Đi Một Lần Về Thời Trịnh - Nguyễn Phân Tranh

Chương 50: Siêu Bịp.

Chương 50: Siêu Bịp.

Tất cả mọi người trong quán đều sợ mấy tên này, chỉ riêng có Nguyễn Bành nghe xong càng thấy tức.

Hắn đập bàn đứng phắt dậy.

_ Thật quá đáng!! Giữa thanh thiên bạch nhật cũng giám giở trò hành hung cướp đoạt!!

Cả quán phở bỗng dưng lặng ngắt,ông anh ngồi bên cạnh trợn tròn mắt, Quang Anh đang ăn miếng phở cũng trôi ngược xuống bát.

Mọi người nhìn Nguyễn Bành với suy nghĩ, " ĐCM!! thằng này điên à??"

Bọn du côn ngồi phía trước thấy có đứa đập bàn, hình như còn nói mình thì quay lại nhìn.

_Thằng kia mày nói ai đấy??!

Nguyễn Bành đang cơn tức thì chỉ thẳng mặt tên này mà chửi.

_ Tao nói chúng mày đấy, đồ du côn vô học, chuyên đi ức hiếp dân lành, chúng mày còn coi phép vua ra gì nữa không!??

Nguyên Bành từ lúc lên huyện đến giờ mới lần đầu đứng trước đám đông nói chuyện, không nói thì thôi, gáy một phát làm Quang Anh sợ suýt bắn tim ra ngoài.

Lúc này hắn muốn đưa tay giữ lại cũng không kịp nữa rồi.

Ông anh ngồi cạnh cũng sợ tái xanh mặt.

Mọi ánh mắt trong quán đổ dồn vào Nguyễn Bành.

Bọn này thấy có người chỉ thẳng tay chửi mình như vậy thì đập bàn đứng dậy, cái tên lúc nãy đe dọa vợ chồng chủ quán cầm lấy cây đao trên bàn.

_ Thằng chó này, mày biết bố mày là ai không?!!

Tên này bước tới muốn giở trò cũ kề đao lên cổ Nguyễn Bành.

Thanh niên thấy tên này hằm hằm xông lại thì lúc này mới thấy bối rối.

Sự đời chưa trải đủ nên không biết là bọn này không thích nói lí bằng mồm.

Mọi người nhìn tên cồn đồ cầm đao, tưởng tượng người thanh niên trẻ tuổi tốt bụng này một lát nữa sẽ bị đánh một trận tơi tả thì không đành lòng nhìn tiếp.

Tên này cầm hung khí lăm lăm định gác lên cổ Nguyễn Bành thì một cánh tay bất chợt nắm lấy cánh tay cầm đao của hắn, sau đấu một sức mạnh mạnh mẽ kéo hắn ngã xuống bàn.

Quang Anh dùng sức kéo tên này xuống bàn, một tay giữ chặt cổ tay cầm đao, tay còn lại lấy trong người ra một con dao kề ngay vào cổ hắn.

Sau đó hét lên.

_ ĐCM, bọn mày ngồi im đấy không tao cắt tiết nó.

Mọi người bị biến cố như vậy làm cho bất ngờ, tên côn đồ bặm trợn cầm hung khí nháy mắt bị một tên nhóc đè xuống bàn rồi kề dao lên cổ.

Vì bây giờ thời thế không yên bình nên ông Lúy cho hắn một con dao phòng thân, bảo hắn đi đâu cũng phải mang theo, không ngờ có lúc dùng tới thật.

Hai tên đồng bọn thấy vậy định rút đao lên cứu, nhưng bị tên kia hét lớn.

_ Đừng... đừng lại đây.

Hắn cảm nhận được chỉ vừa nãy,khi đồng bọn định lao lên cứu thì con dao trên cổ cứa nhẹ vào thịt hắn, cảm nhận được lưỡi dao sắt trên cổ làm tên mày không giám manh động.

Năm ngón tay như cái kìm sắt bóp chặt lấy cổ tay làm tên này đau đớn mặt nhăn như đít khỉ, những hắn không giám kêu lên.

Kẻ này tuy nhỏ tuổi nhưng võ nghệ không nhỏ tí nào, hắn cũng sợ mình bị giết ngay tại đây.

Luật hoa quả không chừa một ai, vừa nãy hắn cầm đao dọa vợ chồng chủ quán thì bây giờ lại có người kề dao lên cổ hắn.

Hai tên đồng bọn nhìn nhau không biết có nên lao vào cứu không.

Một tên da ngăm đen hơn tiến lên quát lớn.

_ Thằng này mày gan đấy, biết bọn tao là người của Mãnh Hổ bang không? Mày động vào nó có tin tao chặt mày ra đây không!!?

Nguyễn Bành thấy mình gây ra họa lớn, sợ rằng hôm nay khó bước ra khỏi quán, kinh hãi nhìn Quang Anh xem có cách nào không.

Nhưng mặt Quang Anh lại không hề có vẻ sợ bọn này.

_ Tao đếch tin, cậu chủ nhà tao là thiếu chủ của Hắc Long tiêu cục, bọn mày giám động vào cậu tao, thằng nào bước chân ra khỏi huyện chém hết!!

Nói xong còn hếch mặt chỉ hướng Nguyễn Bành.

Nguyễn Bành trố mắt, hắn là thiếu chủ của Hắc Long tiêu cục lúc nào?? Hắc Long tiêu cục là cái gì cơ??

Thấy Quang Anh nháy mắt ra ra hiệu thì đầu Nguyễn Bành nhảy số.

Thanh niên chắp tay ưỡn ngực.

_ Đúng vậy, tao chính là thiếu chủ của Hắc Long tiêu cục!!

Hắn thấy Nguyễn bành hiểu ý thì tiếp tục nói to.

