Đi Một Lần Về Thời Trịnh - Nguyễn Phân Tranh

Chương 28: Thử Thách.

Chương 28: Thử Thách.

Trâu hít sâu một hơi, nhìn thẳng vào ông Lúy.

_ Mong ông chỉ dạy.

Sau đấy hắn bắt đầu giơ hai tay lên che mặt, người cong xuống thủ thế.

Trước mắt tưởng tượng ra một võ sĩ Quyền Anh khác tung một cú đấm thẳng vào đầu mình, hắn theo bản năng nghiêng người né tránh, tay trái cấm một cú vòng cung đáp trả lại.

Cứ thế, một mình hắn đứng sân giống như đánh nhau với một đối thủ vô hình vậy.

Đấm móc- né đòn - trả đòn - di chuyển - phòng thủ.

Thị Linh với Sứt thì không hiểu được hành động kỳ quái của hắn, nhưng một người lão luyện như ông Lúy chỉ cần nhìn một lúc đã hiểu được Trâu đang làm gì.

Thực ra không chỉ trong võ thuật hiện đại mới có kỹ thuật đánh gió, ở thời xưa, rất nhiều môn phái đều đã có những kỹ thuật này,nhưng không phải ai cũng biết đến.

Bởi vì kỹ thuật đánh gió là tiền thân của những bài múa võ, người ta sẽ chắt chiu những kinh nghiệm và chiêu thức trong chiến đấu, sau đó tổng kết thành những miếng võ riêng biệt, sau đó mới sắp xếp theo một thứ tự liền mạch để thành những bài múa võ để dễ dàng luyện tập.

Ông Lúy rất chăm chú, dù đã nhìn hắn luyện tập bao nhiêu lần rồi nhưng mỗi lần nhìn cũng không khỏi cảm khái.

Quyền pháp dũng mãnh -phát lực trôi chảy- công thủ đều có - lại không dồn người ta vào chỗ chết,nhìn thì toàn căn bản nhưng lại cao thâm khó đoán.

Người sáng tạo bộ quyền pháp này quả là một vị danh sư có tấm lòng từ bi.

Chỉ có một tiếc nuối chính là bộ võ võ công này lại không có dùng cước pháp, không biết rằng do bị thiếu sót hay chỉ có như vậy.

Ông Lúy hô lên.

_ Dừng lại.

Sau đó gọi Trâu lại hỏi.

_ Bộ võ này sao lại không có chiêu nào dùng đến chân, hay là do nhà người không học được hết.

Trâu nghe vậy thì lắc đầu.

_ Có mà, ông không thấy con dùng nãy giờ à?

_ Có Sao??

Ông Lúy ngạc nhiên hỏi, nhìn xuống hai đứa khác thì cũng thấy bọn chúng lắc đầu.

Trâu thấy vậy thì không tỏ vẻ ngạc nhiên gì, kể cả ở hiện đại cũng có rất nhiều người nghĩ rằng boxing không dùng chân để tấn công.

_ Chân để tăng lực đấm với di chuyền,né - phản đòn đấy thôi.

Nói xong bắt đầu giải thích về cách di chuyển bước nhỏ cùng di chuyển vòng tròn của bản thân,cùng sau đó lại dùng kiến thức về giải phẫu học để giải thích cách bản thân truyền lực từ chân lên nắm đấm.

Ông Lúy vì học võ lâu năm nên có thể hiểu được đôi chút, chứ bọn trẻ như Sứt với Thị Linh cứ như vịt nghe sấm.

Ông Lúy biết được trong mấy cú đấm dơn giản lại ẩn giấu nhiều bí mật như thế thì không khỏi cả kinh.

Càng chắc chắn người mà thằng Trâu học lỏm quyền pháp đúng là một vị cao nhân.

Vội hỏi thằng Trâu.

_ Ngươi có biết vị cao nhân ấy hiện tại đang ở đâu không?

Lại làm khó nhau, muốn tìm mấy cao nhân đấy thì giờ chỉ có cách sang Châu Âu mà tìm thôi, chứ hắn biết đào đâu ra cho ông nhìn bây giờ.

Thế là Trâu lại nhanh trí nói bừa.

_Con cũng không biết nữa, từ khi nhà quan lớn bị triều đình bắt không còn thấy người đâu nữa rồi?

Ông Lúy nghe vậy thì cũng chỉ biết thở dài tiếc nuối.

_ Thôi được rồi!!

Sau đó đưa cho hắn một cây gậy dùng để luyện tập võ đường.

- Tiếp tục đi!!

_ Dạ???

Trâu cầm cây, đầu đầy dấu???

Ông Lúy thấy hắn vậy thì nói.

_ Chẳng nhẽ nhà ngươi thạo dùng đao hơn à?? Linh vào trong buồng lấy cho thầy thanh đao ra đây.

Trâu lúc này mới biết sông Lúy định kiểm tra hắn bằng binh khí,nên vội ngăn cản lại.

_ Không cần đâu ông ơi, con không biết dùng binh khí?

Hắn giải thích.

_ Tại vì nhà quan lớn bị bắt sớm quá, con chỉ mới học được đến đấy thôi.

_Vậy à??

Ông Lúy vốn còn định chiêm ngưỡng xem vị "cao nhân" này còn tài cán gì nữa không,nhưng đành thôi vậy.

Cũng phải nói rằng học lỏm mà ra được bài bải như thằng nhóc này cũng đúng là thông minh hiếm có.

