Chương 24: Đến cửa làm loạn.

Đi Một Lần Về Thời Trịnh - Nguyễn Phân Tranh

Chương 24: Đến cửa làm loạn.

Chương 24: Đến cửa làm loạn.

Mấy chương trước ad hơi có nhầm lẫn một chút về giá trị tiền tệ thời này một chút.Những năm Hậu Lê người ta trừ dùng vàng, bạc là đồng tiền mạnh ra thì còn dùng đến tiền đồng 1 quan=10 xâu tiền = 1 xâu tiền bằng 60 đồng, tức là một quan tiền bằng 600 đồng.

Mọi người cũng có thể lên goole " Trang phục thời hậu Lê " để tìm kiếm một số hình ảnh áo tấc, giáo lĩnh, viên lĩnh, áo ngũ thân,... trong truyện.

--------------------------------------------------

Đi được một đoạn thì thằng Sứt lo lắng hỏi.

_ Mày lấy trâu của nó thế có sao không?

Trâu biết thằng này lo lắng nên vỗ vai nó bảo.

_ Sợ cái gì, ai bắt nó lấy trâu nhà mình trước??

Thị Linh bên cạnh cũng gật đầu.

_ Đúng thế, bảo nhà nó đi mà đến xin lại trâu, cho chừa cái thói bắt nạt.

Thấy thằng Sứt vẫn còn sợ thì Trâu nghiêm túc dặn nó.

_ Lần sau có thằng nào dám đánh mày thì nhớ phải bảo tao!! biết chưa?! Không được để bọn nó đánh mãi thế!!

_ Cả tao nữa, đứa nào giám đánh mày thì tao đánh nó!!

Thị Linh chen miệng nói.

Sứt nhìn hai người rồi gật đầu mấy cái tiền.

_Nhớ rồi!!

Trâu hài lòng,móc trong người ra một cái túi tiền, chính là cái túi tiền lúc nãy hắn thó của tên Vĩnh.

Sứt với Thị Linh thấy vậy thì xúm vào. Hắn mở túi ra xem thì có tận 73 đồng, tức là hơn 1 xâu tiền.

Hai đứa trẻ nhìn thấy vậy thì sáng mắt, cả Thị Linh cũng chưa được cầm số tiền lớn như vậy bao giờ.

Thằng Sứt còn chưa bao giờ đứng gần số tiền lớn như thế, số tiền này bằng với tiền lương 1 tháng của thợ thủ công thời bấy giờ.

_Sao mày lấy tiền của nó nhiều thế?

Thằng Sứt nói nhăn mày.

_ Hay là quay lại đem trả cho nó.

Trâu liếc nó một cái.

_ Hâm!! Lấy cả con trâu rồi mà còn quay lại trả mấy đồng bạc lẻ.

Hắn nắm lấy túi tiền.

_ Với lại tao cố tình lấy đấy, nó phải bồi thường tiền thuốc men cho mày.

_ Nhưng mà..

Không đợi nó nói hết thì Trâu lại cướp lời.

_ Thừa bao nhiêu thì ba đứa mình đi ăn một bữa no nê bánh giò, bánh bao, bánh nướng, gà luộc,.. mày thích ăn gì có tất.

Thị Linh nghe vậy thì nhảy cẫng lên vỗ tay.

_ Được được!!

Nói xong còn nuốt nước miếng một cái.

Sứt nghe xong cũng lung lay, mấy món này chỉ nghe tên là biết món ngon rồi, toàn những món mà nó mới chỉ ngửi thôi chứ chưa được ăn bao giờ.

Trâu thấy vậy thì khoác tay lên vai nó.

_ Đứng đấy làm gì, về cất trâu đi rồi tao dẫn mày với cô ra chợ ăn cho bằng no mới về!!

Sứt thấy nhìn vẻ mặt háo hức của Thị Linh,lại nhìn thằng bạn đang khoác vai mình, gật đầu một cái.

