Chương 40: Xã hội thời Thanh Đô Vương -Trịnh Tráng (1650)

Đi Một Lần Về Thời Trịnh - Nguyễn Phân Tranh

Chương 40: Xã hội thời Thanh Đô Vương -Trịnh Tráng (1650)

Chương 40: Xã hội thời Thanh Đô Vương -Trịnh Tráng (1650)

Tháng 4 năm 1650.

Quang Anh năm nay đã mười tuổi, đã bái sư ông Lúy được một năm.

Một năm này nhờ vào dinh dưỡng cùng tập võ đầy đủ mà hắn cao lên từ 1m13-1m21, hơn 8cm so với năm ngoái, cân nặng cũng lên đến 26kg lên đến 32kg, người chắc nịch.

Một năm cao lên đến 8cm nghe hơi vô lý với người trưởng thành, nhưng đùng quên hắn vẫn là trẻ con. các xương khớp trọng cơ thể chứa rất nhiều phần sụn, những phần sụn này sẽ còn phát triển tiếp trong vòng 8-9 năm nữa đến khi hắn hết tuổi dậy thì, tất nhiên là nó sẽ giảm dần theo thời gian chứ không thể mỗi năm thêm 8cm đều được.

Thục ra cũng chẳng có gì ghê gớm cả, 1m21 còn không bằng được chiều cao của suy dinh dưỡng của hiện đại (125cm) chứ chưa kể đến triều cao trung bình tận 1m32,

Nhưng đấy là so với sau này thôi, chứ hiện tại thì hắn trông không khác gì mấy đứa trẻ 12-13 tuổi thời này cả, so với mấy đứa trẻ gầy đến da bọc sương, trời chưa sáng đã phải đi làm tá điền cho địa chủ, cả ngày chỉ có một bát cháo loãng rau dại cầm hơi thì khác xa.

Vì tiền bạc xông xênh nên một năm này hắn ăn uống cứ phải gọi là còn hơn cả địa chủ, ngày tận 5,6 bữa hơn cả trâu,nếu không phải là do tập luyện khắc nghiệt thì giờ hắn béo lăn.

Nói thật thì hắn xướng hơn khối người thời này.

Nhưng càng về sau lượng cơm của hắn càng lớn, 10 lạng này e rằng không trụ nổi 6,7 năm như hắn đoán, nhưng nếu hắn để dành mà không tiêu thì sợ sau này có tiền cũng không tiêu được nữa.

Năm nay đã là năm 1650 chỉ còn 5 năm nữa là nổ ra trận đại chiến thứ 5 của hai chúa Trịnh -Nguyễn, trận chiến này kéo dài tận 5 năm, đến lúc đấy bạc chỉ sợ bị rớt giá.

Tuy nói là hai bên đã ngưng chiến được 2 năm rồi, cả hai như kiểu ăn ý mà nghỉ ngơi lấy sức.

Đằng Trong 2 năm nay liên tục có binh lính được giải ngũ trở về quê lành lặn có, què cụt cũng càng nhiều.

Mục đích của chúa Trịnh có lẽ là để những người này về quê quán tham gia sản suất lúa gạo, lấy vợ đẻ con để cho hồi lại quốc lực cho các chúa lấy cái để thu thuế với mộ lính.

Hoặc chỉ đơn giản là họ đã không đủ sức để duy trì quân đội khủng lồ như này này lâu thêm nữa.

Triều đình vốn đã Suy yếu từ thời nhà Lê sau đấy lại sảy ra cuộc nội chiến đánh bại Mạc Đăng Dung, sau khi đẩy được nhà Mạc lên Cao Bằng thì lại tới lượt hai nhà Trịnh -Nguyễn đánh nhau suốt 27 năm.

Suốt mấy chục năm nội chiến thì dù có vác nguyên quốc khố mấy đời co cháu nhà Lê Lợi tích cóp ra cũng không đủ dùng. Tính ra nếu có ai mà sinh ra từ thời nhà Mạc 1593 đên giờ thì đời ông đến đời cháu vẫn chưa được sống trong hòa bình lần nào.

