Chương 69: Kết thúc quyển thứ nhất " Xuyên Không trở về".

Đi Một Lần Về Thời Trịnh - Nguyễn Phân Tranh

Chương 69: Kết thúc quyển thứ nhất " Xuyên Không trở về".

Chương 69: Kết thúc quyển thứ nhất " Xuyên Không trở về".

Xung quanh có khoảng 70 binh lính đứng canh phòng ngừa có người gây rối, có một cái bộ bàn ghế ngồi hai người giống như là quan lại kiểm kê kế toán gì đấy đang ghi ghi chép chép.

Vì không phải ngày nào cũng tổ chức thu mua nên người đứng đợi giao hàng rất nhiều, triều đình chỉ tổ chức thu mua cùng phân loại vào những ngày 15 hằng tháng người nào đến trước thì bắt buộc phải đợi đến ngày mới được bán, quan hệ rộng không tính.

Tuy rằng đã có người đến kiểm tra hàng từ hôm qua nhưng hôm nay vẫn phải đánh số thứ tự để lần lượt nhập kho.

Sau khi đọc đến tên thì chủ hàng sẽ đem hàng của mình vào, quân lính chỉ kiểm tra lại một lần sau đấy mới đem đi nhập kho.

Tính ra đoàn xe của ông Bình cũng không phải to nhất, có đoàn xe khác kéo theo 40 xe gạo trắng đến buôn bán tính ra phải có 30-35 tấn lương thực là ít,chuyến này kiếm cũng phải hơn ngàng lạng bạc làm đám lính phải kiểm tra hơn nửa tiếng mới nhập kho được.

Đoàn xe của ông Bình gần cuối mới đến lượt,do thỏa thuận giá cả từ trước nên toán lính kiểm tra xong thì quan lại cấp cho một tờ giấy có đóng dấu đỏ.

Đây cũng không phải ngân phiếu, Đại Việt không dùng cái này.Tờ giấy nhày như kiểu hóa đơn phải đem đến chỗ khác lĩnh tiền,dù sao mấy ngàn lạng bạc không phải số lượng nhỏ đâu thể chuyển đi chuyển lại như vậy được.

Mọi người lại đi theo ông Bình đến một chỗ giống như ngân hàng để chờ lấy tiền, mấy chủ xe trước cũng cũng đang đứng đợi tới lượt.

Lúc này bên trong đi ra một đám người, họ cầm theo 5 cái rương nặng trịch đi ra, khuôn mặt cảnh giác nhìn mọi người xung quanh rồi nhanh chân rời đi, lúc đi ngang qua còn nghe được tiếng tiền đồng cùng bạc vụn kêu lạch xạch.

Cũng nói luôn là thời này không có ngân phiếu như bên nhà Minh-Thanh khiến cho việc rút tiền khá phiền thậm chí còn nguy hiểm nữa, giống như đám người lúc nãy chỉ cần không mù là cũng biết họ vừa cầm tiền hàng có mấy trăm lạng đi ra ngoài rồi, nếu không phải do có đông người mang theo binh khí áp giải thì chắc không thiếu kẻ nổi lòng tham rồi.

Lần lượt mọi người xếp hàng nhận tiền rồi mới đến ông Bình,tổng số tiền hàng nhận được có hơn 765 lạng bạc hơn mức dự đoán ban đầu đến 15 lạng bạc.

Số tiền nhận được cho đầy vào tám cái rương nhưng trong đấy chỉ có 3 cái rương là chứa hơn 400 lạng bạc đúc thành thỏi 20 lạng hình chữ nhật có in hai chữ Vĩnh Bảo phía dưới, còn 5 cái rương còn lại là bạc vụn cùng tiền đồng.

Như đã nói thì trong nước hiện nay rất thiếu bạc cùng vàng, triều đình có thể trả liền một lúc mấy trăm lạng bạc ròng như vậy đã là bớt việc rất nhiều. Dù là vậy thì ông Bình vẫn phải đứng đấy kiểm kê lại toàn bộ số tiền đến khi chắc chắn không có sai xót mới cho người đem đi.

