Chương 61: Người Ăn Thịt Người.

Đi Một Lần Về Thời Trịnh - Nguyễn Phân Tranh

Chương 61: Người Ăn Thịt Người.

Chương 61: Người Ăn Thịt Người.

Nếu nói ở trấn Thanh Hóa còn có thể thấy cảnh người người chạy nạn nằm lay lắt bên đường thì trấn Nghệ An lại là một mảnh hoang tàn.

Từ Phủ Diễn Châu đến phủ Anh Đô, Đức Quang toàn là một mạnh hoang vu.

Làng mạc bị bỏ hoang, ruộng vườn bỏ đấy không ai cày cấy.

Người chạy được thì chạy đến các vùng khác, không thì chạy vào các thành phủ, một số bỏ lên rừng làm cướp.

Càng đi về phía trước thì các phủ,huyện địa phương càng kiểm tra nghiêm ngặt, ông Bình không biết đã phải hối lộ bao nhiêu lần để quan viên địa phương cho họ bình yên đem hàng hóa đi qua.

Đoàn người đã khởi hành được 4 ngày, hôm nay đã đi đến Huyện Thanh Chương thuộc phủ Đức Quang, ước tính còn khoảng 4,5 ngày nữa là đến được phủ Lâm An.

Trên đường đi mấy hôm nay làng xóm bỏ hoang gặp được nhiều vô số, thỉnh thoảng lại gặp được mấy bộ thây khô xương trắng bị thú vật tha đi khắp nơi.

Hoàn cảnh như vậy khiến mọi người cũng không hề bỏ rơi cảnh giác.

Soạt ~ soạt.

Ông Lúy nghe thấy lùm cây xung quanh vang lên tiếng động, nhìn thấy đây là con đường nằm giữa hai sườn dốc, là nơi rất dễ dàng bị mai phục đánh úp, lập tức ra hiệu cho đoàn xe dừng lại.

Ô ~~ Ô!!!!

Quả nhiên, ngay lập tức hai bên sườn tràn ra rất nhiều người chặn đầu đoàn xe, mọi người trên xe lập tức lấy vũ khí ra đề phòng.

Những người này ăn mặc rách rưới chẳng khác dân chạy nạn là bao, trong tây cầm toàn gậy gộc,cuốc liềm đủ các loại vũ khí, có khoảng 5,60 người.

Một người giống như là thủ lĩnh cầm một thanh đao mẻ không biết nhặt của ai bước lên phía trước.

_ Đường này là do ta mở, cây này là do ta trồng, muốn đi qua đây phải nộp tiền lộ phí.

Nói câu đấy xong thì không cần giới thiệu cũng biết bọn này chính là sơn tặc.

Ông Lúy từ đoàn người chậm rãi cưỡi trâu bước lên phía trước, lịch sự mà chắp tay lại.

_ Các vị tráng sĩ, chúng tôi chỉ là đoàn người đi buôn nhỏ, hôm nay có việc cần di qua đây, mong các vị tráng sĩ làm ơn mà mở cho một con đường.

Tên thủ lĩnh thấy người này cầm cung đeo đao cũng không phải dễ chọc nhưng vẫn cố mạnh miệng.

_ Không cần biết bọn mày làm buôn lớn hay buôn nhỏ, để lại hàng hóa rồi cút đi không tao luộc chúng mày lên ăn bây giờ.

Ông Lúy nghe vậy thì hừ một tiếng.

_ Thật mạnh miệng.

Nói xong thì rút cánh cung sau lưng ra cài dây- lắp tên sau đó bắn một phát ngay trước mũi chân tên này.

Tên thủ lĩnh cũng không gạn dạ gì cho cam, thấy vậy thì hoảng sợ ngã ngửa ra sau.

Ông lúy thấy như vậy thì móc trong người ra 60 đồng tiền vứt cho tên này.

_ Đây coi như là tiền đi đường, mong các vị nhận cho rồi tránh sang một bên, nếu không thì đừng trách ta.

Mũi tên cảnh cáo lúc nãy đã làm tên sơn tặc này hoảng sợ, đám cướp của hắn cũng chỉ là một đám dân chạy nạn tập hợp lại để kiếm cái ăn, ban đầu cũng vì nhìn thấy số hàng lớn nên nổi lòng tham nhưng nhìn mấy chục người tay lăm lăm giáo gươm phía trước làm hắn lại không giám mạnh động.

Ông Lúy nhìn tên này vẫn do dự thì lại rút ra một mũi tên.

_ Có tránh ra không thì bảo!!

Tên sơn tặc cuối cũng vẫn sợ hãi mà nhận lấy 60 đồng tiền rồi để đoàn xe rời đi.

Chuyện này từ khi vào trấn Nghệ An thì không ít lần xảy ra nên mọi người không hề hoảng loạn.

Vì vùng này chịu ảnh hưởng trực tiếp từ chiến loạn nên dân chúng bỏ lên rừng tránh né hoặc làm cướp rất nhiều.

Chỉ trong hai ngày mà đoàn xe đã gặp không dưới 5 toán cướp nhưng tất cả đều được ông Lúy sử lí êm đẹp.Đám nào mà đông trên trăm tên thì thương lượng rồi nộp một số tiền để xin qua đường, nhóm tầm 5,60 người thì dọa nạt ròi cho tầm 6,70 đồng tiền lộ phí, nhóm nhỏ hơn thì không giám thò mặt ra, chính vì vậy mà đoàn xe đến bây giờ cũng chưa có sảy ra tổn thất gì.

