Chương 67: Kiểm kê thương vong.
Ông Lúy cầm thanh đao đứng tại chỗ thở hồng hộc, dù là khỏe như trâu nhưng vung vẩy thanh Trảm Mã Đao gần chục phút như vậy cũng phải mệt mỏi.
Trảm Mã Đao là binh khí dài, khi tấn cộng kẻ địch hễ bị trúng đòn thì không chết cũng tàn phế nhưng nhược điểm cũng rõ ràng là quá nặng khiến người dùng nhanh bị mất sức.
Ông Lúy một thân máu me đứng nhìn chiến trường xung quanh, bản thân đã quá quen những cảnh này rồi nên không có cảm súc gì nhiều nhưng những người trẻ tuổi mới lần đầu gặp phải người thì hoảng loạn nôn mửa người thì ôm đầu khóc lóc.
Ông Lúy đang đứng thở dốc bỗng thấy tức ngập lập tức cơn ho từ trong người lao ra như để vỡ,một tay chống đao một tay che ngực ho đến mức đỏ mặt gập cả người xuống.
Quang Anh với binh để ý thấy vậy thì vội vã chạy lại đỡ lấy ông Lúy.
_Thầy có sao không?thầy có bị thương ở đâu không??
Ông Lúy khoát tay, nhìn hai đứa học trò không bị thương tích thì mới an tâm lại, đưa tay lau nước bọt trên khóe miệng rồi thở mấy hơi cho lại sức.
_ Không sao!!
Sau đấy mới quay ra xem ông Bình, hai cha con ngoại trừ trên quần áo dính đầy máu cùng mệt mỏi quá sức ra thì không có gì đáng ngại,chỉ có Trọng bị lưỡi đao cắt vào đùi,vết thương không sâu lắm đang được ông Bình xé áo cầm máu cho.
Xung quanh một mảnh xác người cùng chân tay cụt vô cùng thê thảm, đánh nhau cổ đại kinh khủng hơn đánh nhau bằng vũ khí nóng rất nhiều.
Vũ khí nóng thì nhiều nhất chỉ vị bắn tung đầu hay như tấm vải rách thủng lỗ còn cổ đại dùng đao kiếm chém nhau bao giờ cũng toàn máu me khắp nơi, chân tay đứt cụt, nội tạng chảy đầy đất,... lực đánh thị giác kinh khủng rất nhiều.
Ông Lúy cùng ông Bình bắt đầu tập hợp mọi người lại để kiểm kê thương vong.
Hàng hóa trên xe thì chỉ bị tổn hại một chút do đao kiếm cùng mũi tên không đáng ngại, trâu cưỡi thì do đánh nhau kiến một con bị giáo đâm trúng cổ chạy vào rừng rồi mất máu chết, một con bị chém vào đùi đứt gân không thể đi được, 4 con hoảng loạn chạy vào trong rừng chỉ tìm lại được 2 con.
Phe ta chết 4 người, có 5 người bị thương nặng 17 người bị thương nhẹ.
Bên bọn cướp để lại 23 cái xác rồi tháo chạy.
Nhìn có vẻ như có vẻ như bên đoàn xe thắng đậm nhưng thực chất lại không phải như thế, nhìn theo góc độ khác thì là đoàn người tự dưng bị tấn công rồi mất đi một phần tư lực lượng mà chẳng thu lại được cái gì cả. Chính vì lí do này mà ông Lúy luôn tránh những cuộc giao tranh tương tự chọn dùng tiền để mua đường.
Chưa kể đến vật tư hao tổn như trâu bò thú cưỡi cùng với binh khí, chẳng hạn như hai thanh đao của Binh với Quang Anh đã bị uốn lưỡi cùng sứt mẻ gần như không dùng được.
Lưỡi của đao gần giống với lưỡi của dao bổ củi cùng chặt xương, lưỡi đao không mài mỏng đến nỗi xẻ dọc tờ giấy như dao cắt thịt nhưng vẫn giữ được độ sắc nhất định để chịu lực cho những cú chặt lực mạnh mà không khiến lưỡi đao bị hỏng.
Tuy nhiên thì công nghệ bây giờ chưa đến mức sản suất được thép hàng loạt cho vũ khí như sau này, mấy thanh đao này chỉ được đúc bằng sắt thường còn có phần hơi kém chất lượng,lại do không bảo dưỡng quá lâu, mà kể cả có như sau này thì lấy sức người cầm thanh đao dày không đến 5mm vạng nhau kiểu đấy có mà chỉ mấy thép xịn như thép Đức mới chịu nổi.
Quang Anh cùng Binh nhìn lưỡi đao bị báo hỏng mà rầu hết cả ruột, nhất là Binh thanh đao khó lắm mới có được dùng chưa được mấy lần đã phải đem đi trùng tu.
