Chương 56: Hai Tháng.
Quang Anh ở nhà mấy hôm thì ngoài trừ chăm chỉ luyện tập đao pháp ra, hắn vẫn tranh thủ chạy lên huyện xem sách của mình bán thế nào.
Kết quả làm cho hắn rất hài lòng, bán còn đắt hơn tôm tươi.
Ông chủ quán phải đi in thêm 2 lần mà vẫn hết hàng.
Biết thế nên hắn với Nguyễn Bành lại phi ngay lên huyện đặt in hơn 500 bản tập 2.
"Truyện Lục Vân Tiên " có hơn 2000 câu thơ bị hắn chia ra làm 5 tập bán dần.
Trừ lần đầu tiên đi thăm dò ra thì mấy lần sau hắn đều in tận 500 bản bán đều cho mấy hiệu sách, hắn còn bắt mấy ông chủ tiệm phải đặt cọc cả tiền nếu muốn thêm phần sau.
Dù mấy ông chủ tiệm sách cay lắm nhưng tại sách quá hay nên họ đành phải chịu.
Cũng không trách Quang Anh khi hắn bắt mấy ông này in mua nhiều sách như vậy, bởi vì bây giờ làm méo có luật bản quyền, hắn vừa mới bán phần một cho người ta thì mấy hôm sau đã thấy mấy hiệu sách khác đã mua về in lại để bán.
Coi như bán một lần là bán đứt luôn bản quyền.
Nên hắn quyết định chỉ làm một phát ăn đậm rồi thôi, sau này mà muốn kiếm tiền thì phải sang nơi khác bán lại.
Hắn bán 5 lần trong hơn 1 tháng được 2100 bản in, mỗi bản in bán giá 35 đồng, tổng cộng sau lần này kiếm được 73500 đồng, tức là 122 lạng 6 xâu tiền. Hắn phải đi đổi lỗ mất 6 xâu tiền mới đổi được hết số tiền thành bạc để cho dễ cầm, chứ mang hơn 73 ngàn đồng tiền có mà chết mất, tiền nhiều không biết để đâu.
Trừ đi hết các chi phí in ấn đi lại trong một tháng mất gần 1 lạng thì hắn cũng có gần 121 lạng bạc.
Chia cho Nguyễn Bành hơn 24 lạng còn phần hắn 97 lạng.
Thêm cả tiền còn lại lần trước nữa là hơn 100 lạng bạc.
Cmn!! Giàu to rồi.
Người ta mấy đời làm tá điền còn không mua nổi mảnh ruộng, hắn với Nguyễn Bành đi buôn mấy chuyến mà kiếm bao nhiêu tiền như vậy.
Đi buôn kiếm nhiều tiền thế này bảo sao có người không ngại nguy hiểm váo nam ra bắc kiếm tiền.
Hắn còn vui như vậy thì đừng nói tới Nguyễn Bành, thanh niên này sướng suýt phát điên luôn, may mà hắn đưa tiền theo từng đợt, chứ mà hắn đưa luôn 24 lạng bạc cho thanh niên này chắc nhồi máu não mất.
Có tiền cái thanh niên này mạnh dạn hẳn,lại thêm sự chỉ dạy của Gia Cát Quang Anh nữa thì thanh niên Nguyễn Bành đúng kiểu lên đời, áp dụng những cái hắn dạy để mạnh dạn cưa cẩm Thị Lan.
Hai thanh niên không còn chỉ biết mỗi rủ nhau ra bụi tre nữa mà chuyển hẳn sang bụi chuối luôn, hôm trước nguyễn Bành còn khoe với hắn là cắn được vào mỏ Thị Lan một phát rồi.
CMN!! Chỉ thiếu mỗi ôm con nhà người ta vào đống rơm nữa là đủ bài.
Hắn sợ thằng này xung quá cướp cò nên cảnh cáo trước là cấm Nguyễn Bành được làm sưng bụng con người ta, chưa nói hắn làm thế thì ông đồ cạo đầu hắn.
Lễ giáo của thời này đối với gái chưa chồng mà chửa rất cay nghiệt, nhẹ thì cạo đầu bôi vôi, nặng thì thả bè trôi sông cho chết chìm, hắn không muốn thanh niên này nghịch dại mà hại đời con gái người ta.
Ông Lúy mà biết con trai mình làm trò này thì sợ không cần ông đồ, bản thân có khi cầm đao chặt hắn luôn chứ không chơi.
Nguyễn Bành sau lần đầu kiếm được tiền thì khoái, rủ Quang Anh tiếp tục làm thêm vài chuyến nữa,nhưng bị Quang Anh từ chối.
Bản thân hắn biết chuyến này là ăn may nên được một phát rồi thôi, hắn cũng không thấy mình có thể nhớ thêm thứ gì để kiếm ra ở thời này nữa.
Xà phòng, pha lê, thủy tin, súng ống,... làm gì có ai tự nhiên rảnh mà tìm hiểu cách chế tạo mấy thứ đồ này từ mấy trăm năm trước chứ.