Phải nói rằng thời này các các chúa đánh nhau làm dân khổ liên miên nhưng dính đến quân đội thì đúng là khắc hẳn với dân sự, tiền trao cháo mức, giả ngân nhanh gọn bảo mật thân phận.

Cùng mọi người bê mấy cái rương nặng trĩu rời khỏi mà hắn không khỏi cảm thán, chỉ là tiền mua lương thực mỗi tháng bên ngoài của một phủ đã mất mấy ngàn lạng bạc rồi nếu tính thêm khí giới cùng chăn nuôi, lương thực triều đình rót xuống,... thì mỗi tháng tiêu ít cũng phải vài vạn lạng, chưa nói đến duy trì quân đội gần 40 vạn trong vài năm thì không biết con số lên tới vũ trụ nào.

Tuy nói 40 vạn chỉ là quân số trong thời đỉnh cao nhất và không phải lúc nào cũng duy trì như vậy nhưng vẫn ĐM đúng là nuốt tiền, mỗi năm tốn nhiều tiền vậy bảo sao dân chúng không khổ.

Sau khi đem số tiền về thì ông Bình thông báo ngày kia sẽ suất phát trở về sau đấy còn hào phóng mà thưởng thêm cho mỗi người thêm nửa xâu tiền làm tất cả vui mừng nhảy tưng tưng lên.

Trước khi đi thì mọi người trong đoàn xe đã được nhận một nửa số tiền còn một nửa còn lại thì phải đợi đến bao giờ trở về mới đưa hết.

Tuy tiền trả trung bình cho mỗi người là 5 xâu đã hết gần 20 lạng bac nhưng người buôn bán như ông Bình đời nào chịu lỗ, ông này định tranh thủ chở thêm một chuyến hàng từ đây theo hướng ngược lại để kiếm thêm lời.

Ông Lúy biết binh khí của Quang Anh với Binh sắp hỏng thì buổi chiều lúc đi mua thêm dầu cọ bảo quản vũ khí thì tranh thủ mang bọn hắn ra tiệm vũ khí luôn.

Người đi ngoài đường ở đây ai cũng đem theo vũ khí cả từ bé có dao dăm, kiếm ngắn,.. lớn có giáo,thương, rìu, chùy,.. đủ cả nên ba thầy trò ông Lúy vác vũ khí ra đường cũng không ai chú ý. Tuy nhiều người mang theo binh khí như vậy rất dễ sảy ra chuyện nhưng trong thành lúc nào cũng có quân lính tuần tra duy trì trật tự nên rất ít kẻ dám làm càn.

Ở đây vì là nơi gần chiến loạn nên những cửa hàng chế tác các loại quân nhu như da, vải, rèn sắt... không thiếu thậm chí mấy thứ như quán rượu cùng lầu xanh còn là nơi quan thuộc của binh lính.

Thường thì đồ quân nhu sẽ được triều đình cấp phát xuống nhưng mà do đủ các lí do mà các binh lính sẽ thỉnh thoang vẫn cần thợ bên ngoài sửa chữa,ví dụ như thanh Trảm Mã Đao của ông Lúy vốn là được trang bị cho bộ binh hạng năng cùng tướng lĩnh cấp dưới,sau khi ra quân phải nộp lại quân khố, nhưng thanh Trảm Mã đao đầu tiền đã gãy hỏng từ lâu rồi liên tiếp 3,4 thanh tiếp theo vì toàn solo với kỵ binh cùng cùng bộ binh của kẻ thù mà cũng gãy theo nên ông Lúy phải bỏ ra gần 20 lạng bạc để đúc thanh đao thép này, đây dù sao cũng là chuyện sống chết nếu đang đánh nhau mà hỏng binh khí là toang.

Với lại đao sắt ở chỗ này bán rất rẻ, nếu một thanh đao sắt bên ngoài bán từ 3-5 lạng bạc thì mỗi thanh đao sắt ở đây vì có nguồn cung cấp sắt dồi dào hơn nơi khác nên chỉ bán giá 8-10 xâu tiền mỗi thanh,chính vì vậy mà ông Lúy đưa bọn hắn đến một tiệm rèn để... sửa lại đao thôi chứ đời nào được mua đao mới.