Bọn hắn dùng ánh mắt hâm mộ nhìn ông Lúy đang dùng vải lau vết máu cùng mỡ người dính trên thanh Trảm Mã Đao, ông Lúy có thói quen bảo dưỡng vũ khí rất tốt thường sau mỗi trận chiến đều sẽ dùng vải lau sạch vũ khí,lúc nào rảnh thì lại lôi dầu cọ ra bôi vào để tránh rỉ sét.
Không nói đến việc thanh đao này là thuần từ thép ròng đúc súng chế tạo thành vốn dĩ đã cứng cáp cùng dẻo dai hơn sắt thường thì chiều dài cùng trọng lượng của nó đã đủ để phá được cả giáp sắt,kết hợp cả hai điểm này lại thì đây đúng là một thanh bảo đao hiếm có,mấy thanh Ỷ Thiên kiếm, Thất Tinh kiếm,Long Tuyền bảo kiếm,... của Tàu chắc chắc không thể đỡ được, bằng chứng là ông thầy đã chém đứt bao nhiêu vũ khí rồi mà thanh đao vẫn không thêm một vết thương nào, cái này còn hơn cả chém sắt như bùn nữa.
Ông Lúy không biết là hai thằng học trò đang thèm thuồng bảo đao của mình, sau khi lau khô qua vũ khí thì đứng dậy đi cùng ông Bình bàn bạc vài chuyện.
Hai người lập tức cho băng bó chữa trị người bị thương, may mà ông Bình có đề phòng trước trường hợp này nên đã chuẩn bị rất nhiều thuốc cầm máu cùng chữa ngoại thương, việc này không thể chậm trễ vì để càng lâu thì nguy cơ nhiễm trùng càng cao,vì không có rượu mạnh nên Quang Anh lập tức đi bắc nồi luộc mấy miếng vải sát trùng cho mọi người băng bó, vẫn lấy lí do đây là bí phương của nhà quan lớn giúp giảm khả năng hoại tử.
Dù hắn vừa ra khỏi trạng thái "toàn lực tập chung " rất mệt mỏi nhưng vẫn cố gắng giúp đỡ một phần sức lực.
Tuy Quang Anh vẫn còn nhỏ nhưng với chiến công cùng Binh chém gần 5 tên sơn tặc thì đủ khiến mọi người tin phục, không ai coi hắn là trẻ con mà xem thường.
Người chết thì đành cầm vài thứ đồ làm kỉ vật cùng đào hố thật xâu chôn xuống tránh thú rừng bới lên quấy phá,sau cùng thì lập một cái bia bằng gỗ đơn giản. Bọn cướp thì đơn giản hơn, chỉ cần đào một cái hố nông cạnh bìa rừng rồi lấp một lớp đất mỏng, qua mấy hôm động vật sẽ bới ra ăn hết, cũng không sợ lấy lan dịch bệnh.
Mọi người đều từng vào nam ra bắc nhiều, cảnh kiếm tiền mà chết nơi đất khách quê người cũng gặp không ít, thương cảm một chút nhưng người sống vẫn tiếp tục phải mưu sinh.
Ông Lúy cho đoàn người thu thập một chút rồi lập tức rời khỏi nơi này tìm đến cạnh một con sông rồi mới hạ trại.
Mọi người toàn đàn ông nên chả ai ngần ngại mà cởi hết sạch rồi nhảy xuống sông tắm, máu đỏ loang cả một vùng nước.
Ông Bình cho mọi người nghỉ ngơi lấy sức một ngày,sau đấy cũng đem hai con trâu bị chết ra ngả thịt cho mọi người.
Lần này Quang Anh chủ động xung phong làm thịt cho cả đoàn xe, tất nhiên một mình hắn không thể nào làm thịt được hai con trâu nên phải nhờ sự giúp sức của mọi người, không phải nghĩ,dù là như vậy thì thức ăn hắn nấu ra chắc chắn ăn đứt cả mấy bà vợ của mấy ông hay làm khiến cho mọi người trầm trồ khen ngợi.
Vừa trải qua một trận đại chiến lại thêm ăn uống no say khiến cho tậm tình mọi người thoáng thả lỏng lại một chút, hai con trâu hơn 30 người ăn đến tối là hết da cùng sừng, gân thì giữ lại,sau đấy chia nhau canh gác rồi tìm một xó xỉnh đánh một giấc.
Quang Anh nhìn vậy cũng không khỏi thở dài, đi làm ăn xa mà không có bảo hiểm lao động đúng là khổ thật.
hắn cũng gáp lấy một cái rồi nhanh chóng nằm xuống ngủ, ngày hôm nay vất vả lắm rồi.