Chương 32: Liều mạng đánh giết 1vs3.

Đi Một Lần Về Thời Trịnh - Nguyễn Phân Tranh

Chương 32: Liều mạng đánh giết 1vs3.

Chương 32: Liều mạng đánh giết 1vs3.

Một tên đang ăn ngấu nghiến miếng thịt trên tay mà không hề biết rằng bản thân đang đáng bị ngắm vào.

Lý do rất đơn giản, vì hắn là người duy nhất trong đám người có cao quá 1m55.

Ông Lúy đứng cách 4 tên này gần 50m, sáu khi chọn được mục tiêu thì ra hiệu cho Trâu chuẩn bị tinh thần.

Bản thân rút một mũi tên rồi đăt lên cung, dây cung kéo căng.

Vèo~`

Tên cao nhất đang ăn uống ngồm ngoàm thì một mũi tên xé gió bay ra cắm thẳng vào cổ hắn, mũi tên xuyên từ bên này sang bên kia cổ.

Tên này chỉ chỉ cảm thấy cổ nháy mắt vừa đau vừa ngạt thở, máu theo cổ chạy xuống dưới cổ, thanh quản bị bắn vỡ làm hắn không nói được câu nào cả, chỉ kịp ôm cổ rồi ngã vật ra đất.

Một tên đứng bên cạnh bị máu bắn vào mắt làm hắn giật mình, trong lúc đồng bọn còn ngơ thì hắn nhìn thấy mũi tên trên cổ kể xấu xố, hắn ta hét lớn.

_ Chạy mau!!Có kẻ địch!!!

Nói rồi quăng miếng thịt trên tay xuống đất, quay lưng chạy thực mạng vào hang. Vừa lúc hắn quay người lại thì có một mũi tên sượt qua người hắn, làm cho tên này càng tăng tốc chạy vào hang.

Chỉ chậm một chút nữa thôi là hắn ta đã chết rồi.

Mấy tên còn lại vừa kịp phản ứng lại thì cũng bị họa hồn sắp lìa khỏi xác, vội vàng chạy theo vào trong hang.

Mọi kế hoạch đều sẽ có biến cố.

Ông Lúy vốn định tiêu diệt trước hai tên, sau đấy Trâu sẽ cản lại một tên, còn bản thân chỉ phải đối đầu với một tên nửa tàn cùng một tên sơn tặc.

Nhưng mũi tên thứ hai bắn trượt khiến kế hoạch thất bại mất một nửa, hiện tại ông Lúy bắt buộc phải chọn giữa việc rút lui hoặc một mình chấp ba.

Khuôn mặt ông Lúy lúc này hiện lên vẻ nặng nề thấy rõ, kể cả Trâu ở bên cạnh cúng thấy không ổn.

Hắn quay sang hỏi ông Lúy.

_ Giờ làm sao đây thầy, có tiếp tục không.

Ông Lúy nhíu chặt hai đầu lông mày nhìn về khía trước.....

Mấy tên đàn em hớt hải chạy vào trong hang cầu cứu Phan Văn Định, bọn chúng vây quanh quanh tên đại ca đang bị thương, tên nào tên đấy cũng hoảng sợ.

_Đại ca! Đại ca ơi, không xong rồi, thằng Mục bị người ra giết rồi!1

_ Cái gì??

Phan Văn Định nghe vậy thì giật mình, vết thương do kích động lại tiếp tục chảy máu.

_ Bọn mày nói cái gì cơ??!

Một tên trong đấy hoảng hốt nói.

_ Thằng Mục vừa mới bị giết xong.

Phan Văn Định nắm lấy cánh tay hắn.

_ Sao lại bị giết? Ai giết? Chúng mày đi cùng nhau cơ mà?

Đối mặt mặt với tên đại ca hỏi dồn dập thì tên này mới hoảng sợ kể lại chuyện đồng bọn đang ăn mà bị bắn chết lúc nãy.

Sau đó hắn khiếp sợ hỏi.

_Đại ca, liệu có phải là triều đình cho người đến giết chúng ta hay không?

Phan Văn Định nghe xong thì lắc đầu.

_ Lếu là quân triều đình thì lúc này đã xông vào đây từ lâu rồi?

_ Không phải triều đình thì là ai được chứ?

Phan Văn Định không chắc chắn.

_ Không biết, nhưng chắc chắn bọn chúng không có nhiều người, có thể là kẻ thù tìm đến!!

Bọn đàn em lại hỏi hắn.

_ Bây giờ phải làm sao đây đại ca??!

_ Để tao đi ra ngoài xem thử!

Nói rồi hắn cầm lấy cây thương định đi ra ngoài.

Một tên đàn em vội giữ lại.

_ Đừng đại ca, bọn nó có cung tên đấy, anh đi ra lỡ bọn nó bắn thì sao.

Nghe tên đàn em nói vậy thì Phan Văn Định dừng bước, hắn nhìn thấy tên đàn em chết trước cửa hang cũng thấy hơi sợ, sợ mình vừa đi ra ngoài cũng bị bắn lén như tên này.