Ông dẫn bọn hắn đi vào một tiệm rèn sau đấy cầm hai thanh đao mẻ của hắn cùng của Binh nói với ông chủ.

_ Ông chủ, tôi muốn sửa lại hai thanh đao này.

Ông chủ tiệm rèn là một người hơn 40 tuổi, tóc đã bạc một nửa nhưng không có râu vì râu ông ta đã bị lửa bén lên sun cháy mất rồi.

_30 mươi đồng sáng mai tới lấy.

Một người như ông Lúy thì tất nhiên sẽ không lập tức chịu cái giá đấy.

_30 đắt quá 15 đồng thôi!

Người này bỏ cây búa trên tay xuống rồi nhìn ông Lúy.

_ Đao tốt đấy!!

Ông Lúy bĩu môi.

_ Ông này tào lao, đây rõ ràng là hai thanh đao sắt vừa kém vừa cũ còn không bằng đao của lính lác trong quân mà giám nói đao tốt!!

Ông chủ tiệm rèn lắc đầu rồi hất cổ nhìn phái sau ông Lúy.

_ Tôi bảo thanh phái sau ông kìa.

Ánh mắt nhìn vào đầu đáo phía dưới bị lộ ra khỏi miếng vải.

_ Tôi rèn sắt từ năm 10 tuổi đến nay hơn 30 năm nhưng hiếm khi trong đời thấy thanh Trảm Mã đao nào tốt như vậy.

Ông Lúy nghe xong thì hứng thú.

_ Ông bảo đao của tôi tốt, thế tốt chỗ nào?!

Ông chủ thợ rèn nói tiếp.

_ Đao này trên lưỡi có vết mẻ nhỏ nhưng thân đao không rạn, đao dài nhưng không giòn mà vẫn dữ được bền dẻo, thân đao tỉ lệ không có chút nào vặn vẹo,lệch méo.Tạp chất trong đao đã được đánh tan ra hết chỉ giữ lại phần tinh hoa đủ cứng mà không gãy.Đây chắc chắn là kiệt tác của một vị đại sư kì cựu không dưới 30 năm mới làm ra được, chưa kể thanh đao này nhìn chất thép thì chắc chắn là được khai thác tại ngay xã Thạch Khê - Hà Tĩnh này, chỉ có nơi mỏ sắt rộng lớn không thiếu quặng tốt như chỗ này mới cho ra được chất thép đỉnh cao như vậy, tôi đã đập sắt ở đây nhiều năm như thế chắc chắn không nhầm được.

Cuối cùng kết luận một câu.

_Đây đúng là bảo đao hiếm thấy trên đời dù trăm lạng bạc ròng cũng khó mua được, ấy vậy mà ông lại đi keo kiệt 30 đồng tiền sửa hai thanh đao này.

Ồng Lúy nghe thế thì cười haha lên.

_ Tôi dùng nó hơn 10 năm nay chỉ biết rằng nó là đao tốt thôi không ngờ nó lại tốt như vậy, đúng là năm xưa không uổng công tôi cứu một ông lão thợ rèn rồi được ông ấy đúc cho thanh đao này trả ơn, ông ấy chỉ lấy có 20 lạng bạc mà thôi.

Ông chủ tiệm rèn cảm khái.

_ Ông đúng là người tốt có phúc báo, giá mà tôi cũng có duyên gặp vị đại sư kia như ông.

Ông Lúy cười cười móc trong túi tiền ra 30 đồng rồi đưa cho thợ rèn rồi đặt hai thanh đao hỏng xuống.

_ Coi như tôi số hên đi chứ bây giờ qua 10 rồi không biêt sông thợ rèn đấy còn sống hay chết, tiền cùng đao tôi để đây sáng mai quay lại lấy!!

Ông Lúy nói xong định quay người bảo hai thằng học trò rời đi.