Chính vì vậy mà hai chúa mới ngừng đánh nhau, cũng chẳng phải là yêu nước thương dân gì mà là do hết tiền nên nghỉ đánh.

Nhứng cái chính sách gải ngu này lại gây mất cân bằng xã hội nghiêm trọng.

Binh lính giải ngũ về nếu không có chiến công hiển hách thì còn lâu mới có ruộng, mà khi làm lính thì cũng chỉ được nuôi cơm no thôi chứ tiền lương cũng chẳng là bao, họ cũng chẳng đủ tiền mà mua ruộng.

Nên tất nhiên là là phải đi làm thuê cho các địa chue, mà mấy ông địa chủ thời này có tiếng bóc lột, đứng trước nhiều người muốn xin làm tá điền như vậy thì chẳng có lý do gì mà không tăng tô ruộng lên cả, tất nhiên là cũng có người đồng ý làm còn người không chịu.

Như đã nói thì thời này trọng nông khinh thương, nên thương nhân còn út hơn địa chủ nữa và họ cũng không tiêu hóa hết được nguồn nhân lực này. Những người này không có việc làm nên trở thành người thất nghiệp.

Theo như sử sách nói thì thời Thanh Đô Vương Trịnh Tráng có gần 40 vạn quân, coi như là chỉ cắt giảm 1/4 thì cũng có 100 ngàn người rồi

Nhưng những người lính sống qua khỏi lửa để trở về này tất nhiên sẽ không chịu chờ chết đói như vậy.

Vốn có võ nghệ cùng sức vóc nên họ bắt đầu cùng nhau thành lập nên các bang phái giang hồ.

Mọi người không nhầm đâu, đúng là báng phái giang hồ đấy!!

Nghe thì rất võ lâm nhưng thực chất lại như kiểu bang phái Hong Kong những năm 1960 vậy.

Bọn này có thể là nói đạo nghĩa giang hồ với nhau đấy, nhưng mong bọn chúng chịu hành hiệp trượng nghĩa thì mơ đi.

Công việc của bọn chúng là chuyên đi thu tiền bỏ kê các của hàng hoặc tiểu thương, mở xòng bạc, bảo kê kỹ viện, nói chung là cứ cái gì ra tiền thì làm.

Còn một số khác thì lên rừng đấu thầu quả núi rồi làm sơn tặc luôn, bọn này chuyên đi chặt chém các đoàn người đi buôn, khiến cho kinh tế các vùng bị trì trệ.

Có người sẽ thắc mắc tại sao triều đình không quan tâm.

Đúng là thời chiến loạn có rất nhiều người tài thật, nhưng số quan tham ô bát tài cũng không kém.

Tuy rằng các chúa Trịnh đã rất cố gắng để giữ được chế độ khoa cử hàng năm nhưng do chiến loạn nên cũng không đều, phần nhiều vẫn là con cháu của các quan trong triều hoặc người giàu có ròi mới đến lượt những người suất thân bình thường.

Mà như vậy thì sẽ dẫn đến nạn tham ô hối lộ cực nghiêm trọng, mấy bang phái chỉ cần đúng hạn theo tháng cầm tiền đến đông tiền bảo kê là tha hồ làm mưa làm gió.

Người dân vốn tưởng rằng kết thúc chiến loạn thì sẽ bớt khổ hơn một chút, ai ngờ lại phải đeo thêm mấy cái tròng nữa lên cổ.

Thậm chí đến cả vùng làng quê cũng không may mắn thoát khỏi.

Đến cả mở võ đường như ông Lúy cũng mấy lần tóm được bọn đạo chích thì mấy nhà khác loạn có thể nghĩ, cứ dăm bữa mấy hôm là lại thấy có người hô bắt trộm.

Đén trời tối là không có ai giám ra ngoài đường nữa.