Chương 59: Khởi Hành.
Hai hôm sau.
Trời chưa sáng thì hai người đã đội nón cõng vũ khí đi ra ngoài, cả hai đều mặc một chiếc áo viên lĩnh bên trong, bên ngoài khắc thêm một chiếc giao lĩnh vạt ngắn, chỉ cần buộc thắt lưng lại thì vạt áo chỉ dài đên đến qua hông không bị rườm ra, tay áo quá dài cũng bị hai người dùng dây rơm buộc lại cho đỡ xuề xòa(Cái này giống tay áo của mấy đại hiệp giang hồ ấy),lưng đeo bọc hành lí vải.
Lần đi xa này cũng là lần đầu tiên Quang Anh được mang vũ khí ra ngoài, hắn được ông Lúy đưa cho một thanh đao từ lúc chém sơn tặc lần trước cùng với con dao găm cất trong người.
Ông Lúy đứng bên cạnh thì còn trang bị đến tận răng hơn, Lưng đeo thanh Trảm Mã Đao hơn 10 kg cùng một cánh cung đã tháo dây, bên hông đeo túi tên hơn 30 mũi tên đầu sắt, cẳng chân không biết kiếm đâu ra hai cái hộ cụ bảo vệ ống quyển, chân cũng mang một đôi giày, tính ra cả người cũng phải mang theo gần 15kg
Hai người đứng cạnh nhau giống như một bản phóng to cùng thu nhỏ vậy.
Ông Lúy trước khi đi cũng căn dặn dò Nguyễn Bành cùng Thị Linh rằng chuyến này đi ít nhất cũng hơn hai tuần mới về nhà, ông Lúy còn cẩn thận mà gửi Thị Linh sang bên nhà ngoại. Trong nhà bây giờ chỉ còn mỗi Nguyễn Bành với thằng Sứt, Nguyễn Bành dạo này học hành hơi nhiều nên buổi sáng hầu như trong nhà chỉ có thằng Sứt, nó thậm chí không có thời gian dắt trâu ra ngoài đồng mà phải nhờ tá điền cắt cỏ đem đến cho trâu ăn.
Tối qua thì Quang Anh đưa cho nó mấy đồng tiền, bảo nó ở nhà một mình mà đói thì mua gì mà ăn,tưởng ở với hắn ăn uống quen rồi hắn đi mấy hôm không chịu được, ai ngờ vẫn phải đưa mãi nó mới nhận, phải nói đúng thật Quang Anh coi nó như em trai trong nhà mà đối xử vậy.
Hai người mục tiêu là đi đến nhà ông Cối ở đầu làng để đón Binh, Ông Bình cần thuê thêm hai người đi cùng là ông Lúy cùng với Binh, hắn chỉ đi ké theo thôi.
Hai người đi đến đầu làng thì thấy một thanh niên đang đứng đợi trước của tiệm vải đầu làng.
Người này đúng là Binh, năm nay đã 16 tuổi, hai tay càng ngày càng to hơn, phối hợp với vóc dáng chắc nịch cao hơn 1m6, lưng đeo đao (Cũng của thằng sơn tặc nốt) đứng khoanh tay đợi người trước cửa nhà thì không khác gì môn thần.
Binh cũng là học trò của ông Lúy, là người được ông Lúy truyền thụ Đao Xung Thiên trước cả hắn, đến bây giờ đã luyện được hơn nửa năm rồi, mỗi tội do không có đại đao để luyện tập nên không biết võ nghệ ra sao, nhưng chỉ nhìn vóc dáng thì cũng không kém đi đâu được.
Tuy nhà thanh niên này bán vải không lo thiếu cái ăn nhưng với tiệm vải nhỏ ở làng thế này thì 5 xâu tiền cũng không phải ít, nên Binh nghe ông Lúy nói đi áp tiêu tầm 2 tuần mà kiếm được nhiều tiền thế thì chỉ hơi do dự sau đó lập tức đồng ý.
Binh thấy hai người đi đến thì vui mừng vẫy tay rồi chạy ra đón, ba người lại nói chuyện một lúc, ông Lúy còn giúp thanh niên này kiểm tra xem đồ đạc mang theo có thiếu gì không rồi mới cùng nhau ra khỏi làng.
Ông Lúy đã hẹn trước với Cấn từ hôm qua, nên ba người ngồi lên xe bò mà không phải đi bộ.
Chỗ tập hợp là một dịch quán gần huyện, những dịch quán như thế này đã bắt đầu có từ thời Lê Sơ, do vua Lê Thánh tông vì cổ vũ giao thương xuất hiện rất nhiều. Đây là một loại hình giống như nhà trọ kiêm cho thuê sân bãi đỗ xe do người dân mở ra và thường xây ở bên ngoài các khu vực đông dân, các thương nhân mang nhiều hàng hóa đi buôn từ xa đến có thể đem hàng hóa đến đây để nghỉ ngơi vào ban đêm, nếu hàng hóa không nhiều cũng có thể đem vào trong huyện để yên tâm hơn, tất nhiên là họ vẫn phải trả tiền.