_ Vậy ông dạy võ cho con được chưa ạ??

Ông Lúy ban đầu đúng đang có ý này.

Nhưng mà con người lạ lắm, ban đầu rõ ràng có ý định thế rồi, nhưng khi người ta mở lời trước thì lại cố tình gây khó khăn để làm giá.

Ông Lúy lại lắc đầu.

_ Vẫn chưa được??

_ Tại sao ạ?

Hắn ngạc nhiên hỏi.

Thị Linh bên cạnh cũng nói giúp.

_ Đúng rồi đấy, thầy bảo gì nó cũng làm đấy rồi, sao bây giờ lại không chịu dạy nó!!

Ông Lúy lườm Thị Linh một cái.

_ Tao đồng ý dạy nó lúc nào, tao chỉ bảo nó đánh múa võ thử xem thôi chứ có bảo múa xong thì nhận nó làm đệ tử đâu. bọn mày có biết 1 năm người ta đóng tiền học phí hết bao nhiêu không, hơn nửa quan đấy.

Cái tính ki bo của ông Lúy thì mấy tháng ở cùng hắn cũng biết rồi, dính đến tiền nong thì chỉ có lão lấy của người ta thôi chứ ai giám lấy gì của lão.

Đang lúc hắn tưởng là thất bại thì ông Lúy lại lên tiếng.

_ Những cũng không phải là không được??

Mấy đứa trẻ thấy vậy thì vểnh tai lên nghe.

_ Ngày mai tao định lên núi săn, mày giám đi cùng tao thì tao nhận làm đệ tử!!

_ Đi săn?

Ông Lúy gật đầu.

_ Ừ, có dám đi không!!?

Trâu biết rừng rậm thời bây giờ cực rộng và nguy hiểm hổ -báo khắp mọi nơi, vũ khí cũng thô sơ nên năm nào cũng hay có người bị thú dữ tha mất.

Nhưng dù biết như vậy thì hắn vẫn không do dự mà đồng ý.

_ Sợ gì mà không giám đi??

Ông Lúy nghe vậy thì cười lớn.

- Được, thằng này khá!!! Hahah!!!

Nói xong thì quay chắp tay sau lưng đi vào trong nhà.

Ông Lúy vừa quay lưng đi thì Thị Linh cùng thằng Sứt đã quay sang hỏi hắn ríu rít.

_ Mày học võ từ bao giờ mà sao tao không biết??

_Hóa ra không phải thầy dạy võ cho mày à??

_Võ lúc nãy là võ gì đấy??....

Hắn còn chưa kịp trả lời thì thì Thị Linh cùng Sứt lại lo lắng.

_ Mày dại thế, sao lại nhận lời đi săn cùng thầy, cứ để từ từ tao khác xin thầy dạy võ cho mày??!

_Đúng đấy, u tao bảo trẻ con mà vào rừng là bị hổ tha đi đấy!.....

Truyện rừng rú này thì hắn quan tâm, thế là hắn mới chăm chú hỏi cả hai về truyện săn bắn.

Sau một lúc thì hắn cũng hỏi được vài thông tin.

Đại khái là trong rừng rất nguy hiềm, đi săn khả năng cao gặp được hổ - báo - gấu nhiều hơn hươu - nai.

Mấy năm mất mùa, đói kém thì người ta cũng hay lên rừng săn bắt, hái thuốc để ăn hoặc bán nhưng năm nào cũng có người chết cả.

Trâu nhăn lông mày lại, hắn cũng biết rừng rậm ngày xưa rất nguy hiểm, đến tận như vậy thì đúng là không lơ là được.

Hắn phải nghiêm túc suy nghĩ cho buổi đi săn ngày mai.

Buổi chiều cũng không có ai đến nhà làm phiền.

Trừ việc Nguyễn Bành sau khi đi học về thấy con trâu mơi strong chuồng thì ngạc nhiên mắt tròn mắt dẹt.

Sau khi hỏi rõ đầu đuôi thì cũng giống như bố, chạy đến khen lấy hắn là người có nghĩa khí.

Thanh niên này sau còn lấy giấy bút ghi ghi chép chép gì đấy.

Hắn ghé vào xem thì hóa ra là định viết truyện kiếm hiệp, ghé mắt đọc được vài dòng thì hắn đành chịu, không đọc tiếp được nữa.

Hắn tự nhủ thầm, chắc do bản thân không quen văn phong thời này nên mới vậy, thực ra sau trong lòng thì hắn biết là do Nguyễn Bành viết lách chán bỏ mịa.

Có khi thỉnh thoảng phải kéo thanh niên này một phát về khoản viết lách mới được..

-----------------------------

P/s: Mục đích ban đầu của tác giả khi viết bộ chuyện này vì một phần rất yêu lịch sử, một phần là rất yêu thích truyện sáng tác của các tác giả trong nước, nhưng có điều nhiều tác giả bây giờ viết truyện mà lậm văn phong cover nhiều quá nên mình thấy dọc không quen, tác quyết định viết bộ truyện này với một văn phong tiếng Việt hết sức có thể, nhưng mà tác nhận ra là viết truyện về lịch sử thì không ít cũng nhiều phải dùng đến phiên âm Hán-Việt, như đại từ nhân xưng "Ta -Ngươi" đã có từ thời Trần rồi, nên nhiều lúc bắt buộc phải dùng đến. Tác sẽ cố gắng hạn chế những từ mượn hết sức có thể.

Mong mọi người theo dõi và ủng hộ truyện.