Chương 51: Nhuộm Răng.
Quang Anh ra cửa thì đuổi theo Nguyễn Bành.
Thanh niên này thấy Quang Anh đi đến thì thở phào, sau đó thì ấy náy.
_ Tại tao mà...
Quang Anh biết thanh niên định xin lỗi vì chuyện bồng bột lúc nãy nên lắc đầu.
_ Không sao, con cũng ngứa mắt bọn đấy lắm.
Hắn quay người lại nhìn phía sau không có người đuổi theo thì nhẽ nhõm.
Quang Anh nhún vai.
_ Không có cậu thì con cũng tìm cách chơi bọn nó thôi.Cậu lần sau chỉ cần cẩn thận đừng để nó dồn mình thế, đao kiếm nó chém mình là mình thiệt đấy,có đầy cách để sử bọn nó. Có lòng trượng nghĩa như cậu là tốt,nhưng mà đừng lấy sở đoản của mình đâm đầu vào sở trường của bọn nó.
Tuy răng Quang Anh mới chỉ hơn mười tuổi, lại từng làm người ở cho nhà hắn, nhưng qua chuyện bán sách với cứu hắn khỏi bọn côn đồ lúc nãy nên Nguyễn Bành rất chăm chú nghe lời Quang Anh nói.
Hắn nhớ lại lúc nãy thằng nhóc lừa bọn côn đồ thì bật cười.
_Tao không ngờ mày lại có tài nói phét kinh như thế?? Gì mà Hắc Long tiêu cục với trả vài trăm lục lâm thảo khấu. Làm mấy thằng kia nghe sợ xanh cả mặt hahaha!!
Quang Anh cũng bật cười.
_ He he!! Cái đấy gọi là thời thế tạo anh hùng đấy!!
Hai người vừa nói vừa cười nhưng chân cũng không dừng bước.
Chẳng mấy chốc một lúc thì thấy xe của anh Cấn đứng đậu bên đường, cả hai chào hỏi rồi chèo lên xe.
Lúc này bịn hắn mới thở phào ra, lúc nãy đi đường chỉ sợ bị bọn nó đuổi theo.
Bọn nó mà về gọi thêm chục thằng ra thì "Thiếu chủ Hắc Long tiêu cục " với " thiếu trưởng môn " kiêm " đệ tử chân truyền " của ông Lúy chỉ có nước vắt giò lên cổ mà chạy.
Đợi một lúc có đủ người thì anh Cấn mới đánh xe bò về.
Vừa về đến nhà là Nguyễn Bành đi ngay vào buồng nghỉ ngơi, ngày hôm nay đối với thanh niên này vẫn hơi kích thích cùng mỏi chân.
Cả hai giấu nhẹm vụ ở quán phở đi để không để mọi người lo lắng.
Quang Anh vừa vào nhà thì thấy thằng Sứt đang đứng tắm cho con nghé, hai đứa này lúc nào cũng dính lấy nhau như anh em.
Hắn ngứa mắt ra vỗ mông con nghé cái, con nghé thấy hắn đằng sau còn quay lại nhe răng cười nghé ọ ~ nghé ọ ~~.
Quang Anh Bĩu mỗi.
_ Nghé ọ cái con khỉ.
Sứt thấy Quang Anh về thì ú ớ ú ớ, tại miệng nó đang ngậm cái gì nên không nói được.
Thấy Quang Anh không hiểu thì mới chạy vào nhà cầm một bát nước đen xì ra cho hắn, chỉ vào bát nước rồi lại chỉ vào miệng mình.
Quang Anh nhìn nó khoa chân múa tay một lúc mới hiểu được.
Đây là thuốc nhuộm răng, hắn nhớ tối qua có nhờ Thị Linh nấu dư cho mình một phần.
Thuốc nhuộm răng làm bằng bột nhựa cánh kiến, nước cốt tranh, phèn đen và nhựa của gáo dừa cùng một số các thứ khác, cái này mỗi nhà hoặc vùng đều có cách làm thuốc cùng cách nhuộm riêng. Thậm chí còn có cả người chuyên làm nghề nhuộm răng đi từ làng này sang làng khác.
Muốn nhuộm bằng thuốc của Thị Linh thì hắn cần phải cho vào miệng mà ngậm lại nửa tiếng, xong lấy rượu trắng súc miệng rồi ngậm một miếng tranh, mục đích để bào mòn men răng cho thuốc dễ bám vào, làm đi làm lại 3,4 lần đến khi rát hết mồm thì lại lấy bột cánh kiến cùng phèn đen làm thành thuốc bôi bôi lên răng, còn phải ngậm ngang một que gỗ cho răng mau khô, gió lùa lạnh cả mồm.
Chưa hết, đấy mới chỉ là ngày thứ nhất, muốn răng đen bóng cả đời thì còn phải trải qua 1,2 tuần nhuộm các bước khác nhau nữa.
Mới chỉ ngày đầu tiên thôi mà hắn đã ê hết cả miệng.
Nhưng mà đứa nào trai gái ở tuổi này đều phải làm vậy hết, vì tuổi này nhuộm thì màu sẽ bám tốt hơn, răng đen giữ được lâu hơn, hắn cũng không muốn sau này bị gọi là "răng trắng như răng chó " hay " răng trắng như người Ngô" nên phải há mồm ra mà nhuộm.
Tối trước khi ngủ hắn với thằng Sứt còn bôi cho nhau cái thuốc nhuộm bằng phèn đen trộn với nhựa cánh kiến, lá cây mơ cùng vài thứ không biết tên lên răng, xong rồi phải ngậm ngang một cành cây nhỏ qua đêm của nước bọt làm trôi mất thuốc.
