Chương 55:Mua May Bán Đắt.

Đi Một Lần Về Thời Trịnh - Nguyễn Phân Tranh

Chương 55:Mua May Bán Đắt.

Chương 55:Mua May Bán Đắt.

Tất nhiên là Quang Anh méo biết mấy thứ này thứ này, đấy là chỉ là tác giả ghi vào cho nó câu chương.

Hắn cùng với Nguyễn Bành hí hửng cầm tiền về nhà, Quang Anh sau khi xuống xe còn hào phóng bo cho anh Cấn tận 10 đồng, cảm giác đúng kiểu nhà giàu mới nổi.

Cả hai vừa về đến nhà là chạy tót vào trong buồng giấu tiền.

Quang Anh không quên lời hứa lúc sáng với ông Lúy, hắn lập tức rủ Nguyễn Bành viết thêm bản thảo, Nguyễn Bành vừa nếm ngon ngọt nên bây giờ háo hức lắm, rủ một cái là làm liền.

Rút kinh nghiệm lần đầu do quá cẩn thận mà nắn nót từng chữ thì lần này cứ mạnh dạn viết sai thì gạch đi viết lại, đằng nào đem đi in cũng không cần chữ đẹp làm gì, chỉ cần viết cho thợ in đọc được là được, Nguyễn Bành viết đến gần tối là được thêm 600 câu thơ nữa.

Ông Lúy đứng bên cạnh canh me từ lúc nãy chỉ chợ hắn xác nhận bản thạo một lần xong là cầm về buồng của mình trâm đèn lên đọc.

Tối hôm đấy cả hai đều ngủ rất ngon Nguyễn Bành vừa ôm tiền ngủ làm giấc mơ về Thị Lan cùng những đứa trẻ, nửa đêm còn phải thức dậy thay quần.

Vậy mà có người bảo bằng thư sinh đạo Nho thời xưa thanh cao với quân tử lắm.

Chỉ có Quang Anh là nhe răng cười suốt đêm theo nghĩa đen vì hắn vẫn phải nhuộm răng.

----------------------------------------

Trương Minh Khánh là con một trong nhà khá giả trong huyện, cha hắn làm chủ hai tiệm vải nơi này, tiệm nhà hắn bán từ vải thô cho dân thường đến cả tơ lụa cho các bậc giàu có, nhà mẹ hắn cũng có một phường thêu vá, có thể nói hắn sinh ra đã sống trong nhung lụa sống mười mấy năm nhưng chưa bị đói lần nào, riêng điều này thôi đã khiến cho không biết bao nhiêu người phải ngước mắt lên nhìn hắn mà ao ước.

Nhưng bản thân đắp chăn mới biết trong chăn có rận, cuộc sống của hắn cũng không được thảnh thơi như mọi người tưởng.

Cha hắn trừ mẹ hắn là vợ chính ra thì còn có 4 bà vợ lẽ, hắn có tới tận 14 người anh em, trong đấy tính cả hắn đã có 4 đứa con trai.

Cha hắn kỳ vọng rất cao vào đứa con cả là hắn, từ nhỏ đã không tiếc tiền cho hắn ăn học, thậm chí còn bỏ số tiền lớn ra thuê thầy giỏi về nhà dạy hắn học, muốn con trai sau này đỗ đạt thành tài làm rạng rỡ tổ tông.

Nhưng những rõ ràng Trương Minh Khánh không có năng khiếu học hành, dần dần cha hắn càng thất vọng về hắn, quan hệ của hai cha con càng ngày càng xa cách.

Hắn cũng không muốn như vậy,nhưng bản thân rõ ràng không có năng khiếu này, mỗi lầm hắn cầm sách lên đọc là chỉ muốn đi ngủ, khó khăn lắm mới nhớ được mấy bài thơ thì ngủ một giấc là quên ngay.

Cha hắn bây giờ đã có tuổi, mấy đứa em trai trong nhà lớn lên cũng chẳng thương yêu gì nhau, suốt ngày chỉ lo lục đục đợi cha chết rồi chia gia tài, cả cái nhà khiến cho hắn cảm giác đè nén đầy áp lực không muốn ở lại.

Trương Minh Khánh biết mình đối với khoa cử đã không còn khi vọng gì nữa, hắn bắt đầu chán chường rồi ăn chơi lêu lổng, thường dạo chơi rượu chè, lầu xanh, đàn ca sáo nhị,..

Trong lúc các mọi người đang chăm chút vùi đầu vào khoa cửa thì chỉ có mình hắn vẫn lang thang trên đường.

