Chương 74: Việc Ác Bất Tận.
Tên này còn nói thêm.
_ Chưa hết đâu, tên công tử này còn rất tích đi săn bắn, có lần hắn vào rừng đi săn hươu thì gặp một đứa nhóc đi hái nấm.Các ngài biết sau đấy thế nào không?
Ba người đều khó hiểu.
_ Thế nào?
Tên ăn mày nhìn xung quanh thấy không có ai nghe lén thì mới nói.
_Tên công tử này cho chó săn đuổi theo đứa bé rồi cưỡi ngựa đằng sau đuổi theo bắn tên như săn thú, kết cục đứa bé đấy bị trúng tên cùng mấy con chó săn xé xác cực thảm. Tên này tàn độc có tiếng ở đây rồi chuyện ác độc làm nhiều không kể xiết tiếng ác của hắn vang xa lắm, con đây chạy nạn tít từ phủ Thanh Đô đến đây còn nghe tiếng ác của tên này.
Ba người nghe xong thì nhăn mặt lại, không ngờ tên này khốn kiếp được như vậy, không coi mạng người như thú vật để săn bắn.
Lúc này bên trong quán rượu Phong Hóa bỗng lao ra một người con gái 15,16 tuổi, khuôn mặt xinh xắn hiền dịu nhưng lúc này lại chảy đầy nước mắt, váy áo trên người nhăn nhúm sứt chỉ, trên mặt cùng tay chân còn có vết bầm tím.
Người con gái này vì lao ra vội vàng bị vấp chân té ngay ở cửa, nhìn thấy ông lão bị hai tên kia to béo đánh cho nằm im không nhúc nhích thì bất chấp mà bò tới phía trước.
_ Thầy!!!!!
Tiếng kêu gào nức nở khiến người xung quanh đứng xem cũng không biết nói gì, cô gái nước mắt nước mũi ôm lấy ông lão già không còn động đậy mà gào khóc giữa đường.
Lúc này mụ đàn bà cũng đứng chống nạnh trước cửa,mở cái miệng nói với giọng đay nghiến.
_ Đấy nhá!! Bà là bà cho hai cha con chúng mày đoàn tụ với nhau nhá của lại bảo bà ác!! Giờ thì mày đem ông già nhà mày về đi kẻo ông già chết ngay cửa lại hãm tài của bà,lúc đấy bà cho hai cha con nhà mày xuống diêm vương mà ăn vàng mã nhá!!!
Cô gái run run tay đưa lên mũi người cha, sau đấy òa khóc lên như thấu tận lòng người.
_ Chết rồi!!! Thầy chết mất rồi!!!!! Thầy ơiiiiii sao thầy bỏ con đi như thế!!!
Nhìn vẻ thảm thiết của cô gái cùng lời nói cay nghiệt của mụ chủ quán khiến mọi người không ai không khỏi cay đằng cho.
Lúc này trong trong quán rượu bỗng đi ra một người đàn ông trẻ tuổi trên béo ú,người này nặng phải hơn 90kg, ăn mặc một bộ quần áo tơ lụa màu xanh lá mạ quý phái. chân đi giày vải đen, mặt thì câng câng lúc nào cũng hất lên nhìn trời, sau lưng có 4 tên lính cao lớn cầm đao theo hầu.
Mụ chủ quán thấy người thanh niên này thì như tìm thấy người tâm phúc mà chạy lại kể lể.
_ May quá cậu Lễ đây rồi, cậu xem đấy bọn điêu dân này chúng nó làm loạn hết trước cửa thế này, làm từ sang đến giờ làm chúng con không làm ăn được gì, chúng nó không biết ở đây được cậu bảo đảm nên cứ mấy hôm lại đến làm càn làm khổ chúng con thế này đây.
Tên công tử béo ú này nghe thấy mụ chủ quán nói thế thì liếc mắt nhìn người con gái cùng ông già một cái, trong mắt hờ hững giống như không phải đang nhìn con người, thậm chí sâu bên trong còn mang vẻ chán ghét.
_ Đứa nào giám gây rối bắt hết vào tù cho mọt gông thì thôi.
Tên này nói giọng hờ hững giống như chỉ nói lại một điều bình thường hằng ngày, không quan tâm hai cha con khốn khổ bị hắn hại tan nát ở phía dưới, cũng tự động không thèm nhìn đôi mắt sòng sọc tơ máu của cô gái trẻ đang chằm chằm vào hắn.