Đêm đấy hai thằng ngủ mà thở như ngáy, sáng hôm sau Quang Anh khô hết miệng còn Sứt khàn cả tiếng. Hai đứa vừa mở mắt là tu hết cả ấm nước vối của ông Lúy.
Chưa hết, cả hai một đứa đi chăn trâu, một đứa ở nhà tập võ cũng phải ngậm một cái nước thuốc gì đó lạ lạ, có cảm giác tê tê miệng.
Theo lời Thị Linh bảo thì đây là thuốc gia truyền bên nhà ngoại, ngậm càng lâu thì răng càng đen.
Hắn cũng chỉ biết nghe theo.
Hôm nay Nguyễn Bành vẫn phải đi học đến chiều mới cùng hắn lên huyện lấy sách đi bán được.
Vì vậy buổi sáng thì hắn vẫn cứ ở nhà luyện võ. Lượng luyện tập của hắn mỗi ngày nhiều tận 8 tiếng nên hắn phải tranh thủ thời gian hết sức để luyện tập.
Lượng tập luyện này đến cả ông Lúy mới đầu nhìn thấy cũng phải khuyên hắn giảm bớt xuống, sau một thơi gian thấy cơ thể hắn không có vấn đề mới mặc kệ.
Nói về ông Lúy, hôm qua sau khi đọc xong phần đầu của chuyện Lục Vân Tiên thì ông Lúy bị háo hức đến mất ngủ, cái cảm giác này ai ngày xưa xem phim truyền hình đang đoạn hay thì hết, phải trờ tận thứ 2 tuần sau mới được xem tiếp thì khác hiểu, nó bấn kinh khủng.
Ông Lúy nhìn Quang Anh đang ôm khúc gỗ to rồi dùng hai tay hất tung ra sau, lại tiếp tục hất tung giống như đang quăng quật đối thủ thì vẫy tay gọi hắn vào nhà.
_ Trâu! Vào đây thầy bảo.
Tuy năm ngoái ông Lúy đã đổi tên cho hắn nhưng người trong nhà vẫn cứ gọi hắn bằng tên cũ, hắn cũng chẳng quan tâm lắm, coi như đấy là tên gọi ở nhà đi.
Thấy ông Lúy gọi thì hắn nhổ thuốc ngậm trong miệng ra rồi chạy vào nhà.
_ Có chuyện gì thế thầy.
Ông Lúy rót cho hắn chén nước, nhìn hắn cầm hai tay đưa lên miệng uống xong mới bảo.
_ E hèm! Không có gì, thầy hỏi thử xem bọn mày viết lách thế nào, đến đâu rồi.
Quang Anh đặt chén nước xuống bàn.
_ Vẫn suôn xẻ thầy ạ!!
Ông Lúy gật đầu.
_ Thế viết lách đến đâu rồi?
_ Con mới cậu Bành vẫn chưa viết tiếp, vẫn chỉ có mỗi đoạn hôm qua thôi.
Ông Lúy nghe xong nhíu mày.
_Sao chậm thế, bọn mày định bao giờ mới viết tiếp.
Quang Anh suy ngĩ một lát rồi nói.
_ Chắc phải đến tuần sau con với cậu mới viết tiếp được.
Cũng phải xem sách in ra có bán được không, rồi xem người mua có nhiều không nữa.
Ông Lúy nghe vậy thì hơi gấp.
_ Sao không viết luôn đi.
Thấy học trò nhìn mình, ông Lúy biết bản thân vội vàng nên gãi đầu cười ngượng.
_ Thì tại nó hay quá, bọn mày cứ viết hết ra hết cho thầy đọc thì có mất gì đâu.
Quang Anh biết là ông Lúy xót ruột, nhưng hắn cũng chịu.
_ Nhưng mà cậu Bành còn bận đi học nữa, con cũng phải tập võ, chữ Nôm lại khó viết nên chậm là phải rồi.
Ông Lúy nghĩ cũng thấy đúng, nhưng mà vẫn cảm thấy bứt rứt.
Nhìn thằng học trò mồ hôi nhễ nhại luyện võ thì ông Lúy nảy ra một ý.
_ Hay là thầy dạy Đao Xung Thiên cho mày, rồi mày với thằng Bành viết sách cho thầy đọc.
Quang Anh nhướng mày.
_ Sao thầy bảo phải hai năm nữa con mới đủ sức học Đao Xung Thiên cơ mà??
Tuy bây giờ hắn đã đủ sức để cầm thanh Trảm Mã đao lên bằng chuôi, nhưng lại không có sức múa may được gì cả, không cẩn thận vung một cái là người cũng bay theo đao.
Ông Lúy xua tay.
_ Đấy là đao của thầy, mày cầm đao thường cũng học được vậy.
Ban đầu ông Lúy định phải 4 năm sau mới bắt đầu dạy Đao Xung Thiên cho hắn, nhưng mà thằng bé này đúng là kinh khủng, thể năng - kỹ thuật - khả năng học tập thiến bộ theo từng tháng, hắn luyện tập một này bằng người khác luyện 5,6 ngày.
Sau khi quan sát một thời gian thì lại rút xuống còn 2 năm,nhưng ông Lúy vẫn đánh giá thấp sự kinh khủng của tên học trò này.
Cuộc dời ông Lúy đã đi rất nhiều nơi, cũng rưng gặp nhiều kẻ gọi là trời sinh thần lực, nhưng để 10 tuổi mà húc rung được cây nhãn to bằng thân người thì chưa gặp bao giờ. kể cả nhưng tên còn nhà võ tướng được ăn uống to béo rồi tập võ từ nhỏ cũng không làm được.
Nên ông Lúy quyết định truyền dạy đao Xung Thiên cho hắn trước 4 năm.