_Đi!!

Trâu cười haha.

_ Có thế chứ, về cất trâu rồi ra chợ nhanh kẻo người ta bán hết bây giờ.

Hai đứa trẻ nghe thấy bán hết thì mỗi đứa cầm một con trâu dắt thật nhanh về nhà.

Trâu đứng sau cười lên rồi cũng chạy theo bọn nó.

Ông Lúy lúc sau đem theo một bộ cung tên trở về, vừa vào trong nhà đã nhìn thấy trong truồng có 2 con Trâu.

Giật cả mình, vội bỏ đồ trong tay xuống để nhìn kỹ lại, dụi mắt thêm lần nữa, vẫn thấy trong chuồng có hai con trâu.

Ông Lúy chạy quanh chuồng trâu mấy lần.

_ Quái lạ! Sao lại có hai con trâu được thế này.

Lấy tay sờ lên một con.

_Con này đúng là trâu của mình rồi.

Còn con trâu bên cạnh chẳng nhẽ là của nhà ai đi lạc vào à??

Trong lúc ông Lúy vẫn chưa hiểu chuyện gì xảy ra thì bên ngoài có một đám người ồn ào xông vào của nhà.

_ Ông Lúy đâu rồi, ông Lúy có nhà không??

Lý trưởng dẫn theo một đám người đi vào nhà ông.

_ Có chuyện gì thế thầy lý, sao lại dẫn theo nhiều người đến nhà tôi thế này.

Trong đám người còn có cả mấy người làng khác đến nữa.

Lý trưởng lo lắng nói.

_Có chuyện lớn rồi, hai thằng người ở nhà ông có nhà không??

_ Bọn nó chạy đi đâu từ sáng mất rồi, có chuyện gì à??

Ông Cũng cảm giác thấy không ổn.

Lúc này trong đám người bước ra một vài người khiêng một cái cáng, trên cáng còn nằm một thanh niên.

Một người đàn ông tức giận bước ra.

_ Ông xem, bọn người ở nhà ông nó đánh con tôi ra nông nỗi thế này đây, hôm nay ông không giải quyết được được thì tôi đem báo lên quan.

Người xưa rất sợ việc kiện tụng quan lại, cả ông Lúy cũng không thích dính vào việc kiện cáo.

Vội vàng chắp tay lại hỏi.

_ Không biết cao danh quý tánh của vị này là...?

Lý trưởng đứng bên cạnh nói vào tai ông Lúy.

_Đây là ông Trần Văn Tỵ, phú ông bên làng Đoài, trưa nay tôi đang ở nhà thì gặp ông này cho người khiêng cáng đến trước cửa, bảo là người nhà ông cướp trâu, còn đánh con của ông ấy thành ra thế này đây!!

Ông Lúy nghe vậy thì đứng người, cướp trâu rồi còn đánh người, đây là thành cướp của rồi còn gì, tội này mà mang ra quan thì tù mục xương.

Ông Lúy vừa tức vừa gấp, vội chắp tay.

_ Ông Tỵ phải không, tôi thấy chắc chắn là có hiểu nhầm gì rồi, bọn trẻ con ở nhà tôi vẫn dậy dỗ chúng nó chữ nghĩa đoàng hoàng, chắc chắn chúng nó không làm cái chuyện tày đình thế này đâu.

Ông Tỵ vốn cũng sợ danh ông Lúy nên mới đến nhà nhờ lý trưởng đi cùng để phân xử, bây giờ thấy ông Lúy sợ hãi như vậy thì lại nghĩ, chẳng nhẽ người ta đồn toàn hư danh, cũng không còn thấy sợ hãi như ban đầu nữa.

_ Chẳng có hiểu nhầm gì ở đây cả, rõ rành rành là người nhà ông đánh con tôi thành ra thế này, mấy đứa chăn trâu nhà tôi chúng nó đều nhìn thấy!!

