Chương 63: Thời Đại Khốn Nạn.
Ngay lúc cọn dao bầu định đâm vào cổ hắn thì cánh cửa bếp bỗng nhiên bị đạp đổ từ bên ngoài.
Ầm!!!
Ông Lúy sau khi phát hiện ra ngôi làng bỏ hoang thì lập tức tìm ra ngôi nhà có ánh đèn duy nhất này, sau đấy không nghĩ ngợi gì mà xông vào cứu hắn.
Ông Lúy sau khi đạp của thì lập tức cùng mọi người xông vào thì đã bị cảnh tượng trước mắt làm trợn trừng.
Thấy học trò của mình bị người ta đè đầu ra chuẩn bị cắt tiết thì ông Lúy tức giận đến tột độ, lập tức hét lơn một tiếng rồi cầm đao chém một phát bay đầu người đàn bà, máu tươi phun ra như khoan giếng bắn tung tóe khắp nơi.
Hai kẻ đứng bên cạnh giữ Quang Anh lại thì sợ quá mà buông tay lùi về phía sau, ông Lúy thậm chí không thèm nhìn mấy tên này mà rút con dao trong người ra cắt dây trói cho học trò.
Một tên thấy ông Lúy không đề phòng thì nhặt đại một con dao bếp trên thớt rồi xông lại.
_ Chết đi!!!!
Nhưng hắn còn không đi được mấy bước thì một ngọn thương nhanh như chớp đâm xuyên qua ngực hắn sau đấy một lực lượng lớn đẩy hắn lùi về phía sau.
Trọng hét lớn một tiếng đầy lùi tên ác ôn lại,sau đấy dùng mũi thương găm hắn lên bức tường, tên này đau đớn nhìn Trọng, hắn ọc ~ ọc ra mấy hụm máu sau đấy nghẹo đầu chết trên thương của thanh niên.
Một tên khác cũng giống như vậy hắn ta cầm lấy một con dao bếp học theo đồng bọn lao vào ông Lúy, Binh đứng cạnh đấy lập tức chắn trước người thầy mình,rút đao trên lưng ra chém bay cẳng tay cầm dao của tên này, sau đấy xoay đao tung một đường đao trong Đao Xung Thiên.
Xung Thiên Đề Đao Phản Trảm Nghịch
Kéo ngược đường đao từ dưới lên trên chém đứt mất 4 cây xương sườn của tên này làm lưỡi đao kẹt trong xương sườn thứ năm từ dưới lên trên, Binh giơ chân đạp tên ngày ngã ngửa ra sau, chết không nhắm mắt.
Ông Lúy bên cạnh cũng cắt xong dây trói cho Quang Anh, nhìn thấy tên học trò ngày thường thông minh hay nói bị dọa cho người run cập cập.
Ông Lúy chỉ biết vỗ lưng an ủi nó, máu me của ả đàn bà bị ông Lúy chém lúc nãy bắn hết lên người hắn lại dây ngược vào ông thầy nhưng ông Lúy không để ý mà tiếp tục ôm chặt lấy hắn, một người kinh nghiệm giết chóc nhiều như ông hiểu rất rõ khi người ta cận kề cái chết sẽ có cảm súc thế nào.
Bỗng nhiên Quang Anh vùng tay ra khỏi người ông Lúy, tay hắn hắn lấy con dao, hai mắt điên cuồng mà trần chuồng chạy ra ngoài.
Mọi người trong phòng bếp cũng lo lắng cho hắn mà chạy theo ra theo.
Quang Anh lúc này dính đầy máu tươi trên người, hắn không mặc quần áo, trên tay chỉ cầm một con dao, sự thù hận trong mắt hắn còn đỏ hơn cả máu trên người.
Hai ông bà lão lúc này đã giết nằm sóng xoài giữa sân, ông Lúy mang theo mười người đến cứu hắn, những người đi cùng biết được sự việc thì đã giết luôn hai ông bà già, chỉ có đứa bé còn nhỏ là họ không xuống tay được.
Quang Anh cầm dao chạy đến trước mặt con bé, nó là người khiến hắn thù hận nhất, phản bội lòng tốt của hắn khiến cho hắn suýt nữa bị ăn mất, nhìn con bé ngơ ngác ngồi giũa hai xác chết mạt mũi mờ mịt mà hắn chỉ muốn xông lên chém tan người nó.
Nhưng đứa trẻ thấy hắn chạy lại thì bỗng dưng nở một nụ cười thật xinh đẹp, một nụ cười mang theo vui vẻ tận đáy lòng.
_ Ăn! Ăn!
