Chương 11: Trảm Mã Đao.
Không biết là ai bắt đầu tung tin đồn, dẫn đến xế chiều hôm đấy mọi người đều biết tin có sơn tặc chuẩn bị vào làng ăn cướp.
Chỉ trong nửa ngày thôi mà khắp mọi nẻo đường vắng người hẳn, cả mấy người chạy nạn cũng không biết chốn đến chỗ nào nữa.
Đến lúc tối cũng không có nhà nào có ánh đèn, cửa ngõ cài then đóng chặt, thỉnh thoảng mới thấy vài bóng người chạy vội qua đường.
Ông Lúy sau khi trở về nhà thì việc đầu tiên là nói cho bọn trẻ tình trong làng, trừ Thị Linh thấy hứng thú lập tức bị ông Lúy quở mắng ra thì ba người còn lại đều bị dọa sợ, bao quát cả Trâu.
Tuy là người trưởng thành duy nhất trong đám trẻ nhưng cả đời hắn cũng chưa bao giờ trải qua việc bị đầu người lăn vào chân như vậy, từ lúc ông Lúy đưa hắn về đến bay giờ vẫn chưa làm hắn bình tĩnh lại được.
Tay chân vẫn lạnh toát, mặt cũng trắng bệch, nếu không phải do dạ dày đã tiêu hóa hết thức ăn chỉ còn lại dịch vị thì hắn đã nôn thốc nôn tháo từ lâu rồi.
Để cho an toàn, ông Lúy còn gọi hắn với Sứt lên nhà trên ngủ mấy hôm, cả 4 đứa trẻ ngủ cùng trong một căn buồng, sau đó lấy trong người ra một con dao găm đưa cho đứa lớn nhất là Nguyễn Bành phòng thân, dặn dò pahir bảo vệ mọi người.
Nhìn đứa con cẩn thận cất con dao vào trong người ông Lúy mới thấy hơi yên tâm, dặn dò các cửa nẻo khóa kỹ cẩn thận, Ông Lúy mới vác theo một thanh đao cao gần bằng người ra ngoài.
Lúc này bóng lưng ông Lúy trở nên cao và rộng rất nhiều, giống như một vị tướng quân dứt áo ra đi trong đêm.
Cửa nẻo đã đóng chặt nhưng không hiểu sao trong lòng Trâu vẫn thấy hơi sọ, nên hắn lại chạy xuống nhà cầm một cái liềm giấu vào trong người mới thấy hơi yên tâm.
Bốn người quây lại ngủ ở trong buồng của Nguyễn Bành, trong khi tất cả đều chuẩn bị đi ngủ thì chỉ có duy nhất Thị Linh luôn miệng ríu rít.
Đối với đứa trẻ chưa từng tiếp xúc qua truyền thông hay sách vở liên quan như Thị Linh thì đây đúng là việc hiếm có khiến con bé hưng phấn mà cả đời chưa thấy bao giờ, nếu không phải là bị Nguyễn Bành đánh cho mấy cái thì con bé còn muốn chạy theo ông Lúy ra ngoài xem tình hình.
-----------
Ngoài làng.
Lúc này có hay người đang lấp ló ngoài bụi rập đưa ánh mắt nhìn vào trong làng, toàn thân vùi vào trọng bụi rậm.
Nếu lúc này mà là mùa hè thì có lẽ cả hai đã bị muỗi đốt cho sưng hết người.
Nhìn từ ngoài vào thì cả hai trông không khác gì người dân bình thường với khuôn mặt lam lũ cùng quần áo rách rưới, họa chăng chỉ có cây đao rỉ sét trong tay cùng ánh mắt tham lam với tàn bạo chứng minh được thận phận sơn tặc của chúng.
Hai bọn chúng được đại ca phái đến để thăm dò tình hình trong làng.
Rất nhiều người đều sợ hãi bộn chúng, cho rằng sơn tặc là thứ gì đó rất đáng sợ và ghê gớm thậm chí trẻ con đang khóc nghe được hai chữ " sơn tặc " cũng phải câm nín.
Nhưng không ai biết rõ bản thân hơn bọn chúng, phần nhiều là nông dân mất ruộng đất, tội phạm, lưu dân,.. tất cả đều là những kẻ không có nhà để về tụ tập lại để sống sót.
Trong cái tập thể đấy không có cái gì gọi là huynh đệ, nghĩa khí cả,màn trời chiếu đất, ăn không đủ no mặc không đủ ấm, chỗ ở rách rưới bẩn thịu, bạo lực.
Quan binh đuổi giết, dân chúng sợ hãi, ghét bỏ. Đã không còn đường lui khiến bọn chúng phải cầm vũ khí trên tay lên để đi cướp của những người yếu đuối hơn, những người đã từng giống như bọn chúng.
Về bản chất bọn họ cùng dân chúng bình thường không khác nhau, chỉ có thời thế này khiến cho bọn hỏ phải thay đổi để sống, tàn bạo cùng giết chóc cũng là thứ bị ép học được rồi tha hóa.
Tối hôm qua qua bọn chúng vừa cướp của hai nhà địa chủ làng bên cạnh, mùi cơm trắng cùng với thịt, cá ê chề mà rất lâu rồi chưa được ăn lại khiến nhiều người trong chúng gần như phát khóc lên, những đồng tiền dính máu bỏ vào túi kêu leng keng khơi dậy lòng tham làm bọn chúng không còn sợ hãi nữa.
