Đi Một Lần Về Thời Trịnh - Nguyễn Phân Tranh

Chương 57: Áp Hàng(1)

Chương 57: Áp Hàng(1)

Ông Lúy cùng Quang Anh đứng giữa sân, hai người đều cởi trần, mặc cho những tia nắng mùa hè gay gắt dội thẳng xuống cơ thể mình, những đường con cơ bắp màu cổ đồng giống như kim loại phản chiếu ánh mặt trời, hình xăm giao long cùng mãnh hổ như muốn nhảy khỏi làn da để gào thét.

Hai người đứng đối diện nhau, trên tay cả hai đều cầm hai cành cây dài làm đao, hình dáng như đao gỗ của Nhật Bản.

AAA!!

Quang Anh bỗng hét lớn một tiếng,

Hắn cầm đao gỗ lao vào ông Lúy,thế đao từ trái qua phải chém xuống như xé gió, mạnh mẽ như xé rách da thịt.

Ông Lúy nhìn lưỡi đao chém tới mình, không hề hoảng loạn mà nhẹ nhàng lách người sang một bên, hai tay cầm đao nhanh gọn gạt một cái làm lệch đòn đánh của tên học trò, Quang Anh tấn công không được thì lập tức đưa đao về phòng thủ, tiếp ngay sau đấy.

Bốp chát!!!

Tiếng đao gỗ đụng vào nhau vang lên chát chúa, Quang Anh cảm thấy một sức mạnh như trâu húc đẩy hắn lùi lại về sau mấy bước.Không kịp điều chỉnh trọng tâm, Quang Anh vội vàng đưa giơ đao đỡ lấy một nhát chém từ trên đầu bổ xuống, lại một sức mạnh kinh khủng khiến hai tay hắn tê rần, chưa kịp thu đao lại phản đòn thì một bóng đen như mãng xà quẫy đuôi quất thẳng vào bụng hắn.

Hự _

Quang Anh trợn lòi mắt, hai tay hắn buông vũ khí mà quỳ xuống đất ôm bụng, cố nén cơn đau như cuộn trào trên tận bên trong tạng phủ, hắn cắn răng để bản thân không kếu ra tiếng cũng như không nôn mất bữa sáng ra ngoài.

Ông Lúy nhìn học trò nằm quỳ dưới đất không hề có ý tiến lên đỡ.

_ Đứng dậy được không?

Quang Anh cố hít thật sâu mấy hơi, nhìn phần bụng đã hiện lên một vết hằn cắt ngang bụng dưới, hắn cắn răng chống đao gỗ đứng dậy.

Ông Lúy nhìn học trò như vậy thì đạt đầu.

_ Hôm nay tập thế thôi.

Nói xong thì thằng Sứt cùng Thị Linh đứng bên cạnh nhanh chân cầm cho ông Lúy một bát nước uống cho đỡ khát.

Quang Anh nghe ông thầy nói thế thì không cố nữa mà ngồi quỳ luôn xuống đất, một tạy ôm bụng nhăn nhó.

_ Cho tao hụm nước nữa.

Thằng Sứt thấy thế cầm ra cho hắn một bát nước đầy.

Nó nhìn vào vết đánh trên bụng Quang Anh rồi nhăn mặt.

_Ông đánh nó đau thế, nhẹ nhẹ thôi.

Nói xong nó còn thỏi thổi cho thằng bạn đỡ đau, vừa thôi vừa lấy tay xoa xoa.

Ông Lúy lườm nó một cái.

_ Nặng nhẹ cái gì!!? Học võ mà sợ đau, sau này ra ngoài nó chém bằng đao thật xem có ở đấy mà kêu được không.

Thị Linh chạy lại rót thêm cho Quang Anh một bát nước nữa.

_ Thầy toàn đánh nó rõ đau thôi, sao không cho nó mặc giáp vào giống lính đấy, lúc đấy tha hồ mà đánh.

Ông Lúy bĩu môi.

_ Chúng bay chỉ dược cái bênh nó. Nhà mày lắm tiền lắm đấy mà đòi mua giáp, đã chậm chạp rồi còn mặc cái đống đấy vào thì khác bao cát, khụ khụ.

Ông Lúy ho khan hai tiếng rồi đi ra sân giếng rửa tay sạch sẽ xong mới vào nhà cầm cái quạt mo cau lên quạt mát.

Trời mùa hè này chỉ cần hơi tí vận động mạnh là mồ hôi ra như mưa, rất dễ mất nước.

Quang Anh nãy giờ vẫn ngồi đấy, thực lòng thì hắn cũng mong ông Lúy ra tay nhẹ một chút, từ đầu tuần tập đối kháng đến giờ hắn không biết bị đánh thế này bao nhiêu lần rồi, tuy là bằng vào sức khôi phục của cơ thể thì ngủ một giấc sáng hôm sau hắn lại như mới ngay, hắn có cảm giác ông Lúy biết điều này nên mỗi lần đánh hắn đều ra tay rất nặng thêm, hắn không phải người chơi hệ khổ d*m nên tất nhiên là mong ông thầy nhẹ tay cho một chút, chứ đánh kiểu đấy thì trâu cũng có ngày chết.