Quang Anh nhìn nụ cười xinh đẹp nhưng lại giám nói ra những lời như thế thì tức điên máu. Hắn xông lại nắm cổ con bé mà hét lớn.
_ Khốn kiếp!Con khốn!! Tao đã tốt bụng giúp đỡ mày vậy mà mày còn muốn ăn tao!! Con không kiếp!!
Con bé bị cổ đau quá khóc lên,nó nhìn thấy Quang Anh tức giận thì không hiểu sao lại như vậy, nó lại kéo tay hắn chạy vào một gian phòng, Quang Anh cũng không biết tại sao trong cơn nổi điên mà mình lại để nó kéo đi.
Moi người phía sau cũng thắc mắc chạy theo.
Con bé dẫn hắn vào một căn buồng ngủ sau đấy bò xuống gầm giường, nó lấy ra một cái hộp gỗ cẩn thận đặt ngay ngắn xuống đất, phủi phủi lớp bụi dính trên đấy giống như trong đấy là thứ gì mà nó trân trọng lắm vậy.
Nó cận thận mà cầm ra trong đấy một đống thịt khô, nhưng trong mắt Quang Anh thì đấy lại chính là một đống thớ cơ bắp phần đùi người đã phơi khô.
Nó đổ hết đống thịt ra ngoài rồi chia đều ra.
_ Của ông-của bà- của bố - của mẹ -của chú - của No...
Hóa ra tên con bé là No, chắc hẳn bố mẹ nó không muốn để nó đói nên đặt tên nó như vậy.
No chia đến miếng thịt phần mình thì lại cầm lên đưa cho Quang Anh, nó cười ngây ngô, Hắn đoán là con bé này bị bệnh về tâm thần nên mới vậy.
_C...của No...cho...cho anh.
Quang Anh nhìn vào mắt nó, vẫn là sự ngây thơ cùng con mắt đen láy, không hề nhìn thấy một chút độc ác hay giả dối nào trong đó.
Nhưng hắn không hiểu được, sau tất cả những gì sảy ra tại sao mà con bé vẫn như thế được.
Lúc này ông Lúy lại cùng mấy người đi đến phía sau hắn, ông thầy cởi áo ngoài khoác lên người Quang Anh.
No thấy có người ngoài chạy vào thì lập tức cất hết số thịt khô dưới đất vào trong hộp, nó ôm cái hộp gỗ rồi phồng mồm nhìn mấy người xa lạ như con mèo con bảo vệ miếng ăn.
Đối với người khác đấy có lẽ là nhưng thứ kinh tởm đã chà đạp lên luân lí đạo đức, nhưng với No thì đây lại là thứ quý giá nhất của nó để dành được, nó chỉ nguyện ý lấy ra chia sẻ cho Quang Anh.
Nó sợ người khác cướp mất đồ ăn nên cố gắng đẩy miếng thịt cho Quang Anh, thấy Quang Anh không chịu ăn thì nó vội đến phát khóc.
_ A..anh..ăn đi..cướp..cướp mất....
Hai người Binh với Trọng còn trẻ không biết đấy là gì, ông Lúy chỉ liếc mắt là nhìn ra đây là miếng thịt người.
Quan sát đứa trẻ mới chỉ 5,6 tuổi, lại thêm chuyện sảy ra từ nãy đến giờ thì cho ra kết luận.
_ Đứa bé này, nó ăn thịt người từ lúc mới lọt lòng.
Một câu nói của của ông Lúy làm mọi người cảm thấy như sấm nổ ngang tay, họ dựng hết tóc gáy mà nhìn đứa trẻ xinh như thiên thần này.
No không biết tại sao họ lại nó như vậy, nó vẫn cố gắng nhét miếng thịt trên tay cho Quang Anh.
Ông Lúy nói cho mọi người nghe sự khói lửa về cuộc chiến 7 năm trước khiến vùng đất này bị tàn phá, cũng kể cho mọi người nghe những lần bản thân tận mắt thấy những người chạy nạn đói quá mà phải ăn cả thịt người.
Thậm chí có những bà mẹ vì không có sữa nên đã dùng chính máu thịt của mình cho đứa con mới đẻ cắt cơn đói.
Chiến tranh qua đi hủy hoại hết tất cả ruộng đồng, bọn lính chạy qua mang đi hết tất cả lương thực trong nhà không chừa lại một hạt cám.
Để lại đằng sau một bãi tan hoang, người muốn sồng thì phải ăn, khi mà đói đến mức tận cùng của sự sống thì cái luân lí đạo đức tạo nên phần "người" sẽ bị phần "con" nuốt chửng.
