Chương 58: Áp Hàng (2)
Quang Anh vừa dẫn người đến sân thì thấy ông Lúy đã đứng đợi ở thềm nhà.
Thấy người vào thì kích động hô to.
_ Ông Bình, dạo này khỏe không??
_ Hahaha!! Khỏe lắm.
Nói rồi ông Bình còn tiến lên phía trước vỗ vai ông Lúy.
_ Chà, đúng là ông, có tuổi rồi mà vẫn rắn chắc lắm.
Ông Lúy cười ha hả, rồi đưa tay vào nhà.
_ Vào trong đây nói chuyện cho mát, lâu lắm rồi tôi ông không gặp nhau.
Nói rồi dẫn ông Bình vào nhà ngồi.
Người thành niên cầm thương đi theo đang định vào cùng thì cảm giác sau gáy hơi lạnh, hắn lập tức quay sang nhìn thì thấy là đứa trẻ lúc nãy mở cửa đang híp mắt nhìn hắn.
Thấy thanh niên nhìn lại thì Quang Anh cười một cái rồi, lịch sự nói.
_ Anh trai để binh khí ở ngoài đi, vào nhà thầy em thì không ai đánh anh đâu, anh đem binh khí vào nhà thế hơi vô lễ.
Người thanh niên nhìn hắn một cái, nhưng sau đấy vẫn gật đầu rồi dựng cây thương ở trước của nhà.
Thấy vậy thì Quang Anh mới mỉm cười đưa tay mời thanh niên vào nhà.
Ông Lúy mời ông Bình ngồi xuống ghế. sau lại bảo với Quang Anh.
_ Thằng Trâu đi pha cho thầy ấm chè ngon nhanh lên.
Quang Anh vâng lời mở tủ rồi lấy nước sôi pha chè, chè thời thời này không rẻ nhưng pha lại lại có mùi rất thơm, uống vào ban đầu có vị ngọt nhẹ sau đấy thì đắng thấy mẹ, không hiểu sao mà người ta vẫn thích uống.
_Mời thầy, mời ông.
Hắn rót hai chén chè mời người lớn, đặt ấm chè ở giữa rồi bàn rồi đứng đằng sau ông Lúy.
Ông Lúy mời ông Bình uống nước, nhìn thấy thanh niên lúc nãy cũng đứng sau lưng ông Bình.
_Lâu quá không gặp, thằng Trọng đã lớn tướng thế này rồi cơ à?? Càng lớn càng khôi ngô giống thầy mày.
Thanh niên nghe xong thì lễ phép cúi đầu.
Ông Bình thả chén nước chè xuống.
_ Haha!! Ông lại khen nó quá.
Ông Lúy cũng cười.
_ Lâu lắm mới thấy ông đến, hôm nay ở nhà tôi ăn lấy bữa cơm.
Nói Xong còn định bảo thằng Sứt với Thị Linh đi thịt con gà đãi khách thì ông Bình ngăn lại.
_ Thôi không cần bày vẽ, hôm nay tôi có việc bận, đến gặp ông bàn chút chuyện rồi về.
Ông Lúy thắc mắc.
_ Có việc gì ông cứ nói đi.
Ông Bình nhìn ông Lúy.
_ Chả là tôi đang có một chuyến hàng lớn từ Thanh Hóa đến Hà Tĩnh cần ông đi áp tiêu hộ.
Áp tiêu - giống như các tiêu cục bên Trung quốc, dịch vụ này bắt đầu có từ đầu nhà Minh, rồi dần dần phổ biến ra các nước đồng văn. Người áp tiêu có trách nhiệm vẫn chuyển hàng hóa cùng bảo vệ những món hàng giá trị cao.
Ông Lúy nhướng lông mày nhìn ông Bình.
_Buôn từ Thanh Hóa vào Hà Tĩnh xa đấy, tôi tính kể cả ông đi theo quan đạo cũng phải mất 180 cây số, đi xa thế sao ông không thuê hẳn tiêu cục cho yên tâm, tôi già rồi,cũng không có sức bươn chải như xưa nữa.
Hóa ra ông Lúy trước kia sau khi không làm lính nữa thì ngoại trừ mở võ đường ra cũng từng nhận đi tiêu rất nhiều nơi nên mới có tiền mua nhà mua ruộng, ông Bình cũng là một người bạn ông Lúy quen thân lúc còn đi tiêu, nhà ông này chuyên đi buôn nên rất giàu, sau nhiều lần ông Lúy áp tiêu cho nhà này thì nể võ nghệ của ông Lúy nên hai người trở thành bạn.
Ông Bình thở dài.
_ Chính vì chuyến đi xa nên tôi mới phải tìm đến ông, thời loạn này mấy tiêu cục nhiều khi còn kiêm cả cướp hàng nữa, ông bảo tôi làm sao giám tin họ, với lại chuyến hàng này lớn lắm, tôi chỉ giám dùng người tin được thôi.
Nhà ông Bình nhiều lần đi buôn nên nên tất nhiên là không thiếu tiêu cục hợp tác, nhưng cũng là người hiểu rõ chỗ tối trong nghề này. Cái thời mà triều đình không dựa dẫm vào được này thì đừng trông mong mọi người đều là kẻ thủ tín tuân thủ luật pháp, nhiều tiêu cục còn hợp tác với bọn cướp để cướp hàng của người đi buôn là chuyện bình thường.
Ông Bình nhìn đống rơm to to với mấy con trâu trong chuồng rồi nói.