Từ cái lúc mà hai thầy trò cầm gậy đánh nhau thì chưa lần nào hắn đỡ được đến đường đao thứ 8 của ông Lúy.

Ai từng xem mấy giải thi đấu kiếm đạo Nhật Bản, hay thứ kiếm Châu Âu thì biết, các trận đấu diễn ra rất nhanh, từ lúc va chạm đến lúc phân thắng bại chỉ chưa đến 10 giây, phản ứng và thần kinh của họ nhanh đến nỗi ban trọng tài luôn phải xem lại mấy quay chậm gấp mười mấy lần trong những pha tranh chấp điểm số.

Lý do mà những trận đấu vũ khí kết thúc nhanh hơn những trận đấu võ thuật khác, là vì trong môn võ tay không khác ngoại trừ kĩ thuật và tốc độ thì nó còn đề cao sự chịu đòn, các võ sĩ phải chịu hàng trăm cú tấn công khi không kịp né hoặc phòng thủ, thậm chí thường thì mấy giây đầu lên sàn đã dính đòn rồi.

Nhưng trong chiến đấu binh khí thì gần như không cần đến độ kháng đòn, ăn chém một nhát dù vào chỗ bất kì nào là hẹo rồi, đặc biệt là những vũ khí như đao, vậy nên những cuộc chiến bằng vũ khí thường diễn ra rất nhanh chú không hề dài như kỹ thuật tay không và đẹp mắt như phim ảnh.

Chính vì vậy mà hắn không thể đỡ nổi 8 đường đao của ông thầy nghe có vẻ yếu nhưng thật chất là... quá yếu.

CMN!! Kể cả võ sĩ nghiệp dư đấu với võ sĩ chuyên nghiệp thì cũng có tỉ lệ ăn may đấm trúng được 1,2 quả.

Đằng này hắn bị ông Lúy đánh hơn một tuần, ngày nào cũng bị đánh mấy chục lần, tính ra phải ăn hành hơn trăm trận mà chưa có lần nào hắn chạm được vào người ông Lúy cả.

Có lần đánh mãi không được nên hắn tức quá tiến luôn vào trạng thái" toàn lực tập chung" nhưng cũng chỉ đỡ thêm được một đao nữa, ông thầy như dự đoán trước được đường đao của hắn, sau đấy dùng một tốc độ mà cơ thể hắn không thể theo kịp đánh gục hắn, đấy cũng là lần đầu tiên hắn đỡ được dao thứ 8 của ông thầy.

Quả này đánh đến nỗi hắn bị đánh đến nỗi suýt hoài nghi hào quang của người xuyên không.

Sau hắn có hỏi tại sao mà thầy biết trước trước được đòn của hắn thì ông Lúy chỉ bảo.

_ Đánh nhiều khác biết......................................

Lúc này ngoài cửa bỗng có tiếng gọi to.

_ Ông Lúy ơi!!Ông Lúy có nhà không?!! Tôi Trần Văn Bình đây, ông Lúy có nhà không!!

Ông Lúy thấy có người gọi thì kêu Quang Anh chạy ra mở cửa.

Quang Anh vâng lời chạy ra thì thấy một người đàn ông chạc tầm tuổi ông Lúy đang đứng ở đấy, bên cạnh còn có một người trẻ tuổi hỏa mạnh cầm theo một ngọn thương đứng ở bên, thấy vậy làm hắn không giám mở cửa to ra.

Quang Anh chỉ để lộ một khe của đủ nhìn rồi nói.

_ Các ông tìm ai đấy!!

Người đàn ông thấy người mở cửa là một đứa trẻ liền nói.

_ Ông mày có nhà không? Bảo là ông Bình đến tìm có việc.

Hắn nhìn người trẻ tuổi cầm thương đứng bên cạnh, đang định nói gì thì có tiếng ông Lúy trong nhà vọng ra.

_ Thằng Trâu làm gì mà lâu thế, mời khách vào nhà nhanh lên kẻo nắng.

Quang Anh nghe thế thì đành mở của để hai người bước vào, những ánh mắt hắn vẫn để ý vào người trẻ tuổi cầm ngọn thương.

_Mời ông vào, thầy con đang ở trong nhà.

Người đàn ông ngạc nhiên hỏi hắn.

_ Ô, mày là con ông Lúy à? Ông này lấy thêm vợ bao giờ mà sao tao không biết nhỉ, bao nhiêu tuổi rồi?

Quang Anh nghe ông này nói vậy thì đoán đây là người quen thật của ông Lúy nên lễ phép.

_ Dạ không, cháu là học trò của thầy Lúy, theo học võ của thầy, năm nay 10 tuổi rưỡi.

Người đàn ông kinh ngạc, cái vó dáng này phải tầm 12,13 rồi chứ 10 tuôi cái gì, nhưng nhìn thằng này có vẻ không giống nói dối, lại nhìn ánh mắt sáng có thần cùng tấm lưng thẳng tắp của thằng bé thì không khỏi khen ngợi.

_Ông Lúy tìm được thằng học trò giỏi đấy.

Lời khen của ông này khiến thanh niên cầm thương bên cạnh cũng hơi nheo mắt nhìn hắn.

Quang Anh lại lễ phép cảm ơn một câu.