Chương 65: Cướp Đường (2)

Đi Một Lần Về Thời Trịnh - Nguyễn Phân Tranh

Chương 65: Cướp Đường (2)

Chương 65: Cướp Đường (2)

Đoàn xe tiếp tục đi về phía trước, chỉ cần đi thêm một đoạn đường không dài nữa là đến được phủ Ngọc Ma cùng Trà Lân, hai phủ này tuy gần vùng chiến nhưng mấy năm nay cả hai đã không đánh nữa dù có thì cũng chỉ là vài trận nhỏ mấy trăm người không đáng lo.

Tuy là triều đình đã cắt giảm quân bị nhưng những vùng này vẫn nằm trong trọng điểm giao tranh nên luôn có binh lính đóng giũ rất đông kiêm luôn tuần tra xung quanh làm cho giặc cỏ không giám tới gần, cơ bản là sẽ an toàn hơn mấy chỗ xung quanh một chút.

Cũng phải nói các chúa tuy đánh nhau liên miên làm quốc lực cùng dân chúng hao mòn nhưng được cái các tuyến đường chính thời này rất tốt.

Cũng do đánh nhau lâu nên các bên liên tục phải điều quân ra chiến trường, có nhưng lúc phải tiếp viện cả voi lẫn pháo nên các con đường đều được chú ý bảo vệ và mở thêm khiến đại quân di chuyển nhanh hơn.

Đại quân mấy ngàn người còn qua được thì đoàn xe đi buôn cũng vô tư đi mà không phải tự xuống xe sửa lại đường, coi như trong trăm cái khổ có một cái vui.

Đoàn người cần phải đi tiếp thêm 22 cây số nữa mới tới nơi, nhìn bầu trời nắng gắt dội xuống người, dù cho tất cả đều đội nón cũng thấy đầu đang bốc cháy.

Ông Lúy nhíu mày nhìn hai bên đường dù không còn đám người chạy nạn nữa nhưng không hiểu sao ông vẫn cảm thấy bất an, đây là bản năng mấy chục năm chém giết luyện ra được đã cứu mạng bản thân rát nhiều lần nên ông cực kỳ tin tưởng.

Ông Lúy lập tức cho mọi người chú ý xung quanh, nâng cao cảnh giác.

Đoàn xe đi đến một một bìa rừng, chỗ này lúc trước có một ngôi làng sống bằng nghề săn bắn, do dân trong làng tinh thông sắn bắn võ nghệ lại công thêm dân phong gần núi rừng dũng mãnh nên cuộc sống trôi qua cũng không khổ cực.

Những năm chiến tranh vì thiếu lính nên quan lại địa phương bắt dân trong làng phải đi lính, một số bị bắt còn một số còn lại dẫn theo người nhà trốn vào rừng, bản thân là thợ săn vốn đã quen thuộc địa hình nên họ không giống như người khác bị thú dữ, rắn rết, chướng khí,... giết chết mà may mắn thoát được một kiếp.

Đoàn xe được ông Lúy dẫn đầu đi ngang qua bìa rừng thì bấy ngờ từ đâu bay đến 5,6 mũi tên chắn trước đường, ông Lúy lập tức hét lên.

_ Cẩn thận, có tập kích!!!

Mọi người bất nhờ nghe thấy vậy thì lập tức rút vũ khí ra.

Quanh Anh cùng binh lập tức rút đao rồi nhảy xuống lưng trâu, bọn hắn cũng nhìn thấy mấy mũi tên bắn chặn trước đường,khi không biết kẻ địch nấp ở nơi nào mà đứng cao như vậy không khác gì làm bia tập bắn, với lại đây không phải trâu chiến nến lát nữa lỡ bị trúng tên nổi điên thì chắc chắn chạy loạn.

HAAAAA!!!!!!!!!!!!

Mọi người vừa mới cầm vũ khí lên thì xung quanh hai bên đường bỗng lao ra hơn 50 mươi người chặn lại hai bên trước sau, những người này không giống với những đám cướp lần trước trên tay cầm không phải cuốc liềm cùng nông cụ mà là chân chính giáo mác đao thương, nhìn qua là biết bọn này chính là cướp chuyên nghiệp rồi.

Đến như ông Bình cũng cầm lên một cây thương cùng Trọng đứng cùng nhau, trái với Trọng bị tràng cảnh bao vây làm cho căng thẳng thì ông Bình chỉ hơi bất ngờ sau lại lập tức bình tĩnh lại, ánh mắt nhìn sang ông Lúy.

Tuy cảm giác lần này có lẽ phải đánh nhau to nhưng ông Bình vẫn tin tưởng mà giao quyền chỉ huy lại cho ông Lúy.

Ông Lúy cũng căng thẳng nhìn thế cục trước mắt nhưng vẫn can đảm bước lên phía trước.

