Chương 49: Mãnh Hổ bang.(2)

Đi Một Lần Về Thời Trịnh - Nguyễn Phân Tranh

Chương 49: Mãnh Hổ bang.(2)

Chương 49: Mãnh Hổ bang.(2)

Mấy tên này thấy mọi người sợ hãi như vậy thì càng đắc ý.

Bọn hắn vào trong quán rồi hét lớn.

_Ông chủ đâu rồi, ra đây mau lên.

Ông chủ quán trong bếp đang ninh xương thấy vậy thì hoảng sợ chạy ra.

_ Các vị tráng sĩ,không biết có chuyện gì thế?

Một tên trong đám đấy cao giọng nói.

_ Ông quên hôm nay là ngày nộp tiền bảo kê à? Có định làm ăn ở đây nữa không hử!!

Ông chủ sợ hãi van xin.

_ Mong các vị tráng sĩ thương tình, tuần này làm ăn thất bát quá, vợ chồng chúng tôi còn...

Ông chủ quán phở còn chưa nói xong thì đã bị tên này túm lấy cổ áo, hắn rút đao kề lên cổ người đàn ông rồi hét lớn.

_ Liên tha liên thiên, bây giờ mày có chịu đưa tiền không hay là để ông chém cho mày một phát chết tươi bây giờ.

Người đàn ông thấy cây đao đặt trên cổ thì sợ xanh mặt không nói lên lời, hai chân quỳ cả xuống đất.

Khách hàng xung quanh cũng bị dọa hãi không giám thở mạnh, cố gắng co người, gục mặt xuống bàn để mấy tên này không chú ý tới, nếu không phải bọn côn đồ này đứng chắn trước cửa thì người ta đã chạy đi từ lâu rồi.

Người từ ngoài đang định đi vào thấy cảnh như vậy cũng hoảng hồn mà chạy hướng lại.

Chỉ có Nguyễn Bành thấy thế định đứng lên ngăn can ngăn nhưng mà bị Quang Anh nhanh tay giữ lại.

Hắn cũng khiếp sợ cái độ động tí là rút đao của bọn này, đòi tiền bảo kê chứ có phải thù giết cha đâu mà căng thế, manh động kiểu này bọn trẻ trâu cầm phóng lợn phải gọi bằng cụ.

Quang Anh đưa mắt nhìn xung quanh xem có cái cửa nhỏ nào không, nếu có biến còn kịp dẫn theo Nguyễn Bành chạy.

Lúc này bà chủ quán từ sau nhà khóc lóc cầm mấy xâu tiền đi ra.

Thấy chồng bị kề đao lên cổ thì cầm tiền quỳ xuống van xin rối rít.

_ Xin các ông, tôi nộp tiền, xin các ông đừng làm gì nhà tôi, van các ông!!~

Gã này đưa tay cầm lấy tiền, sẵn chân đạp ông chủ quán một cái ngã ngửa.

_ Mẹ kiếp, đưa ngay từ đầu có phải xong không,cứ phải nhè nheo để ông nóng.

Tên nhìn mọi người xung quanh đang ngồi hoảng sợ không giám nói gì, bất chợt mùi thơm của nước phở bay vào mũi làm hắn thấy đói bụng, từ sáng đến giờ mới được có máy hụm rượu ăn sáng làm hắn càng cồn cào.

Hắn hất hàm nói với vợ chồng chủ quán.

_ Đói quá, đem mấy bán phở lên đây cho anh em tao ăn, nhanh lên.

Sau đấy đi đến một cái bàn gần đấy ngồi xuống, thanh đao cũng đặt ngay lên bàn làm người vừa nãy đang ngồi ở đấy hoảng sợ đứng lên chạy ra ngoài.

Hai vợ chồng chủ quán biết bọn này vừa đến cướp tiền lại vừa giở trò ăn quỵt, nhưng sợ bọn chúng làm hại nên không giám làm gì.

Người xung quanh cũng sợ bọn này, chỉ có Nguyễn Bành từ đầu đến cuối là tức đến đỏ cả mặt, nếu không phải Quang Anh vẫn giữ chặt thì không biết hắn đã đứng lên rồi.

Quang Anh biết thanh niên này trong người có mấy tý máu chính nghĩa, thấy chuyện bất bình là muốn đưa tay trợ giúp, nhưng cái sức thư sinh này mà muốn ra ngăn bọn côn đồ thì chỉ có cách chạy về nhà mà gọi ông Lúy ra giúp thôi.

Quang Anh cũng ngứa mắt mấy thằng này, chỉ ngại bọn nó người đông với có hung khí nên vẫn ngồi im.

Hắn nhìn Nguyễn Bành bên cạnh,chỉ sợ thanh niên này làm gì manh động thì lại khó xử.

Hắn nhỏ giọng hỏi ông anh ngồi cùng bàn.

_Ông anh có biết bọn này là ai không mà giám ngông ngênh thế.

Ông anh này nhìn bọn hắn, cũng nhỏ giọng đáp lại.

_ Hai người từ nơi khác đến phải không?

Cả hai nghe người đàn ông hỏi vậy thì đều gật đầu.

Người đàn ông chậc lưỡi một cái.