Người áp tiêu mục đích chính là bảo vệ hàng hóa cùng an toàn cho đoàn xe chứ không phải gặp cướp là lao vào đánh nhau khiến cho tổn thất nặng nề, nếu như vậy thì không đến một ngày sẽ bị các toán cướp bào mòn, kết cục cuối cùng là người thì chết mà hàng cũng vẫn mất.

Rõ ràng ông Lúy rất có kinh nghiệm với mấy chuyện thế này nên luôn sử lí một cách êm xuôi.Thậm chí từ tuần tra, cắm trại, nấu nướng, nghỉ ngơi đến gác đêm cũng được ông Lúy sắp xếp một cách trôi chảy. Chính vì vậy trên đường dù rất nhiều nguy hiểm nhưng lần nào ông Lúy cũng có thể nhẹ nhõm giải quyết, điều này khiến mọi người trong đoàn xe cực kỳ kính nể.

Nếu trước đấy họ chỉ nghe lời ông vì mệnh lệnh của ông Bình thì bây giờ đã hoàn toàn " tâm phục khẩu phục" tài năng của ông Lúy.

Ông Trọng cũng cực kỳ may mắn vì chuyến đi nay có ông Lúy theo cùng, thậm chí còn bảo với con trai một bước cũng không rời mà theo sau học hỏi ông Lúy.

Trọng cũng bị tài năng từ võ nghệ đến quản lí của ông Lúy làm cho tin phục nên không cong nghi ngờ gì mà đi theo học hỏi.

Ông Lúy cũng không giấu giếm mà truyền dạy kinh nghiệm cho hắn, sự rộng lượng này lại càng làm Trọng thêm kính nể.

Vì vậy sau lưng ông Lúy ngoại trừ Binh cùng Quang Anh ra thì lại có thêm một người nữa đi theo.

----------------

Đến trời chiều thì đoàn người đến được một bãi đất trống, vì trời sắp tối nên ông Lúy cho mọi người dừng lại bắt đầu hạ trại.

Ông Lúy chia người đi xem xét xung quanh, một số thì dựng lều trại, một số khác thì chạy đi nhặt củi.

Chỉ cần qua một hai ngày nữa là đến được phủ Lâm An, nơi đấy có trọng binh của triều đình nên bọn cướp không giám lộng hành.

Quang Anh cùng Binh, Trọng cùng vài người khác được ông Lúy giao cho đi kiếm củi, mấy người sẵn đao kiếm trên tay mà đi vào rừng chặt luôn cây cối.

Đang lúc mọi người cùng nhau cặt củi thì trong bụi cây có tiến sột soạt.

Binh nhạy bén hét lên.

_ Ai đấy, đi ra ngay!!!

Mọi người từ lúc lên đường đến giờ vẫn luôn cảnh giác cao độ, nghe Binh hét thế thì tất cả đều bỏ công việc trong tay xuống mà đồng loạt đem vũ khí rút ra.

Một dáng người nhỏ bé run rẩy từ trong bụi cây bước ra, nhìn thấy bao nhiêu vũ khí chỉ vào mình thì rưng rưng nước mắt nhưng lại không giám khóc, nhìn vừa tội nghiệp vừa đáng yêu.

Hóa ra đấy là một đứa bé gái, tay còn đang ôm món đồ chơi bằng vải, không biết vì lí do tại sao lại đến chỗ nãy.

Quang Anh thấy chỉ là một đứa trẻ thì nhẹ nhàng thở ra, hắn cất thanh đao vào vỏ rồi bước đến bên cạnh đứa bé.

_ Em là ai? Nhà ở đâu? Sao lại ra đây?

Đừa bé nghe Quang Anh hỏi xong thì chỉ lắc đầu,dùng đôi mắt to ngấn nước mà nhìn hắn, dù đổi lại ai nhìn thấy cũng phải mủn lòng.

Quang Anh thấy vậy lại hỏi tiếp.

_ Em lạc à? Hay để anh đưa về nhà?

Đứa trẻ nghe thấy thế xong thì lập tức mỉm cười, còn nhe hàm răng chưa thay xong cười thật tươi với hắn.

Bình với Trọng lúc này cũng thu vũ khí lại rồi đi đến sau lưng hắn.

_ Có chuyện gì đấy?

Hắn ngẩng đầu lên nhìn hai người.

_ Đứa bé nó bị lạc, hai anh cho em đi đưa nó về nhà, chứ trời sắp tối mà lông bông trong rừng thì nguy hiểm lắm.

Hai người nhìn thấy đây chỉ là đứa trẻ con với lại đúng như lời Quang Anh nói, để nó lạc trong rừng lúc này thì rất nguy hiểm. Họ chỉ nghĩ đấy là đứa trẻ ham chơi mà đi lạc nên chỉ bảo hắn cẩn thận về trại trước trời tối rồi đồng ý Quang Anh giúp nó tìm về nhà.

Quang Anh nghe vậy thì mỉm cười cầm tay đứa bé.

Đứa bé thấy vậy thì cực vui vẻ mà cầm chặt tay hắn, nụ cười trên mặt còn nồng nhiệt hơn lúc nãy.

-----------------------------------------------------------

Mọi người đoán xem đứa bé sẽ là vợ thứ mấy của Quang Anh.