Đi Một Lần Về Thời Trịnh - Nguyễn Phân Tranh

Chương 31:Phục sát.

Chương 31:Phục sát.

Cả hai kéo tên này ra chỗ tên đồng bọn cầm cung bị bắn lúc nãy, tên này bị trúng tên vào phổi đã không cứu được nữa, nhìn hắn đau đơn vậy thì ông Lúy cau mày nói với Trâu.

_ Giúp nó chết đi, không cứu được nữa đâu!!

Bởi vì hai người ra tay quá nhanh, từ lúc tên này bị bắn vào ngực,đến khi đồng bọn của hắn bị bắt trói mới có hơn 1 phút, còn chưa kịp chết.

Tay của Trâu hơi nắm chặt cây đao, cũng biết bây giờ giết chết tên này để hắn không đau đớn là giúp hắn giải thoát, nhưng dù sao cũng là lần đầu giết người nên hắn hơi run.

Hắn hít một hơi thật sâu lấy bình tĩnh, rồi nói.

_ Giết... phải giết thế nào?

Ông Lúy cầm lấy tay cầm đao của hắn, mũi đao đặt ngay tim, sau đấy buông tay ra nói.

_ Ấn mạnh một phát là lưỡi đao đâm vào tim, chết không đau, mày càng để lâu thì nó càng khổ?

Ông Lúy cũng không phải là người thương xót gì cho cái tên muốn quay lại cướp làng lần nữa này, chẳng qua là muốn mượn cái mạng của hắn để cho tên học trò luyện gan.

Trâu nhìn ánh mắt tên sơn tặc hiện lên vẻ đau đớn cùng cầu xin, hắn cắn răng nói thầm " Kiếp sau cố đầu thai vào thời bình",

Sau đấy ấn mạnh tay xuống, lưỡi đao đâm xuyên tim, tên sơn tặc trợn mắt chết ngay tức khắc.

Cùng lúc, một hơi ấm theo cánh tay truyền thẳng vào tim hắn, tuy nó diễn ra rất ngắn nhưng Trâu vẫn cảm thấy rõ ràng, không lầm được.

Hắn vội buông thanh đao ra rồi lùi lại, đưa tay lên ngực sờ vào vị trái tim.

Do lần đầu giết người nên tim hắn đập loạn xạ lên như tiếng trống.

Ông Lúy thấy hắn như vậy thì tưởng hắn lần đầu giết người bị sợ hãi nên bước tới vỗ nhẹ vào lưng mấy cái.

_ Không sao, ai lần đầu cũng thế cả, không phải nghĩ ngợi quá nhiều.

Trâu gật đầu, hắn cũng không nói cho ông Lúy chuyện xảy ra lúc nãy.

Ông Lúy thấy hắn không sao thì không hỏi nữa.

Đưa tay cầm lấy cái tên còn lại để tra hỏi, tên này vốn dĩ thấy đồng bọn bị giết đã sợ xón ra quần rồi, ông Lúy còn không tra tấn thì đã khai ra hết.

Hóa ra, bọn cướp từ khi bị người dân làng Yên Lãng đánh bại thì chỉ còn lại 7 tên, Phan Văn Định mang theo tiền bạc cùng đàn em chạy chốn lên đây lánh nạn, đợi hết mùa đông thì lại chiêu binh báo thù, tiếc là sáng nay tên Định vừa đi ra ngoài dạo thì thì đàn sói bao vây, may mà chỗ đấy cách nơi bọn chúng cũng gần nên bọn đàn em chạy đến cứu kịp, nhưng dù vậy vẫn bị sói cắn bị thương, nên thanh niên tức quá ra lệnh đồ sát cả đàn sói, đàn sói 8 con bị giết gần hết, chỉ có mỗi một con chạy thoát, trùng hợp lại gặp hai thầy trò ông Lúy.

Ông Lúy vốn định hỏi xong thì tiện tay giết phăng luôn tên này, nhưng lại bận tâm đến Trâu nên bảo với thằng bé là trói tên này vào gốc cây, mặc cho số trời.

Trâu cũng không có ý kiến gì, cái tên này trên tay cũng không biết đã giết-cướp bao nhiêu người rồi, hơn nữa còn định vào làng trả thù thì khác gì muốn giết cả hắn, hai bên vốn cũng là kẻ thù sống còn.

Tên cướp cứ tưởng bản thân chết chắc, ai ngờ lại được tha chết như vậy thì mừng hết sức nên đúng im cho hay người trói lại.

Xác nhận đã trói chặt cùng với lục xoát không ra cái gì đáng tiền thì hai người mới bỏ đi.