Tương truyền thời Hồng Đức thịnh thế, họp chợ cùng giao thương trong nước phát triển, những huyện có đặc sản phong phú đều có 2,3 cái dịch trạm.
Tiếc là sau này do chiến tranh liên miên đã bị hủy rất nhiều mà triều đình cũng không có tiền dựng lại, dịch trạm của huyện Yên Lâm là cái dịch trạm duy nhất còn sót lại xung quanh nơi này.
Mấy người chỉ mất nửa tiếng đã đến nơi, lúc này mới chỉ 5 giờ, nhưng do là mùa hè nên trời đã sáng hẳn.
Vừa đến nơi thì thấy mọi người đã chuẩn bị xong hết đồ đạc chuẩn bị xuất phát.
Ông Bình vừa thấy mấy người ông Lúy vác đao cầm cung từ xe bò đi xuống thì lập tức chạy ra đón.
_Haha!! Đến rất đúng giờ, tôi cứ tưởng ông đến muộn chứ?!!
Ông Bình vừa cười đùa vừa dùng ánh mắt cực kỳ hài lòng mà đánh giá ông Lúy trong bộ dạng võ trang đầy đủ để đến đây.
Ông Lúy mỉm cười.
_Tôi làm sao mà đến muộn được.
Sau đấy đẩy Binh lên phía trước rồi nói.
_ Đây là người tôi tìm cho ông, thằng này cũng là học trò của tôi, võ nghệ không hề kém.
Binh biết người này là người sẽ trả tiền cho mình nên cố gắng ưỡn ngực đứng thẳng.
_ Chào ông chủ.
Ông Bình cực kỳ hài lòng mà nhìn thanh niên cao lớn trước mắt.
_ Được! Rất tốt, cao to vạm vỡ, đúng là một tráng sĩ. Đã là học trò của ông Lúy thì sau này cứ gọi ta là bác Bình là được.
Binh cũng không hề khách khí nữa.
Ông Bình tập hợp mọi người lại rồi kéo ông Lúy lên phía trước nói lớn.
_ Các người nghe đây, người bên cạnh ta tên là Nguyễn Văn Lúy, đã từng làm quan to trong quân, nay đã về quê nhưng nể tình nghĩa của ta mà đến đây giúp đỡ, trong suốt chuyến đi các ngươi đều phải nghe lệnh của người này, lời của ông ấy cũng như lời của ta, các ngươi rõ chưa.
Mọi người nghe vậy thì rất loạt đồng ý không có ai lên tiếng phản đối.
Bọn hắn đa số là gia đinh cùng người thân quen của ông Bình thì tất nhiên là không ai có lí do phản đối, chưa kể theo lời nói thì người đàn ông này đã từng làm quan trong quân chắc chắn không kém đi đâu, đằng sau lưng lại vác theo thanh đao lớn như vậy lại càng không dễ chọc.
Sau khi giới thiệu xong thì mọi người bắt đầu lên đường.
Cả chuyến hàng 700 lạng bạc tất nhiên không thể do ba người đến bảo vệ được, tổng cộng có hơn 40 người tính cả đánh xe cùng 17 xe hàng, thời buổi này đi làm ăn xa thì dù làm đánh xe cũng biết dùng một chút võ nghệ, ai cũng hiểu vài đường đao múa mâu. Trên đường đi tất nhiên là không thể đi bộ được nên ông Bình còn chuẩn bị thừa ra một số trâu, bò để mọi người cưỡi khi đi đường (Không có tiền mua ngựa, cưỡi tạm trâu đi).
Tính cả số hàng cùng số trâu bò thì chuyến này ít nhất cũng hơn 850 lạng bạc, thực sự là một con số rất khủng khiếp.
Hắn vừa nói suy đoán của mình cho Binh, nghe xong thì thanh niên cũng trợn ngoác cả mồm, 850 lạng bạc bảo hắn viết ra chữ Nôm hắn còn không biết viết thế nào chứ đừng nói là tận mặt nhìn thấy thế này.
Ông Lúy đứng bên cạnh nghe hai đứa học trò ngạc nhiên như vậy thì cũng lên tiếng giải đáp cho bọn hắn.
_ Nhà ông đấy gần biển.
Binh nghe xong còn chưa hiểu ra sao thì Quang Anh bên cạnh đã hiểu ra.
Cmn, hóa ra là buôn lậu, bảo sao giàu thế!!