_ Các vị tráng sĩ, chúng tôi là đoàn đi buôn nhỏ không biết đã đắc tội gì với các vị tráng sĩ mà đến mức phải động binh đao, mong các vị tráng sĩ mở cho một con đường để đi qua, chúng tôi chắc chắn sẽ hậu tạ.

Một người trung niên khôi ngô còn cao hơn cả Binh từ đám người bước ra, tên này trên tay cầm một cây đao, trên người mặc một bộ giáp da cũ kĩ bước lên phía trước.

Tên này có vẻ là thủ lĩnh, hắn vênh vênh đắc ý chỉ mũi đao vào ông Lúy.

_ Biết vậy là tốt, lấp tức để lại lương thực cùng đàn trâu ở đây rồi cút đi.

Ông Lúy nhìn hắn rồi chắp tay.

_ Vị tráng sĩ này, chúng tôi chỉ là đám người đi buôn da thôi, chúng tôi lấy đâu ra lương thực cơ chứ, đám da cứng như gỗ đấy dùng dao cắt còn khó đứt thì làm sao gọi là lương thực được, ở đây chúng tôi có ít bạc gọi là lộ...

Chưa đợi ông Lúy cho tay vào trong người móc bạc ra xin đường thì tên thủ lĩnh đã tức giận hét lên.

_ Hay cho nhà mày là một thằng lẻo mép dám lừa dối bọn ông, bọn ông đã biết thừa chúng mày trở gì trước rồi mà giám mở miệng lừa dối, ông cho mày cơ hội lần nữa.Để lại đàn trâu cùng lương thực rồi cút đi, không đừng tránh bọn ông cho chúng mày làm phân bón cho cây.

Ông Lúy mặt trầm xuống, vậy hóa ra đoàn xe đã bị theo dõi từ trước, có lẽ là trong đoàn người chạy nạn có do thám của bọn nó, lúc đoàn xe đi qua đã vô tình nhìn thấy mấy hạt lương thực rơi ra ngoài rồi chạy về báo tin.

Ông Lúy lúc nãy đã đưa mắt nhìn xung quanh một lượt, tổng cộng có gần 50 tên cướp trong đấy có 5 tên cung thủ, cầm cung săn tầm bắn chỉ trong 5,6 mươi mét đứng cách đoàn xe mười lăm mét,nếu bắn không chúng chỗ hiểm thì không chết ngay được, vị trí của tên thủ lĩnh cùng đám cướp trước mặt cách hơn mười mét.

Phe ta có tổng hơn 40 người, hai bên kém không nhiều lắm,thứ duy nhất cần dè trùng là mấy tên cung thủ.

Không biết là do tên này không hiểu binh pháp hay là cũng dè chừng lực lượng của đoàn xe nên không giám tân công sợ thương vong mà chọn cách đe dọa. may mà hắn không chọn phục kích mà lao ra đánh lén chứ không đoàn xe chưa chắc đã đỡ được.

Ông Lúy vẫn chắp tay cố gắng thương lượng.

_ Vị tráng sĩ này không biết là là nghe tin này ở đâu, tôi nghĩ chắc là người của quý phương có gì nhầm lẫn, chúng tôi xin ra giá 10 quan tiền mua đường mong...

tên thủ linh lại tiếp tục cắt lời ông Lúy.

_ Mày nói hơi nhiều rồi đấy. Mười lạng bạc mày đuổi ăn xin à? thời buổi này có tiền chắc gì mua được lương thực, bây giờ một là để hàng lại hai là để tao tự tay lên lấy,chọn đi.

Hắn cầm thanh đao lên vung vẩy vài đường giống như dọa nạt.

_ Nói trước bọn mày mà để bọn ông tự lên lấy thì không chắc còn toàn mạng mà chạy đi đâu.

Mọi người trong đoàn xe bao quát cả ông Bình mặt cũng trầm xuống, biết chuyến này có khi phải đổ máu thật rồi.

Ông Lúy dùng khóe mắt liếc nhìn mọi người, mọi người trong đoàn xe cũng căng thẳng nắm chặt binh khí chờ đợi câu trả lời của ông Lúy.

Thực lòng ông Lúy cũng không muốn đánh nhau vì trong đoàn xe vẫn còn một thằng học trò của mình, sợ trong hỗn chiến nó lại xảy ra chuyện.Mấy đường đao căn bản ông Lúy dạy Quang Anh mới được có mấy tháng sợ hắn chưa thành thạo,

Ông lúy vẫn bắt đắc dĩ hỏi lại lần cuối.

_ Thật sự chỉ được chọn một trong hai thôi ư?!!

Tên thủ lĩnh hét lên.

_ Bớt lắm mồm, có chọn nhanh không hay để ông mày chọn hộ!!!