Bới vì vẫn là buổi sáng nên lầu xanh cùng phường hát vẫn chưa mở cửa nên Trương Minh Khánh rẽ vào một hiệu sách, tìm đến giá sách bán truyện ký cùng tiên dị.

Đây là một trong những sở thích duy nhất của hắn đối với sách vở.

Trương Minh Khánh không có hứng thú với thơ từ ca phú, lập luận nhà Nho, nhưng hắn cực kỳ thích những sách chí dị như vậy.

Nhưng tiếc rằng nhưng sách thế này rất ít người viết Một phần cũng do những người am hiểu văn chương chữ nghĩa thì đều là người đã có tuổi thích viết thơ làm văn, sau bao năm chìm nổi thì họ cũng không còn mặn mà với thể loại văn học này. Còn những người trẻ tuổi thích thể loại này lại viết rất chán (Ví dụ: Nguyễn Bành).

Chưa kể là thời này thông tin rất kém cỏi, hai người bạn có duyên gặp mặt nhưng một người ở huyện này một người ở huyện khác là có khi cả đời không gặp lại được nhau nữa, người còn như vậy chứ đừng nói là sách.

Chính vì những lúi do này khiến do truyện kí cung không đủ cầu.

Trương Minh Khánh nhìn quầy sách một lượt chỉ toàn chuyện cũ, hắn đang định quay đầu bỏ đi thì ánh mắt rơi vào một quyển sách mới trên kệ.

Quyển sách trên bìa có vẽ hình ảnh một thanh niên cầm gậy đánh tan một đám người có vẻ mặt rất ác ôn, đấy đúng là thể loại sách hắn đang tìm.

Trương Minh Phát lật ra sách ra đọc, chỉ mới đọc mấy trang đầu đã bị cách gieo vần của thơ lục bát cuốn hút, cực kỳ xuôi và dễ đọc.

Trương Minh Phát đọc một mạch từ đầu đến cuối, đây là lần đầu tiên trong đời hắn chăm chú đọc thơ đến vậy.

Khép lại quyển sách, trong mắt hắn bắn ra hai luồng nhiệt huyết tràn ngập năng lượng.

Đây là lần đầu tiên hắn biết đến một người như Lục Vân Tiên, từ nhỏ đã theo thầy lên núi tu tập, lớn lên thành thạo văn võ rồi xuống núi đua tài cùng anh hào trong thiện hạ, giữa đường gặp truyện bất bình ra tay tương trợ, được tiểu thư xinh đẹp lại giàu có thương nhớ.

Chỉ nghĩ đến đây thôi là máu nóng trong người hắn sôi trào, ai mà không muốn có cuộc đời tài hoa xuất chúng như thế.

Hắn cầm quyển sách ra quầy.

_ Ông chủ, quyển sách này có phần còn lại không?

Ông chủ hiệu sách ngẩng đầu lên, nhìn thấy lại một thanh niên cầm quyện "Truyện Lục Vân Tiên" thì không bất ngờ, quyên sách đấy mới được bày bán sáng nay nhưng đã có 4,5 người mua rồi. Hầu như ai đọc xong đều hỏi có phần sau không như người này.

Ông chủ bảo với hắn.

_ Quyển sách này chưa có phần sau,nhưng người bán bảo rằng đã viết xong rồi, sang tuần họ sẽ đem phần tiếp theo đến, cậu muốn mua thì tôi bán giá cho 55 đồng.

55 đồng tiền với người thường thì đúng là số tiền lớn, nhưng đối với " công tử nhà giàu" như Trương Minh Khách thì vẫn có thể bỏ ra được. người giàu trong huyện không cùng đẳng cấp với mấy phú ông ở quê.

Hắn không chút nháy mắt mà móc trong người ra 55 đồng mà đặt lên bàn.

_ Tôi mua, có tập sau ông nhớ để cho tôi một quyển.

Trương Minh Phát cầm quyển sách ra ngoài, hắn bây giờ có thể nói là khí thế bừng bừng, chỉ muốn ngay lập tức về nhà giở sách vở ra học, chờ ngày thi hội long vân cùng anh hào thiên hạ.

Sau đấy một truyền mười, mười truyền trăm càng ngày càng nhiều người đến hỏi mua " Truyện Lục Vân Tiên ", chỉ không đến hai ngày đã bán sạch 30 quyển mà vẫn có nhiều người đến hỏi mua, làm ông chủ phải lập tức cho người đi in thêm.

Mấy ông chủ hiệu sách mấy hôm này nhìn sách trên kệ vơi dần đi thì cười tít cả mắt....