Chương 26: Chương 39:Vớ bở to.

Đi Một Lần Về Thời Trịnh - Nguyễn Phân Tranh

Chương 26: Chương 39:Vớ bở to.

Chương 26: Chương 39:Vớ bở to.

Lý trưởng đứng bên thấy thế cũng tưởng là ông Lúy định giết người thật.

_Kìa thầy Lúy, mong thầy bỏ cung xuống, có gì từ từ nói.

Ông Lúy vẫn không hạ mũi tên xuống, mà tiếp tục nói bằng giọng bình tĩnh.

_Mọi người nghe cả rồi đấy, rõ ràng là bọn này muốn cướp trâu của nhà tôi trước, nay bằng chứng rõ ràng, tôi có bắn chết bọn hắn tại đây cũng là lẽ thường!!

Người Xung quanh nghe vậy thì xì xào nói nói, nhưng không ai giám ngăn cản, vì thời này đúng là có truyện thế thật, ăn trộm bị bắt được đánh một trận, rồi cho đi nhà lao là chuyện nhẹ, có tên bị đánh chết như mấy tên sơn tặc cũng chẳng phải chuyện hiếm.

Dân thời bây giờ làm gì biết luật như sau này, mà kể cả biết luật thì cũng chẳng quản được đến tận đây, có câu nói "phép vua còn thua lệ làng ".

Trâu trợn tròn mắt, chẳng nhẽ định chơi thật à, nhìn dáng vẻ của mấy người xung quanh thì việc ông Lúy làm cũng chẳng có gì là sai cả.

Hắn bắt đầu thấy hơi cuống, có lẽ lần này bản thân chơi ngu thật rồi.

Hắn biết lúc đó tên Vĩnh chỉ định bắt nạt thằng Sứt thôi, chứ nếu nó định lấy trâu thật thì đã dắt cả đàn về rồi chứ không đứng đấy đợi hắn ra đánh.

Những nghĩ lại thì sau này trộm chs còn có thể bị đánh chết thì thơi này cướp trâu đúng là khó sống thật.

Vốn dĩ chỉ định dạy dỗ cho mấy tên này một trận,rồi đe dọa mấy đứa trong làng không bắt nạt thằng Sứt, ai ngờ lại sắp có án mạng thế này.

Hắn đang định mở miệng thì ông Tỵ đã lên tiếng xin tha trước.

- Xin ông, xin ông tha cho bố con tôi đi!!

Ông Lúy cười lớn mấy tiếng, sau đấy trợn mắt lên mà quát.

_Tha à, lúc nãy mày có định tha cho bố con bọn ta không, mày nằng nặc đòi dẫn con ta lên quan, bây giờ muốn ta tha à??

Sau đó nhìn thẳng vào Trần Văn Tỵ.

_ Mày nói con mày sang năm phải thi Hương, mày có biết con tao sang năm cũng thi Hương hay không, ta có bán trâu cũng phải cho nó đi học, nay mày giám lấy trâu nhà tao thì khác nào mày chặt đứt tiền đồ của con tao,hôm nay tao phải giết mày.

Nói rồi lại kéo cung về phía sau căng hơn.

Ông Tỵ không đứng nổi nữa mà ngồi bệt xuống đất.

Lý trưởng đứng bên cạnh đánh liều mà khuyên can ông Lúy.

_ Mong thầy Lúy hãy bỏ cung xuống, chuyện gì cũng có cách giải quyết, trước mặt bao nhiêu người thế không làm thế không hay!!

Ông Lúy nghe vây thì ngẫm một lức mới hạ cung xuống.

_ Được rồi, nể mặt thầy lý, tôi ta chết cho cha con nó, nhưng vụ này nhất định phải sử theo cách của tôi.

Ông Tỵ với lý trưởng nghe vậy xong thi thì gật đầu lia lịa, chỉ cần ông Lúy tha chết là được.

Thực ra cũng chẳng phải là lý trưởng thân quen gì với ông Tỵ để xin hộ, chẳng qua ông tỵ dù gì cũng là phú hộ làng bên, với lại người cũng là ông ta dẫn đến nhà ông Lúy giờ mà để im nhìn tên này chết thì rách việc.

_ Mời thời Lúy cứ nói, tôi chắc chắn ông Tỵ cũng không có ý kiến gì đâu, phải không??

Ông Tỵ thấy lý trưởng hỏi mình như vậy thì nào giám bảo "không ", vội vàng gật đầu như giã tỏi.

_Vâng vâng!!

Ông Lúy gật gù.

_ Vậy được, yêu cầu của tôi rất đơn giản!!

Nhìn mọi người xung quanh, ông Lúy cao giọng nói.

