Đừng có bép xép với thầy đấy!!

Nói rồi không đợi Thị Linh trả lời mà nhấc chân bước đi.

Nguyễn Bành lúc này chạy từ trong bếp ra đặt tay lên vai hắn, giọng nói giọng nói dứt khoát, trịnh trọng.

_Từ mai trở đi đừng xưng con nữa, gọi anh là "anh" thôi.

Quang Anh nhìn hắn, nhe hàm răng đem bóng ra cười toét miệng, gật đầu.

_ Vâng!!!

Ba người đứng trong nhà nhìn bóng lưng Quang Anh đi xa dần đến khi khuất lối.

Địa hình Đại Việt có 3/4 là đồi núi cùng sông ngòi chằng chịt, đất canh tác ít chỉ chiếm 1/4 lại thường xuyên phải hứng chịu bão do đường biển dài, cùng với lũ quét mùa mưa do nước trên thượng nguồn đổ xuống,nói chung thì nơi này có khí hậu nhiệt đới phù hợp cho cây nông nghiệp nhưng địa hình khiến người dân chẳng được nhờ mấy.

Thời tiết nhiều mưa, độ ẩm cao cùng đọa hình nhiều đồi núi sông rạch khiến diện tích rừng thời này cực kỳ nhiều nếu tính diện tích cả hai đằng Trịnh - Nguyễn vào khoảng 260.000km2 thì diện thì diện tích bao phủ rừng chiếm gần 3/5 diện tích người ở.

Chính vì thế nhiều địa phương bị bao quanh bởi núi rừng không có gì là lạ, sản vật núi rừng như ngà voi, đồi mồi, mía,khoáng sản,gỗ quý,tê tê, sừng tê...nhiều vô số, khiến cho người phương bắc thèm thuồng.

Làng Yên Lãng nằm cạnh bìa rừng, phía nam cùng tây có đồi núi rừng rậm chắn đường nên giao thông chỉ có thể đặt ở hai hướng đông-bắc,còn đồng ruộng đặt ở hai hướng tây-nam.

Phía nam này do có địa hình núi cao cùng nhiều dây gai hiểm trở khó đi nên ít ai giám đến đây hai thuốc cùng đi săn, ruộng sát bìa rừng nên hay có lợn lòi, cáo, sói,trâu rừng... đi ra quấy phá.

Ruộng của ông Lúy cũng ở phía nam, trước kia cũng hay có thú rừng vào phá nhưng đều bị cung tên bắn chạy hết nên ruộng thoáng nhìn tốt hơn mấy ruộng xung quanh.

Quang Anh tiến vào cái chòi của mấy tá điền ngồi nghỉ, vì mới có người bị hổ vồ xong nên xung quanh không có ai giám ra đồng.

Hắn xoải người ngắm nhìn đồng xanh bát ngát cùng cánh rừng bạt ngàn phái, nghe tiếng chim kêu cùng cá quẫy đuôi, phía xa thỉnh thoảng có đàn cò trắng bay lên.

Trên cao trời xanh mây trắng, mây hơi ít nên tối nay chắc không mưa, nhìn mặt trời dần chìm về hắn đoán cũng gần 5 giờ chiều.

Quang Anh đứng dậy cầm theo bẫy, hắn tìm được mấy dấu chân hổ vẫn còn mới.Dù sao hắn cũng không thể vào rừng bắt hổ được nên chỉ còn cách dụ nó đến đây.

Hắn tìm mấy chỗ nhiều vết chân nhất sau đấy đặt bẫy xuống, cẩn thận phủ một lớp đất lá lên rồi mới cắt nhỏ miếng thịt lợn rải ra xung quanh sau đấy lấy một túi máu chuẩn bị lúc nãy lợn rãi ra tung tóe cho nồng mùi.

Hắn nhìn xung quanh cảm thấy không có gì sơ sơ sót thì gật đầu, hắn cũng không biết là đêm nay nó có đến nơi này nữa không nhưng hắn biết rằng hổ một khi đã săn được người thì chắc chắn nó quay lại săn tiếp nhiều lần, so với hươu nai trên rừng thì con người vừa đông lại vừa dễ bắt hơn nhiều,nó chẳng việc gì bỏ gần lấy xa mà quay lại rừng đi săn cho mệt, chỉ việc xuống đồng bằng dạo một vòng là có cái ăn, đây cũng chính là lí do ông Lúy sợ nó tiếp tục hại thêm người khác.

Quang Anh nhìn trời còn sớm thì quay lại chòi định đánh một giấc, các cụ nói căng da bụng trùng da mắt cấm có sai, hắn vừa nằm xuống là hai mắt đã díu hết lại.

Dù sao thì hổ là loài đi săn về đêm, chúng rất ít khi ban ngày xông ra khỏi rừng, hắn cũng không thể căng mắt ra đợi nó suốt được, còn không bằng ngủ một giấc giữ sức đến tối vật nhau với chúa sơn lâm.