Ông Tỵ bước tới chỉ tay vào chuồng trâu.

_ Ông nhìn đi, con trâu nhà tôi còn đang trong chuồng nhà ông kia kìa, thế này mà còn hiểu nhầm cái gì nữa hả??? Nhân chứng vật chứng có đủ thế mà ông còn chối được à??

Nói xong còn tức giận đến đỏ gay cả mặt.

Người xung quanh cũng nhìn thấy hai con trâu trong chuồng,thi nhau xì xầm chỉ trỏ, cả làng cũng chỉ vài nhà có trâu, ai cũng biết nhà ông Lúy có mỗi 1 con trâu già, từ bao giờ giờ lại lòi ra hai con.

Ông Lúy lúc này cũng chết cứng, không cãi được gì nữa.

Chẳng nhẽ con trâu là của nhà hắn thật, bảo sao lúc nãy về nhà lại có hai con trâu trong chuồng, bây giờ cuối cũng cũng đã rõ.

Thấy ông Lúy cứng họng thì càng được nước lấn tới.

_ Đấy là tôi con chưa nói chúng nó còn cướp luôn số tiền mà tôi cho thằng Vĩnh đóng học nữa, ông có biết sang năm sau nó phải đi thì Hương không hả? Bây giờ nó bị dánh đập thế này thì làm sao mà học hành được nữa?? Tiền bạc đâu tôi đóng học cho nó?? Ông còn lương tâm không??

Biểu cảm trên mặt làm người xung quanh vừa thương vừa tội.

_ Tội quá!!

_ Chả không à, năm sau thi Hương rồi mà lại ra nông nỗi này!!

_ Cả tiền học cũng bị lấy mất!!

_Con cái nhà ông ấy thế này thì sau ai giám lấy về làm vợ.

_..........

Ông Lúy vội vàng giải thích.

_Không, không như mọi người nghĩ đâu, để tôi giải th..

Chưa kịp đợi đợi ông Lúy nói xong thì ông Tỵ đã ngắt lời.

_Chả còn gì để giải thích hết, hôm nay ông phải cùng với tôi lên quan huyện làm cho ra nhẽ, không thì tôi báo quan xử con ông tội cướp giật, xem sau này chúng nó có ở cái làng này được nữa không.

Chinh chiến xa trường bao nhiêu năm không đổi sắc, nhưng vừa nghe như vậy xong thì ông Lúy mặt trắng không còn giọt máu nào.

Bao nhiêu công sức dạy dỗ con cái chẳng lẽ lại hủy trong lúc này, rồi lúc loạn lạc này mà bị bắt vào nhà lao thì làm sao còn sống mà ra ngoài được.

Vội vàng bắt lại tay áo ông Tỵ, mắt đỏ ngầu lên van xin.

_ Kìa, ông cứ để tôi tìm bọn nó về hỏi cho ra nhẽ, đừng có báo quan mà!!

Ông Tỵ tay bị bóp đau đến nhăn hết cả mặt, lại thấy ông Lúy đỏ cả mắt nhìn mình.

Trong đầu tự nhiên có suy nghĩ, nếu bây giờ mình chạy đi báo quan thì kẻ này chắc chắn sẽ xé xác bản thân..

Tự nhiên lại có suy nghĩ như vậy làm ông Tỵ chảy cả mồ hôi lưng.

Lúc này lý trưởng tiến lên một bước.

_ Hay là ông cứ vào đợi một tý để tôi cho người tìm bọn trẻ về, ba mặt một lời, đến lúc đấy đúng sai thế nào đã có làng xóm chứng kiến, ông có mất gì đâu!!

Thấy lý trưởng nói vậy thì ông Tỵ cùng theo thang mà xuống.

_Nhanh lên đấy, tôi không có cả ngày với các người đâu.

_ Nhất định, nhất định.

Sau đó bảo với mấy thanh niên đứng đấy đi tìm mấy đứa trẻ về.