Chỉ một giọng bâng quơ như vậy thôi cũng khiến người xung quanh im lặng,bởi vì bọn hò biết tên béo này không hề nói phét, tên này chính là Dương Văn Lễ con của quan tri phủ, tuy trong tên có chữ Văn Lễ nhưng lại độc ác đến nỗi làm trẻ con khóc đêm nghe thấy cũng bị dọa cho nín thinh, so với những gì tên này từng làm trước đấy thì việc vô cớ bắt người vào nhà lao chả có gì là không thể cả.
Cô gái thấy mọi người đều sợ hãi tên súc vật này thì ánh mắt càng trở nên căng phẫn, chính hắn đã làm nhục rồi giết cha cô, biết rằng thù này không thể báo được có sống tiếp cũng không bằng chết.
Cô gái nhìn chòng chọc vào tên Dương Văn Lễ cùng mụ chủ quán.
_ Thù này tao sống không báo được, có chết cũng làm ma ám theo chúng mày!!!
Nói xong thì bất ngờ đứng dậy lao thẳng vào cái cổng xây bằng gạch cứng của quán rượu Phong Hoa.
_ Đừng!!!
Quang Anh ở trong quán cơm Lợn Béo thấy vậy thì vội hô to rồi nhảy ra ngoài cửa sổ.
_ Này thằng kia!!
Ông Lúy cùng Binh cũng nhảy ra theo hắn.
Ba người chạy qua rồi chen vào đoàn người, Quang Anh lập tức chạy ra đỡ cô gái lên nhưng tiếc là đã muộn.
Người này đã quyết tuyệt tìm đến cái chết nên lúc nãy đâm đầu tự tử quá mạnh làm vỡ luôn mấy viên gạch trước cổng, trên đầu cô gái cũng bị đập lõm vào bằng quả đấm, máu thịt lẫn với xương vụn ứa ra từ đầu xuống cổ lênh láng, khuôn mặt từng xinh đẹp bây giờ không thể nhận ra dung mạo ban đầu.
Mụ chủ quán thấy vậy thì kêu lên the thé.
_ Ối giời ơi là giời!! Chúng mày điên hết với nhau rồi, chúng mày chết sao không ra ngã bảy ngã ba mà chết, chết ngay đầu đường xó chợ mà lại chết trước cửa nhà bà thế này, bà là bà đem chúng mày cho voi giày ngựa xéo, diều tha quạ mổ, bà đào mả tổ nhà chúng mày lên!!
Dương Văn Lễ nhíu mày khó chịu,không phải vì cái chết của hai cha con mà do mụ đàn bà nói to quá khiến hắn điếc tai.
Quang Anh nhìn cô gái chết thảm ngay giữa đường, bên tai lại nghe tiếng tiếng chửi cay nghiệt của mụ chủ quán thì tức giận hét lên.
_ Câm mẹ mày mồm lại đi con đĩ già kia!!
Mụ chủ quán đang chửi hăng say tự dũng nghe thấy có người chửi mình thì sững sờ, sau khi phản ứng lại thì như con gà mái gì vỗ cánh phành phạch.
_ Mày bảo ai là đĩ già hả thằng ranh con kia!?
Quang Anh không quan tâm con mụ này mà chỉ tay thẳng vào Dương Văn Lễ mắng.
_ Thằng khốn này, mày vu oan giá họa, cưỡng chiếm con gái nhà lành khiến người ta tan của nát nhà, mày có còn là con người nữa không?!!
Quang Anh nói xong câu đấy thì rõ ràng nghe được mọi người xung quanh hít lấy một hơi, tất cả mọi người đều khiếp sợ nhìn thằng bé trước mặt này, đã bao lâu rồi không có ngươi giám đứng ra chỉ chích Dương Văn Lễ, trước kia có lẽ có nhưng bây giờ họ đều không có kết cục đẹp gì cả.
Ông Lúy đứng trong đám người cũng nói thầm, thằng ngu này.
Một tên trong bốn tên lính hầu quát lớn.
_ Thằng ranh!! Mày không biết cậu đây là công tử con quan tri phủ mà giám vô lễ!!
Nói xong xông tới định tát Quang Anh một phát nhưng Quang Anh đời nào để thằng ất ơ này đánh, lúc tay của tên lính hầu sắp vuốt vào mặt thì hắn xoay người một cái, hai tay nắm lấy tay trước của tên này rồi dùng sức quật ngược tên này xuống đất.