_ Bảo sao không biết bọn này.

Sau đấy mới nói.

_ Bọn nó là người của Mãnh Hổ bang.

Quang Anh kinh ngạc.

_ Mãnh Hổ bang??

Người này gật đàu.

_ Đúng thế, mấy người cũng biết bọn hắn à??

Quang Anh lắc đầu, hắn làm sao mà biết bọn này được, chẳng qua là cái tên Mãnh Hổ bang nghe hỏi ảo tương sức mạnh chút, thường thì trong tiểu thuyết bọn này không quá 10 chương đa bị đem đi nấu cao rồi.

Người này dùng mắt liếc vội mấy tên côn đò một cái, sau đấy cẩn thận nói.

_ Trong huyện này có 3 bang phái lớn. Một là Mãnh Hổ bang, bọn này chuyên đi thu tiền bảo kê ở các khu chợ cùng các cửa hàng, bang chủ Phạm Văn Cống là người có tài võ nghệ cao siêu, tên này rất giỏi đao pháp, đã từng có người thách đấu võ với hắn ở chợ,bị hắn dùng đao chém làm đôi.Thứ hai là Dạ Lang bang, bang chủ có biệt hiệu là Dạ Lang, chuyên kinh doanh lầu xanh cùng sòng bạc, đàn em rất đông. Người cuối cùng là Trần Minh Quý, tên này đứng đầu Kim Thiềm bang, kinh doanh lương thực cùng gia vị, nghe đâu còn buôn lậu cả muối nữa.

Quang Anh rất chăm chú nghe, nhưng nghe xong thì hắn nghệt mặt ra.

Vãi cả Mãnh Hổ bang, Dạ lang bang với chả Kim Thiềm bang, nghe cứ như võ hiệp Trung Quốc ấy, lại còn thằng nào lấy biệt hiệu là Dạ Lang nữa, trẻ trâu hết sức.

Người này tiếp tục nói.

_ Trong ba bang phái thì người của Mãnh Hổ bang dũng mãnh nhất, Dạ Lang bang đông nhất, còn Kim Thiềm bang nhiều tiền nhất. Ba kẻ này ở huyện có thể nói là một tay che trời, có người giám công khai chống đối đều bị chúng nó giết hết,đã từng có người công khai thề phải chống lại chúng nó tới cùng, hôm sau đang đi trên đường bị một đám người cầm đao xông lại chém đến chết không toàn thây cơ mà.

Quang Anh nhíu lông mày.

_Lộng hành thế mà không ái quản bọn nó à?

Ông anh thở dai một cái.

_ Ai mà quản được bọn nó chứ, cả cái huyện nha từ nha dịch đến quan lại đều nhận tiền đút lót của bọn hắn, quan huyện cũng dăm bữa nửa tháng là lại đi cùng bọn nó đến thanh lâu uống rượu chơi gái. Vậy thì các cậu bảo còn ai giám quản bọn nó nữa?!!

Quang Anh nghe xong cũng cạn lời, hóa ra là quan cướp một nhà, nhận tiền hối lộ từ quan huyện đến tận nha dịch thì làm gì còn ai giám động vào bọn nó nữa.

Thân nhau đến mức ăn uống chơi bời tận thanh lâu cũng rủ đi là đủ hiểu anh em cột chèo thế nào rồi.

Hắn ban đầu cũng chuẩn bị tâm lí kiểu gì cũng thời này cũng cũng có quan tham với vô năng, nhưng mà tham đến mức tự bóp thế này thì hắn còn chưa từng tưởng tượng tói.

Đúng là tuổi trẻ cần trải thêm sự đời.

Không nói về năng lực của mấy ông quan chỉ đọc Tứ Thư, Ngũ Kinh với mấy cái sách thơ ca lịch sử mà không chịu học quản lí nhân sự với quy hoạch.

Thì quan thời này với dân cứ như bố đời ấy, người dân chỉ gặp quan chỉ giám nép sang một bên chứ ai mà giám tố cáo,nói chuyện tay đôi, cũng có các quan thanh tra,nói là thanh tra chứ có khi các ông cũng xuống kiếm lấy tí chút thôi chứ thanh tra cái gì, quyền lực của những quan như vậy cũng rất lớn.

Quyền lực lớn cùng sự thiếu giám sát chính là chủ yếu khiến quan lại thời này tham nhũng, mà đã tham rồi thì trừ khi xét nhà chứ không ai mà biết được các ông tham bao nhiêu, thời này cũng chẳng có chứng minh thư với thẻ ngân hàng để mà kiểm soát tiền.

Thế nên cơ bản ông nào làm quan cũng ăn phè phỡn, chỉ khác là mỗi ông ăn được bao nhiêu, ông nào ngu mà ăn tham quá thì mới bị bắt, chứ không cứ ăn từ tốn tầm 10,20 năm xong cáo lão về hưu cũng đủ tiền cho cháu chắt nó tiêu xả láng.

Quang Anh lắc đầu, thời thế xô bồ, nghĩ nhiều chỉ tổ đau đầu.

Còn không bằng ăn cho xong bát phở gà trước mặt.

Hân cầm thìa húp thêm một hụm nước dùng.

Chậc chậc!! Ngon phết!!