_Tôi biết bây giờ ông cũng đã thấm khá, không cần liều mạng ăn gió nằm xương như trước kia, những vẫn mong ông nhớ tới tình xưa mà giúp tôi nốt lần này, tôi chắc chắn sẽ trả công hậu.
Ông Lúy nhíu mày suy tư, quay ra sau nhìn Quang Anh một cái rồi lại Nhìn ông Bình.
_ Hàng chở gì? Lớn bao nhiêu? Cần bao nhiêu người? Tiền trả thế nào?
Thấy ông Lúy liên tiếp hỏi những câu như vậy thì ông Bình biết có hi vọng.
_ Hàng lần này tôi chở da với lương thực đến bán cho triều đình, tổng cộng hơn 700 lạng bạc, tôi cần thêm hai người nữa, mỗi người khác tôi đều trả 5 xâu tiền, riêng ông tôi sẽ trả thêm 5 xâu nữa là một quan.
Quang Anh đứng đằng sau nghe thấy 700 lạng bạc thì giật mình, ban đầu nhìn thấy người này mặc áo vải không thì hắn chỉ đoán rằng đây là bạn quen thường của ông Lúy,vậy mà mở miệng một cái là 700 lạng bạc, đúng là không thể trông mặt mà bắt hình dong được..
Ông Lúy cũng suy tư gõ bàn, chuyến hàng 700 lạng bạc không phải chuyện nhỏ, lớ ngớ có khi chết ngay trên đường.
Ông Lúy suy tư một lúc rồi nói.
_ Tôi sẽ đi chuyến này với ông.
_ Tốt quá!!
Ông Lúy giơ tay ra hiệu, sau đấy chỉ vào Quang Anh.
_ Nhưng mà tôi muốn cho thằng này đi cùng.
_Cái này...
Ông Lúy hiểu ý ông Bình định nói gì, nên tiếp lời.
_ Ông chỉ cần cho nó ăn ké cơm gạo dọc đường là được, còn lại thì tôi sẽ lo,nếu nó có chết trên đường thì cũng tại số nó đen.
Quang Anh đứng sau lưng ông Lúy rất bất ngờ, sao tự nhiên lại lôi hắn vào.
Ông Bình nghe vậy thì gật đầu.
_ Thôi được, ông đã nói như vậy thì tôi thấy cũng không sao.
Hai người lại hàn huyên một lúc.
Ông Binh nói rõ ngày xuất phát là hai hôm sau, lại nói địa điểm tập kết sau đấy thì đứng dậy chào từ biệt.
Ông Lúy đưa tiễn ra tận ngoài của rồi mới quay vào, thấy thằng học trò đang đứng trên nhà nhìn mình đứng trên hiên nhà, biết nó có truyện muốn nói
Ông Lúy vào trong nhà, đặt người người ngồi xuống ghế, sau đấy nói với hắn.
_ Đây là cơ hội để mày đi ra ngoài, phải đi xa nhìn nhiều thì mới biết nhiều được, chỉ tốt cho mày thôi, chứ không mày cứ cả đời ở trong cái làng bé tẹo này thì tài nghệ giỏi đến đâu cũng vứt.
Thấy thằng này không nói gì, ông Lúy nhún vai.
_ Đùng có dỗi, thầy chỉ muốn tốt cho mày thôi, yên tâm là đi với thầy không thằng nào động được vào người mày.
Quang Anh thở dài, thực ra hắn cũng không dỗi gì, bản thân cũng rất muốn đi ra ngoài xa xa một chút xem bên ngoài bây giờ thế nào. chẳng qua là hắn chưa chuẩn bị tâm lí để đi xa như vậy thôi.
--------------------------------
Ông Bình cùng Trọng đi đường được một lúc thì thấy thằng con không nói năng gì.
_ Mày sao đấy, bấy giờ chả nói năng gì cả.
Trọng nghe cha bảo vậy thì nói.
_ Con không sao, chỉ là chưa hiểu sao thầy lại bỏ nhiều tiền ra để thuê bác Lúy như thế, với lại còn đồng ý yêu cầu của bác ấy nữa.
Ông Bình thấy con trai thắc mắc chuyện này thì mỉm cười.
_ Thế theo mày bác Lúy là người thế nào.
Trọng nghĩ ngợi một lát rồi nói.
_ Con nhớ hồi bé bác đấy có vác thanh đao to vào nhà mình chơi mấy lần, chắc là giỏi võ lắm.
Ông Bình lại hỏi tiếp.
_Thế à? Vậy hôm nay gặp lại thì thấy thế nào?
Trọng nghe cha hỏi thế thì hơi do dự, nhưng vẫn đáp.
_ Rất mạnh, con không phải là đối thủ của bác ấy.
Ông Bình nghe con trai nói thế thì cười ha hả.
_ Mạnh hơn mày là cái chắc, bác Lúy chấp 10 thằng như mày còn được, chuyến hàng lần này may mà bác ấy nể mặt tao mới chịu đi, tốn chút tiền mà thuê được người tài giỏi như thế chắc chắn không lỗ đâu.
Trọng nghe cha nói thì giật mình.
_ Chấp mười người như con, thầy nói thật hay nói vui đấy.
Thấy con trai không tin, ông Bình cũng không giải thích gì nhiều chỉ chắp tay sau lưng rồi đi về phía trước.
----------------------------
Cảm ơn các bro Thanhnc43,Anh Bị Schizophrenia và mọi người đã ủng hộ, đầu tháng mọi người được tung hoa