Chương 42: Nguyễn Bành.
Nhưng nói trách trời thương dân vậy thôi chứ thời này lo được cho bản thân đã may lắm rồi.
Nhưng cũng nhờ ông Lúy mà mấy năm nay cuộc sống của hắn với thằng Sứt êm ấm không ít, mùa đông năm ngoài ông Lúy còn tài chợ cho hai đứa một bộ chăn mền chống rét.
Có điều là,ông Lúy được cái sống sung sướng vậy ròi nhưng vẫn không chịu ngồi yên, cứ thỉnh thoảng lại múa đao vần thương hoặc dắt hắn lên rừng săn thú.Nói theo kiểu ông thầy là khổ mãi nó quen rồi, bây giờ sướng quá phải tìm việc khác làm không thôi không chịu nổi.
Nhất là những tháng đầu xuân ra tết, mấy tháng đấy động vật trong rừng ngủ đông dậy đi ra phá ruộng, ông Lúy tuần nào cũng cầm cung săn được được con mồi.
Hắn nhớ đầu năm ông Lúy còn săn lợn rừng về nhiều đến nỗi bọn hắn ăn nhòe mồm, hầu như tuần nào cũng săn được, ăn không hết thì cho tá điền hoặc hàng xóm.
Nói thì nghe có vẻ là sắn bắn bọn này cũng đơn giản đấy, nhưng không phải ai cũng có cung với tài bắn cung như ông Lúy, lợn rừng là loài phân bố rất rộng, hay phá hoa màu trong ruộng nên người ta rất ghét, nhưng mà ngại cái là bọn này nó to xác quá, con đực toàn từ 80-100kg, trên miệng còn có 4 cái răng nanh sắc nhọn.
Nhiều khi phát hiện cũng chỉ giám hô to đuổi đi thôi,chứ đuổi đánh rát quá thì nó quay lại húc cho phát hỏng người, người ta cũng chỉ giám đào hố bẫy chúng nó, nhưng bọn này khôn cực nên rất khó bẫy.
Vậy nên cả làng chỉ có ông Lúy giám vác cung ra bắn bọn nó, bọn trai trong làng mỗi lần thấy ông săn được lợn thì coi ông như người hùng để học tập.
Đừng nói là mấy trai làng, bản thân Quang Anh cũng thèm cái tài bắn cung đây của ông Lúy cực, mỗi tội là còn chưa đủ sức kéo cung để học.
Có Lần ông Lúy cho hắn cầm ung kéo thử nhưng hắn rặn đỏ cả mặt cũng không kéo nổi 3 lần.
Cũng thời này không có trợ lực cùng ròng rọc nên kéo rất khó, lực kéo tận hơn 300(N) tức là hơn 30kg mới kéo được,
Vì cũng không có cung nhỏ cho hắn tập luyện nên ít nhất phải 1,2 năm nữa hắn mới đủ sức tập cung phức hợp này được.
Bây giờ vẫn cứ phải tạp đô vật cho thành thạo đã mới được.Ông Lúy đã bắt đầu dạy hắn đô vật từ cuối năm ngoái, thâm chí năm đấy còn chơi lớn tự mình tham gia đô vật hội làng làm mẫu cho hắn xem, kinh hơn là ông thầy còn đánh bật hết đám trai làng đôi mươi để giành giải nhất năm đấy.
Nên từ đấy ngày nào hắn cũng giành thời gian tập đô vật.
Hôm nay cũng vậy, hắn dang rộng hai tay, chân khụy xuống đà, mắt nhìn về phía trước. Hai chân dùng lực lao mạnh lên húc vai vào cây nhãn trong sân, dùng hai tay ôm lấy cái cây, hai chân dùng hết sức đẩy về phía trước, nhưng tất nhiên là cái vây không thể đổ được.
Cây nhãn to bằng eo người lớn, có quấn vải xung, sau cú húc đẩy của hắn thì tán cây rung rinh rụng xuống một đống lá.
Từ ngày mà hắn học đô vật thì ngày nào cũng húc vào cái cây này không dưới 500 lần, làm cái cây không ngày nào không rụng lá.
Húc - đẩy - kéo - giật - tóm hắn đều lôi cây nhãn này ra luyện tập.