Đường trước của quán rượu có lát đá lại cộng thêm sức mạnh của hắn thêm vào khiến tên lính hầu đập lưng thật mạnh xuống đất như bao tải, phèo phổi như bay ra khỏi người khiến tên này chỉ trợn mắt lên được một cái rồi ngất lịm.
Người xung quanh không ngờ tên nhóc này lại giám ra tay đánh người của con trai tri phủ làm ai đấy hô hào trầm trồ, mấy tên lính còn lại lập tức rút đao ra vậy quanh Dương Văn Lễ.
Ông Lúy thấy vậy lập tức hốt hoảng chạy ra chắp tay.
_ Xin cậu tha cho nó, thằng này nó còn non dại mà không biết gì, mong cậu thương nó nhỏ tuổi mà tha cho nó.
Ông Lúy nói xong còn chắp tay vái lia lịa chỉ kém có quỳ xuống đất xin van, dù sao đây cũng có họ hàng với hầu tước, chỉ cần hú một tiếng thôi là có cả trăm binh lính lập tức vây bọn họ lại, lúc đấy có chạy đằng giời, cơ bản tuy ông Lúy từng làm quan nhưng vẫn giữ tâm lý của người ở thời này,đấy là sợ quan lại cùng con ông cháu cha, nhất là hậu duệ có dính dáng đến quý tộc thế này càng không chọc nổi.
Dương Văn Lễ từ lúc nãy đến giờ vẫn giữ vẻ mặt lạnh nhạt hất lên trời, lúc này mới liếc nhìn ông Lúy một cái sau đấy rút lấy từ hông một tên lính hầu ra con dao găm vứt xuống đất, rồi lấy một cái khăn lụa ra lau tay, nói.
_ Chặt một bàn tay nó để lại, nhanh.
Xong rồi quăng cái khăn tay xuống, mặt vẫn hờ hững nhìn bầu trời, giống như không nghi ngờ gì về việc có ai giám không nghe lời hắn.
Mọi người xung quanh nghe thế thì sững sờ, thậm chí cả Quang Anh, Binh cùng ông Lúy cũng chết chân nhìn con dao.
Quang Anh ban đầu cũng chỉ bức súc quá định chui thằng này một câu rồi lủi luôn ai ngờ ông thầy tự nhiên chạy ra xin xỏ, mẹ nó ai ngờ thằng này giết người thì méo sao mà hắn chỉ chủi nó một câu rồi lỡ tay đánh ngất tên lính hầu mà định chặt cả một bàn tay để lại.
Quang Anh cảnh giác mà nhìn con lợn béo đối diện, tay cũng lần mò vê phía sau chuẩn bị rút đao ra.
Ông Lúy sững người nhìn nhìn con dao găm dưới đất, sau đấy dàn dần chuyển sang khiếp sợ.
_ Phải chặt một bàn tay sao?
Ông Lúy run run cúi người xuống nhặt con dao găm lên.
Đang lúc mọi người kẻ thì tiếc nuối cho đứa trẻ can đảm giám đúng ra chỉ trích tên ác ôn người thì hả hê thằng nhóc không biết trời cao đất rộng thì ông Lúy nắm chặt con dao bỗng nhiên hét lên.
_ Chặt con mẹ mày!!!
Rồi cầm con dao phi thẳng vào đùi một tên lính hầu khác làm tên này ôm cái đùi máu me ngã xuống kê u thảm thiết.
Sau đấy xoay người lại nói với hai thằng học trò.
_ Chạy đi!!
Ba người lúc này lập xông ra khỏi đám đông, hai tên lính hầu khác thấy vậy thì lập tức cầm đao đuổi theo.
_Đứng lại!!
_ Cấm được chạy!!
Ông Lúy thấy mấy tên này đuổi theo thì hét lên.
_ Người đâu mau ra ám sát Dương Văn Lễ!!
Hai tên lính hầu đang đuổi theo nghe thế thì hoảng sợ chạy ngược trở lại bảo vệ Dương Văn Lễ.
Nhân cơ hội đó ba thày trò chẳng mấy chốc đã đã chạy mất dạng.
---------------------------------
Tạm giữ mạng Dương Văn Lễ để làm một cú chốt.