Hắn nhìn xung quanh,thấy trong hàng có một tấm ván ghép từ tre để làm giường ngủ, do không dùng đến nên dựng vào vách hang.

Hắn bảo với mấy tên đàn em nhấc tấm ván lên rồi nấp đằng sau rồi đi ra ngoài.

Chúng cầm tấm ván lên, nấp kín đằng sau rồi từ từ đi ra ngoài của hang.

Phan Văn Định đưa mắt nhìn qua khe hở của tấm ván, xung quanh khu rừng lúc này vẫn toàn tiếng chim kêu vượn hú, nhưng hắn không quan tâm, tất cả bụi rậm bây giờ cỗ nào cũng có thể có người mai phục muốn giết hắn, tinh thần hiện tại đã căng thẳng tột độ.

Vèo ~

Phập!!!

Một mũi tên bay ra bắn vào tấm ván trước mặt, đầu tên bằng sắt mang theo ngạnh nhọn hoắt hiện ra phía sau một đoạn.

Mấy tên đàn em thấy vậy thì sợ hãi kêu lên, Phan Văn Định quát.

_ Bình tĩnh!! Cấm được bỏ chạy, bọn mày chạy là nó bắn chét mịa bọn mày đấy, đứng im!!

Thấy đã trấn tĩnh được bọn đàn em xong, Phan Văn Lâm cao giọng hét lên.

_Không biết vị tráng sĩ là người nơi nào, đầu của Phan Văn Định ta đang ở đây, có bản lĩnh cứ việc đến lấy, giấu đầu núp đuôi còn gọi gì là anh hùng hào kiệt!!!

Xọat ~ xoạt

Đợi một lúc thì trong bụi cấy bước ra hai bóng người một lớn một nhỏ bước ra từ bụi cây gần đấy.

Ông lú cùng Trâu quyết định không lui, cả hai quyết định ở lại làm gỏi bọn này.

Phan Văn Định vừa nhìn thấy một trong hai người thì trợn tròn mắt, hai hàm răng nghiến ken két.

_Nguyễn Văn Lúy!! Là mày, mày còn giám tới đây nộp mạng!!!

Phan Văn Định lúc này vừa sợ vừa giận.

Giận là tên này có thù giết em, lại đầu sỏ đánh tan băng cướp của hắn khiến hắn phải chạy trốn lên rừng núi. Còn sợ là vì hắn vẫn nhớ như in lần đấy mình suýt chết dưới tay kẻ này.

Ông Lúy cười to.

_Tao có gì mà không giám. Mày có giám ra đây đánh một trận với tao không!!

Phan Văn Định ban đầu nghe vậy thì do dự nhưng thấy ông Lúy không mang theo thanh đại đao, lại chỉ có một thằng nhóc đi bên cạnh, trong khi bên mình có tận 4 người, bản thân tuy bị thương nhưng võ nghệ không thể khinh thường.

Nghĩ vậy xong hắn thấy tự tin hơn hẳn, hắn nấp sau tấm ván nói vọng ra.

_Khá khen cho mày chỉ có một thân một mình mà giám tìm đến đây, hôm nay chỗ này sẽ là nơi chôn thây của mày, ngày này năm sau cũng là ngày giỗ của mày.

Ông Lúy nghe xong thì ngạo nghễ nói.

Lắm mồm nhiều lời, có giỏi thì ra đấy đánh một trận.
Nói xong thì quăng cây cũng cùng mũi tên sang một bên, tỏ ý muốn đánh giáp mặt.

Trên tay cầm một ngọn giáo đơn sơ làm từ một cành cây thẳng buộc con dao làm mũi giáo chỉ thẳng về phía bọn cướp.

Trâu đứng cạnh cạnh cũng hai tay cầm chặt đao, cây đao cao gàn bằng người nhìn có chút quá khổ.

Phan Văn Định thấy ông Lúy bỏ cung tên xuống thì cũng cùng mấy tên đàn em quăng xuống tấm chắn bước ra ngoài.

Hắn ta vung cây thương trên tay, nhưng vì bị thương nên trông không có chút lực nào.

_ Được lắm, thù mới hận cũ giải quyết luôn trong hôm nay.

Hắn cùng một tên đối đầu với ông Lúy còn hai tên khác đứng ra chặn lại Trâu.

Ông Lúy thấy vậy cười nhếch mép.

_ Có mỗi một thằng trẻ con mà tận hai thằng ra đánh, cẩn thận tao xiên chết thằng đại ca què của bọn mày.

Bọn hắn nhớ tới ại ca đang bị thương, lại thêm kiêng dè võ nghệ của ông Lúy, cuối cùng một tên quay lại đứng chung với Phan Văn Định, trước mặt Trâu chỉ còn mỗi một tên sơn tặc cầm đao lăm lăm.

Không có hò hét trợ úy, không có người chứng kiến, chỉ có hai nhóm người lăm le sát khí nhìn nhau.Không khí như đọng lại, thế thế tản ra xung quanh khiến người ta nghẹt thở.

Khán giả duy nhất xung quanh là mấy con khỉ ngồi trên cây, chúng tò mò nhìn xem lũ con người đang làm gì.