Hắn đứng thở hổn hển, hai vai do húc vào cây nhiều dến nỗi chai sạn, thân hình dù chưa vào tuổi dạy thì cũng đã hơi lộ cơ bắp.
Nhất là phần thân dưới, hai chân do được huấn luyện tăng lực bộc phát nên trở nên càng cơ bắp, phần cơ ba đầu lộ rõ, hai tay cùng phần lưng căng săn chắc căng phồng lực lượng, trước ngực hít thở đều kéo dài hơn người thường, sức mạnh đã không thua kém thanh niên bây giờ.
Làn da màu vàng sậm do đi ngoài nắng nhiều không khác nhưng đứa trẻ khác là mấy, duy chỉ có đôi mắt đen láy lúc nào cũng có thần thái không phù hợp với độ tuổi.
Quang Anh nhìn vào cấy nhãn sắp chết vì rụng lá với đống dụng cụ để luyện tập cúa hắn xung quanh rồi nói.
_Hôm nay tập luyện đến đây thôi.
Sau đấy chuẩn bị đi tắm rửa một cái rồi đi kiếm cái gì bỏ vào bụng.
Hôm nay ông Lúy ra cửa từ sáng sớm, chả là hôm này Thị Linh muốn đi mua ít son phấn nhưng ở làng không có người bán thứ này, chỉ có trên huyện có thôi.
Con gái tuổi lớn thì đứa nào mà chả có tí son phấn này nọ, ông Lúy thì chiều con gái nhưng lại không yên tâm Thị Linh ra ngoài một mình nên từ sáng đã lên huyện cùng nhau, tiện thể thì kéo luôn thằng Sứt đi cùng.
Mấy con trâu chỉ việc đem ra đồng nhơ tá điền trông hộ, nên cơ bản là thằng này dạo này cũng nhàn.
Quang Anh tắm giặt xong thì di một mạch ra chợ, có lẽ là do hắn hay hay đi ra chợ nên mấy mà thím ông chú đều nhận ra hắn, thi nhau mời hàng.
Cái chợ làng thì vẫn vậy,được cái dạo này đông người lên hẳn, do chính sách cắt giảm quân đội của các chúa nên các xóm làng cũng nhiều người lên.
Ngoại trừ hơi loạn ra,ngôi làng cho người ta cảm giác đúng có sức sống hơn trước kia, không phải toàn người già với trẻ con, việc gì cũng đến tay phụ nữ.
Sau khi khi ăn nó căng bụng thì hắn tiện đường vòng qua nhà thầy đồ đón Nguyễn Bành về.
Mỗi lần khoa cửa đều sẽ bắt đầu vào ngày 8 tháng 8, ba năm một lần, bây giờ đã là tháng 4 rồi, Nguyên Bành cũng chỉ còn gần 4 tháng nữa để ôn thi nên sách vở mỗi lần đi học cũng rất nặng.
Quang Anh nhìn thanh niên vác cặp sách đi học còng cả lưng cũng thấy thương nên vẫn giúp luôn giúp Nguyền Bành cầm cặp đi học.
Thường thì giờ này Nguyễn bành đã ta học rồi, hắn chỉ việc đến cầm cặp về hộ là được.
Hôm nay cũng vậy, nhưng khi hắn Đến nơi thì thấy Nguyễn Bành đang đứng sau lũy tre cạnh nhà thầy đồ nói chuyện với một cô gái, vốn tính cũng hay hóng hớt nên hắn cũng nép vào một xó mà nhìn trộm.
Nguyễn Bành cùng cô gái kia chả biết nói gì mà cả hai đỏ hết cả mặt lên, hai người như kiểu có thần giao cách cảm mà chỉ cần liếc mắt cái là lại đỏ mặt, lại liếc lại đỏ.
Chỉ cần nhìn là biết đôi bạn trẻ này có truyện mờ ám rồi,chắc do kiểu yêu đương của các cụ ngày xưa khác với bon trẻ bây giờ làm hắn đứng núp một bên nhìn trộm mà chả hiểu cái mô tê gì.
Mãi đến khi cô gái đỏ mặt không chịu được bỏ chạy vào nhà thầy đồ thì Nguyễn Bành vẫn lưu luyến nhìn theo, chỉ có hắn đứng một bên là chán không nhìn nổi.