_Nhà hắn ta trước lấy trâu nhà tôi, sau đấy thì bọn trẻ nhà tôi đến nơi đòi lại.Nay để tránh người bảo tôi ỷ thế hiếp người, tôi cũng làm y như vậy, chỉ cần nhà hắn ta có người đến đây đánh bại tôi thì được cầm trâu về, không thì cứ để nó ở đây.

Trâu đứng bên nghe xong thì xuýt nhảy cẫng lên.

Đm cao tay!! Hay VL!!

Người thời này còn chất phác không hiểu ý ông Lúy là gì, nhưng hắn bị vùi dập trong xã hội vài năm, nghe phát là biết hố.

ĐM, ông chú định ăn luôn cả con trâu của người ta đây mà.

Hắn cũng chỉ giám lấy có 73 đồng tiền, vậy mà ông này mở miệng húp luôn con trâu gần chục lạng bạc của người ta.

Hắn còn nhớ, lúc đấy tiện tay dắt con trâu cái đang có bầu, đây đúng là được cả trâu lẫn nghé mà giang hồ hay đồn.

Nếu không phải có đông người đáng xem thì có khi hắn quỳ xuống luôn rồi.

Thật sự không cùng đẳng cấp.

Mấy người xung quanh nhìn nhau, rồi lại nhìn ông Lúy.

Thế này thì còn chọn cái gì nữa, nhìn cái dáng cục mịch của ông Tỵ với đáng người to khỏe của ông Lúy là biết cả hai bố con ông Tỵ có xông vào cũng không đủ cho người ta đánh rồi.

Ông Tỵ lúc này khổ không thể nói, con trâu đúng là tiếc thật, nhưng so với cái mạng của mình thì chẳng là gì cả.

Cảm giác nếu bây giờ mà giám từ chối một cái thì kẻ này có khi không do dự mà lấy mạng bản thân mất.

Ông Tỵ cắn răng suy nghĩ rồi nói.

_ Tôi nào giám đấu sức với ông, nay ông tha mạng là phước cho tôi, con trâu này tôi xin dâng biếu ông.

Tuy là nhục nhã,nhưng vì sợ bị giết nên ông Tỵ vẫn phải cắn răng nói ra câu đấy.

Lý trưởng đứng bên cạnh nhìn xem cũng không nói gì, ai bắt lúc đầu đã cáo ngược lại còn hung hăng, đòi lấn người ta cho bằng được, người ta đã van xin còn làm cố, bây giờ bị thế thì trách được ai.

Ông Lúy nghe xong thì bảo Thị Linh chạy vào nhà lấy giấy bút ra, sau đó viết một tờ giấy bắt ông Tỵ điểm chỉ ký tên vào, thế là con trâu sang tên hợp pháp, thủ tục nhanh gọn giải ngân nhanh chóng.

Nhìn tờ giấy trong tay, ông Lúy cũng nhịn được mà nhếch môi cười.

Cất tờ giấy vào trong người, ông Lúy hài lòng nói.

_ Được rồi, mấy người đi đi!!

Ông Tỵ vốn đã mất hết cả mặt mũi, nghe được như thế thì vội cho người nhấc thằng con "quý tử " lên, hai cha con lách qua đám đông chạy vội về nhà.

Sau quả này có mà tởn đến già cũng không giám đến làng Yên Lãng nữa.

Lý trưởng thấy mọi việc xong xuôi thì giơ tay đuổi mọi người ra về.

_ Giải tán hết đi, mấy người rảnh quá không có việc gì làm à, không cần ăn cơm nữa à!!

Mọi người nghe vậy thì thi nhau tản ra.

Lý trưởng sau đó nói với ông Lúy mấy câu rồi cũng chắp tay ra về.

Tuy vậy vẫn có người hồi tưởng lại vụ drama vừa nãy, cung bậc cảm xúc - lật mặt khiến người xem xoắn cả não.

Người nói về mũi tên ông Lúy bắn, người thì hỏi về số tiền đóng học kia, vân vân và mây mây.

Cuối cùng họ chốt lại là, lần ông nhà ông Lúy có thêm con trâu nữa, vớ bở to.

Cái làng bảo lớn cũng không lớn mà nhỏ cũng không nhỏ, nên vụ drama chỉ mất một lúc là truyền khắp làng với đủ các phiên bản.

Nào là ông Lúy giơ cung cướp trâu của người ta, hay là ông Tỵ đền ông Lúy một con trâu vì tội nghịch ngu của thằng con, Con trâu nhà ông Tỵ lạc vào nhà ông Lúy nhưng không chịu trả lại,.. nói chung là giựt tít hết cả lên không biết đâu mà lần.

Nhưng cơ bản ông Lúy chẳng quan tâm, cả nhà ông ấy cũng không rảnh quan tâm.

Miệng đời chỉ là phù du, chỉ có con trâu trong chuồng mới là thật.