Chưa kể số tiền này cũng đủ cho hắn cùng Nguyễn Bành dùng rất lâu nên tạm thời không có ý định kiếm thêm nữa, số tiền này vào tay người thường thì đủ cho hai đời bố con ăn cơm trắng đến khi qua đời.
Hắn khuyên Nguyễn Bành tập chung mà ôn thi, sau này thành đỗ dạt làm quan to thì muốn gì chả được, đến lúc đấy người ta chủ động đến đưa tiền còn phải xem tâm trạng Nguyễn Bành có thèm nhận hay không.
Nghe thì có vẻ hắn xui Nguyễn Bành ăn hối lộ nhưng thực ra nghiền ngẫm cho kỹ lại thì đúng là như vậy thật.
Thời này ông nào làm quan liêm khiết thanh cao thì kiểu gì cũng bị chèn ép từ quan rồi sống nghèo khó, xưa nay đều không thiếu những người bị như thế mà nhìn vào, cả triều đình nó đều ăn hết mà ông không ăn thì khác nào cười vào mặt nó.
Vậy nên hắn mới bảo Nguyễn Bành như vậy, quan trọng là phải có tài với lo cho dân chúng thì tham một tí cũng không sao, chỉ sợ những thằng không có tài nhưng lại tham đậm mới chết.
Quang Anh cũng cần phải luyện tập cho tốt đao pháp mà ông Lúy truyền dạy, hắn biết chỉ còn 5 năm nữa là hai bên lại đánh nhau to, trận này kéo dài tù 1655 đến 1660 xong lại lập tức làm thêm trận thứ 6 kéo dài từ 1661 đến 1662.
Lần này do quân Trịnh lúc trước thua to, bị bắt gần 30.000 lính dẫn đến suy yếu nặng nề nên đầu năm 1655 Chúa Nguyễn Phúc Tần lần đầu tiên cho quân lùa đánh ngược lại đằng Ngoài.
Trận này đánh rất gắt và dài, nên Quang Anh cũng phải chuẩn bị một chút gì đó......................................................
Cứ thế hai tháng tiếp theo nháy mắt trôi qua.
Mọi chuyện không có gì ngoại trừ việc làng sắp gặt lúa, mấy ngày này trong năm còn vui hơn tết, rơm phơi đầy đường, gạo cao hàng bồ.
Tất nhiên đấy là đang nói mấy nhà địa chủ.
Muốn biết trong làng nhà nào giàu nhất chỉ cần nhìn đống rơm của ai chất cao hơn, to hơn là biết.
Mấy năm nay ngừng chiến nên người dân cũng được nhờ, tuy là nhiều nơi bất ổn một chút nhưng vẫn coi như được thở dốc lấy một hơi.
Quang Anh trong hai tháng này chăm chỉ luyện đao nên trình độ của hắn tiến bộ trông thấy.
Trong mấy tuần đầy hắn đều dùng gậy cứng gõ vào đây gỗ để luyện tập căn bản đao, mới đầu hai tay hắn bị lực dội lại cho tê rần hai cẳng tay,đến mức có khả năng khổi phục thì ông Lúy vẫn phải bôi rượu thuốc cho hắn mấy ngày liền mới quen được.
Sau đấy thì hắn lại dùng tốc độ tiến bộ của bản thân làm ông Lúy kinh ngạc.
Mỗi ngày hắn vung gậy không dưới 5000 lần, mấy cây gậy to bằng cán chổi một ngày phải thay mấy cây. Sau đấy thì dây gỗ cũng không chịu được mà vỡ ra, ông Lúy phải thay cho hắn cách xếp ba cái cối đá lên nhau do hắn đánh, cũng không biết kiếm đâu ra một cây gậy sát nặng như thanh đao(3kg), ngoại hình giống như ống sắt nhưng trừ phần tay cầm thì phần trên bị đập bẹt lại như thanh đao chưa mài lưỡi, ông thầy cầm hai thứ này ra cho hắn luyện tập tiếp.
Nhưng hắn mới đập được thêm nửa tháng thì cối đá cũng vỡ, mà thanh sắt dũng bị đập cho cong queo.
Ông Lúy lần này đứng hình luôn, phải biết người lớn bình thường muốn dùng thanh sắt như thế cũng phải mất hơn một tháng mới làm được, thằng này mới nữa tháng đã gõ xong.
Đúng là quái thai.
Ông Lúy lại phải dạy tiếp cho hắn bộ pháp, tên này cũng không làm ông thầy thất vọng, chỉ mất thêm một tuần là có thể cầm đao thật múa tới múa lui trong sân mà không bị cuống.
Múa nhiều đến nỗi cổ tay hắn dẻo hơn múa quạt, đúng kiểu múa đao quá lâu tôi quên mất mình đã từng là dân chơi.
Những thứ người khác học mất 3,4 năm thì hắn chỉ mất có hơn 2 tháng là học xong.
Không còn cách nào khác, ông Lúy chỉ còn cách sắn tay áo lên tự mình ra sân gõ hắn một trận.