Vốn chuyện này nên quay về làng báo lên mọi người trong đình rồi tập hợp trai tráng vào rừng đánh hội đồng mấy tên cướp là an toàn nhất, nhưng cả hai lại sợ chậm thì có biến.

Từ đây quay về rồi tập hợp người đi đánh cướp cũng phải mất vài tiếng, lúc đấy trời đã tối mất rồi, ban đêm vào rừng rất nguy hiểm nên ngày mai mới xuất phát được, nếu tên Định mà thấy đàn em chưa về kiểu gì cũng nghi ngờ mà chạy chốn.

Để hắn chạy thì không bết ngày nào hắn sẽ quay lại làng trả thù lần nữa.

Nên hai người quyết định tự lo đám cướp này.

Cả hai đều không phải đầu đất nên đều có tính toán trước.

Đám cướp chỉ còn lại 7 tên, 2 tên đã chết, tên đại ca giỏi võ nhất thì đang bị thương, vậy là chỉ còn lại 4 tên.

Mấu chốt là còn tài thiện xạ của ông Lúy, theo như ông thầy nói thì, nếu kẻ địch đứng yên thì trong vòng 40 bước sẽ nắm chắc 8 /10 bắn chúng (1 bước =1,5m -40 bước là 60m).

Một vị vĩ nhân Huấn Hoa Tử đã từng nói "Liều thì ăn nhiều, không liều thì ăn ít "

Vậy nên hai người mới quyết định đánh lẻ.

Theo lời tên sơn tặc, hai người đi về phía đông thêm hơn 2 cây số nữa.

Quả nhiên, chỉ đi một lúc thì gặp một cái hang động, trước hang động còn có một đóng lửa đang cháy cùng với một tên đang ngồi cạnh nướng mấy miếng thịt, bên cạnh còn vương lấy máu cùng mấy bộ da sói ấm ướt vừa mới lột xong.

Mấy tên còn lại chắc chắn vẫn ở trong hang, bởi chỉ có hai tên đuổi theo mấy con sói, còn lại mấy tên kia ở lại chắm sóc đại ca,đề phòng mấy con thú dữ theo mùi máu tìm tới.

Tên sơn tặc trước cửa hang đang nướng lấy mấy miếng thịt sói, mấy tháng nay bọn chúng toàn phải ăn hoa quả dại vừa chua vừa nhạt để lấp đầy bụng, rất ít khi được ăn thịt,vì trong bọn chúng chẳng có ai biết đi săn cả, cả đám chỉ có mỗi một cây cung săn duy nhất với vài mũi tên sắp gãy cũng đưa cho một tên đồng bọn, nhưng tên này tài bắn cung cũng chẳng ra gì.

Ít nhất hắn chưa thấy tên đấy bắn chúng thứ gì ngoại trừ thân cây cùng mặt đất. phí hết cả mấy mũi tên.

Cũng may hôm nay có đại ca xả thân vì anh em nên bọn hắn mới có thịt để ăn.

Tuy là thịt sói ăn chẳng ra gì nhưng méo mó có hơn không.

Hắn nhìn mấy miếng thịt nướng có chút cháy đen thì nhấc lên, thổi thổi mấy cái.

Thịt không có gia vị,lại nấu nướng sơ sài nên vừa khô vừa dài, lấy dao cắt miếng thịt ra thì bên trong có mùi hoi hoi.

Nhưng tên này không quan tâm lắm, dù vừa đói vừa thèm nhưng hắn vẫn lấy một cái lá khoai rồi đặt miếng thịt lên, hai tay bưng vào trong hang động cho đại ca, đúng là một tên đàn em trung thành.

Trong hang.

Phan Văn Định đang nằm trên một đám cỏ khô với lá cây chông lại thành giường, trên người có hai chỗ băng bó ở cảng tay phải cùng bắp chân phải, đều là do sói cắn, đến bây giờ vết thương vẫn còn hơi chảy máu.

Xung quanh hắn là ba tên đàn em ngồi nói chuyện,

Phan Văn Đâm cầm miếng thịt mà tên đàn em mang vào, nhíu mày một cái nhưng vẫn ăn hết.

Mấy tên còn lại thấy đai ca ăn xong thì cũng chạy ra ngoài hàng cầm lấy một miếng thịt.

Mấy tên này thì ngồi ở trong hang nghe mùi thịt cũng thòm thèm lâu rồi, đi ra ngoài cầm miếng thịt lên là ngoạm luôn một miếng to, nóng bỏng cả mồm cũng không chịu nhả ra, vừa ăn vừa chu môi thổi.

Mải mê ăn uống,cả đám không biết là có hai đôi mắt ở gay cạnh đấy đang nhìn chằm chằm vào bọn chúng.