Đến cuối cùng người cũng sẽ ăn người.
Quang Anh nghe xong thì đã hiểu ra tại sao con bé lại có những hành động kỳ lạ như vậy.
Chính vì cha mẹ nó dùng thịt người để nuôi nó lớn nên không giám dạy nó chút gì về luân lí cùng đạo đức, xung quanh cũng không có ai nói cho nó điều này cả.
Đạo đức, tình thân, lễ nghĩa,...không ai dạy nó những thứ này, chính vì vậy khi cha mẹ cùng ông bà nó bị giết chết cũng không thấy vẻ mặt đau khổ của No, nó không biết rằng họ đang bị làm sao.Con bé cũng không hiểu rằng ăn thịt người là việc như thế nào, với nó đây cũng giống như người thường ăn thịt cá.
Cha mẹ nó vì để No sống được trong cơn chiến loạn đã tình nguyện điên điên dại dại chịu đựng tất cả mà không cho nó biết.
Mọi người lại nhìn No, con bé đáng thương lại tội nghiệp, nó không khác gì một tờ giấy trắng, cha mẹ nó đã dùng tất cả những gì để giúp nó sống sót mà không phải cắn rứt.
Con dao trên tay Quang Anh đã rơi xuống đất từ khi nào, cơn giận của hắn cũng tiêu tán.
No không biết tại sao mọi người lại nhìn nó như thế, nó thấy Quang Anh không ăn miếng thịt thì buồn bã cất lại vào trong hộp gỗ, đây là miếng thịt ngon nhất mà nó để dành chính bản thân No cũng không nỡ ăn.
Nó một tay ôm cái hộp gỗ, một tay nắm lấy tay Quang Anh, thấy Quang Anh không tức giận nữa thì lập tức nín khóc mỉm cười, nụ cười vẫn đẹp như vậy nhưng lại khiến người ta đau lòng.
Quang Anh xoa đầu No rồi hỏi ông Lúy.
_ Mình có thể...
Chưa đợi hắn nói hết thì ông Lúy đã ngắt lời, ông biết thằng học trò tốt bụng này muốn mang theo con bé đi cúng, ông hất cổ ra hiệu cho hắn nhìn bên ngoài.
Hắn chợt nhớ bây giờ bản thân cùng mọi người đang phải đi áp tiêu cho ông Bình, ông Bình cùng mọi người trong đoạn xe chắc chắn sẽ không cho một đứa trẻ từng ăn thịt người đi cùng. Nhưng nếu hắn bỏ con bé ở đây thì nó cũng chết, từ bé đến lớn chỉ nhờ cha mẹ dùng thịt người nuôi sống, con bé thậm chí còn không thể đi cùng đám người chạy nạn. Bỏ nó ở lại thì nó càng chết vật vã thêm.
Ông Lúy giúp hắn đưa ra lựa chọn.
_ Cho nó giải thoát đi, cuộc đời nó sống tiếp càng thêm khổ.
Quang Anh khựng người lại, hắn nhìn No như con mèo nhỏ nép vào bên cạnh, hắn biết làm vậy có lẽ là cho con bé giải thoát khỏi nơi khốn nạn này nhưng hắn không nỡ.
Cuối cùng hắn cắn răng.
_ T...hầy giúp...con với.
Ông Lúy hiếu ý hắn, giơ tay dùng thủ đao gõ một phát khiến No ngất đi,Quang Anh nhìn con bé ngã ra đất mà một tay vẫn ôm gcais hộp gỗ, vay kia còn nắm cặt tay hắn sau đấy cầm con dao lên.
Ông Lúy từ đằng sau cầm lấy tay hắn, giống như lần đầu dạy hắn giết người mà dặt mũi dao ngay trước tim No.
_ Đâm mạnh vào đây năm giây là chết.
Quang Anh nhìn mặt con bé nốt một lần, sau đấy cắn răng đâm mạnh xuống một phát.
No trong lúc ngất xỉu đau đớn nhíu mày một cái nhưng lập tức trở lại bình thường, con bé đã chết.
----------------------------------------------
Sau đấy mọi người lục xoát căn nhà thì tìm được rất nhiều xương người cũng như thịt người khô, họ cho rằng đây rằng đây là căn nhà bị quỷ ám nên quyết định đốt cháy tất cả.
Cuối cùng ngôi nhà mang theo một phần nhỏ sự khốn nạn của cuộc đời tan theo tro bụi.
----P/s: Hôm nay chương này tác viết cố thêm mấy trăm chữ nữa để cảm ơn mọi người đã ủng hộ và tặng quà
Cảm ơn mọi người.