_ Hắc Long tiêu cục bọn tao làm ăn, vận chuyển hàng hóa khắp cả mấy tỉnh xung quanh, lục lâm hào kiệt quen biết vô số kể, anh em trong tiêu cục có vài trăm người, ai nấy tinh thông võ nghệ, đến cả bang chủ của bọn mày gặp mặt cũng phải nể nang. Hôm nay thiếu chủ tao đi dạo chơi đến huyện này mà có làm sao, thì hôm sau mấy trăm anh em lục lâm tiêu cục san bằng cái huyện này.

Dù sao bốc phét cũng không mất tiền, hắn cứ bốc phét to lên cho bọn này nó sợ.Ở đây chỉ có mỗi Nguyễn Bành biết hắn nói phét.

Mà thanh niên duy nhất biết hắn nói phét thì đực mặt ra mà nhìn hắn, nói phét không cần uốn lưỡi như thằng này đúng hiếm có, như lời thầy từng nói thì nó đúng là người có tài.

Mấy người xung quanh cũng bị thân thế của Nguyễn Bành làm khiếp sợ, bây giờ từ huyện này buôn bán được sang huyện khác đã ghê gớm lắm rồi, đằng này lại còn buôn bán được xuyên mấy tỉnh lân cận.

Người thời này chất phác, cả đời chưa chắc đi được sang huyện khác, lại không được học hành, thấy Quang Anh bốc phét như thế thì nhiều người tin sái cổ.

Nhất là ông anh ngồi cùng bàn, kinh ngạc há cả mồm. Không ngờ chỉ đi ăn phở mà cũng gặp được nhân vật khủng như thế.

Hai tên côn đồ nhìn nhau, bọn hắn chưa từng nghe đến Hắc Long tiêu cục bao giờ, nhưng bọn hắn biết tiêu cục là một đám người giỏi võ nghệ, lại còn hay lang bạc khắp nơi áp giải hàng hóa, ngăn cản cướp bóc cùng sơn tặc, quen biết rất nhiều hào kiệt lục lâm, không giống với những kẻ chỉ có máu liều cầm đao đi dọa dân thường như bọn hắn.

Lại còn nghe thằng nhóc này nói là là đi đưa hàng khắp các tỉnh lân cận, có tận mấy trăm người, hai bọn hắn dù không tin ngay nhưng cũng không giám manh động lao vào.

Tên da ngăm đen cẩn thận chắp tay hỏi.

_ Không biết hai vị tên là gì? Để tôi còn bẩm với bang chủ ra tiếp đón.

Quang Anh nhướng lông mày, tên này cũng thông minh, định chạy đi báo với bang chủ để biết thật giả đấy mà, để nó đi báo thì bọn hắn đừng hòng ra được khỏi huyện.

Thế là lại nói lớn.

_ Tao tên Doãn Chí Bình, còn cậu chủ tao gọi là Dương Quá.Bọn mày đi mà hỏi bang chủ của bọn mày khắc biết, hắn mà biết bọn mày vô lễ với cậu tao thế thì kiểu gì cũng chặt cổ bọn mày.

Hai tên này nghe Quang Anh nổ thế thì sợ thật, không thằng nào giám chạy đi báo tin.

Tuy bọn hắn chưa từng nghe cái tên Dương Quá với Doãn Chí Bình của Hắc Long tiêu cục bao giờ, nhưng cũng chỉ nghĩ là do bản thân kiến thức eo hẹp.

Từ nãy đến giờ nghe tên này ăn to nói lớn, lại còn có cả cái tiêu cục Hắc Long gì đấy nghe tên bá đạo như vậy, trừ việc người nói hơi trẻ tuổi ra thì bọn hắn nhìn không giống nói dối chút nào.

Hai tên côn đồ hoảng sợ, chúng chắp tay lại.

_ Chúng tôi có mắt không biết Thái Sơn, lỡ mạo phạm hai vị công tử, mong hai vị giơ cao đánh khẽ,kẻo bang chủ biết được thì chúng tôi chết mất.

Thấy bọn hắn tin lời mà van xin như thế thì Quang Anh mới nói.

_ Hừ!! Lần này tao tha cho chúng mày, lần sau mở to mắt ra mà nhìn người!!

Nói xong thì quay ra nhẹ nhàng nói với Nguyễn Bành.

_ Cũng muộn rồi, mình về thôi của ông ở nhà lại lo.

Nói xong nháy mắt nhìn ra cửa ý bảo Nguyễn Bành đi ra trước, sau khi thấy Nguyễn Bành đi ra ngoài rồi hắn mới thả tay tên trên bàn rồi đi ra ngoài, trước khi đi cũng không quên đặt tiền lên bàn trả cho chủ quán.

Hai tên côn đồ thấy người đi rồi mới giám chạy lại đỡ tên dậy, thấy tên này nhắn nhó ôm tay thì một tên hỏi.

_ Sao bây giờ, có cần đi báo với bang chủ không, biết đâu mấy thằng kia nó nói phét!!?

Tên lúc nãy bị Quang Anh đè lại lắc đầu.

_ Không cần, chắc là thật đấy!!?

Nói rồi hắn chìa cánh tay phải ra cho đồng bọn xem.

Bọn chúng khiếp sợ nhìn chỗ cổ tay bị thằng nhóc lúc nãy bóp đã hiện lên lên 5 ngón tay đỏ tím, bàn tay do thiếu máu lưu thông cũng chuyển sang màu trắng xanh.

-----------------------------------------------

Thời nhà Lê thì chưa có đơn vị hành chính là tỉnh, mà chỉ có trấn-phủ-huyện-xã thôi, chương sau tác sẽ viết rõ ra, còn chương này lỡ viết là tỉnh rồi thì ae cứ đọc tạm.