Tiền bạc cùng ăn ngon, trước kia rất khó có được hiện tại chỉ cần nghe lời đại ca cầm đao lên chém những người tay không tấc sắt là có thể dễ dàng có được càng nhiều.
Bọn chúng muốn làm như vậy thêm nhiều lần nữa, tên thủ lĩnh cho bọn chúng cơ hội.
Bọn hắn cần thêm nhiều đồ ăn hơn nữa để có thể ăn uống no say đến mùa xuân, muốn vậy thì chúng phải đi đánh cướp nhiều hơn nữa.
Mục tiêu lần này là làng bên cạnh, tên đại ca rất cẩn thận, hắn cho hai tên đàn em nhân lúc trời tối đi thăm dò ngôi làng tìm xem những nhà giàu nhất trong làng ở đâu, để không mất thời gian tìm tòi vơ vét.
Hắn đoán rằng trong làng khả năng cao sẽ không chịu lấy tiền mua mạng nên đã chuẩn bị xông vào làng để cướp hết.
Có kinh nghiệm lần trước hắn và đàn em không còn sợ hãi nữa, tất cả bọn chúng chỉ mong đại ca hạ lệnh một cái là sẽ tranh nhau lao lên trước cướp bóc.
Hai tên này nhìn nhau một cái, cố che dấu sự tham lam trong mắt rồi tiến lên.
Theo kế hoạch thì bọn chúng sẽ chia làm hai hướng để dò thám cho nhanh, một người thăm dò đầ làng người còn lại sẽ đi xuống cuối làng.
Xong việc sẽ tập chung lại ở một chỗ bí mật.
Cùng lúc đó, ánh trăng bị một đám mây đen tre khuất giúp cho hai tên sơn tặc khoác thêm một tấm áo ngụy trang lên người.
Trong không gian yên tĩnh chỉ có tiếng côn trùng cùng chó sủa, bỗng nghe thấy rất nhiều tiếng bước chân.
Con đường hiện lên ánh được dẫn đầu một đoàn người đi ra ngoài.
Đoàn người gồm có 10 người cầm đuốc đi vòng quanh làng tuần tra, ngôi làng cũng không rộng lắm nhưng nếu để đi bộ hết một vòng quanh làng cũng phải mất hơn 1 tiếng.
Vậy nên 2 nhóm người mỗi nhóm sẽ phải tuần tra gần 5 tiếng rồi mới thay ca cho đến khi trời gần sáng.
Chính vì vậy dù nhóm người này mang theo rất nhiều cây đuốc nhưng vì thời gian thay ca còn rất dài nên chỉ có thể đốt từng cây đuốc một.
Bởi nếu đốt thêm nhiều cây đuốc tuy rằng có thẻ dễ dàng đi đường nhưng mỗi cây đuốc chỉ có thể đốt cháy gần nửa tiếng, nếu đốt hết rồi thì sẽ bị bóng tối bao phủ.
Hôm nay ánh trăng vừa lúc lại bị mây đen che lấp mất, trời cuối thu thổi từng cơn gió làm cho mọi người thấy hơi lành lạnh, thậm chí cả cây đuốc duy nhất ở phía trước cũng bị gió thổi cho cảm giác lúc nào cũng có thể tắt mất.
Tại trong hoàn cảnh gió rét cùng thiếu thốn ánh sáng đi tuần tra phòng ngừa sơn tặc có thể ập đến bất cứ lúc nào như vậy, đổi lại ai cũng sẽ có cảm giác sợ hãi run rẩy chỉ muốn quay trở về trong nhà ngủ một mạch tới sáng.
Nhưng đoàn người này lại khác biệt, không hề nhìn thấy một chút sợ hãi nào trong mắt họ cả.
Tất cả cũng vì người đàn ông cầm đuốc đi phía trước, người này chính là ông Lúy, người giỏi võ nhất làng đã từng thắng liền 4 giải vật hội làng, thậm chí mấy làng xung quanh cũng không có ai là đối thủ.
Dáng người khỏe manh nhanh nhẹn, tay cầm bó đuốc không buông bỏ bất kỳ con đường nào, rất tỉ mỉ và cẩn trọng.
Đặc biệt hơn là trên lưng cõng một thanh đại đao quấn vải cao gần bằng một người, nhưng bước chân vẫn không hề tỏ ra mệt mỏi.
Thanh đao này dù là võ sinh trong võ đường của ông Lúy cũng rất ít khi được nhìn thấy, nghe đồn rằng dù kẻ địch có mặc bộ giáp giày thế nào đi chăng nữa, nhiều sắt thêm nữa cũng có thể dễ dàng bị lưỡi đao xé mở, phá hủy.
Thậm chí có người nói rằng nó có thể chém đứt đôi người một con ngựa.
Vì tên của nó là Trảm Mã Đao.(*)
Dù không biết rằng nó có thể chém đứt đôi một con ngựa không nhưng chỉ cần nhìn thấy một thanh đao to và oai phong như vậy thì trong lòng mọi người đều giám chắc rằng không có một tên sơn tặc nào có thể đỡ được một chiêu từ nó cả.
Đi cùng người mạnh nhất trong làng cộng thêm một thanh vũ khí nhìn lợi hại như vậy khiến cho mọi người an tâm rất nhiều.
Vì trong làng không có đao kiếm để phân phát cho tất trai cháng, cộng thêm giá thành của đồ sắt thời bấy giờ rất đắt đỏ nên mỗi người được phát cho mất cây gậy bằng tre phơi khô, vót nhọn làm vũ khí.
Nhưng dù vậy cũng khiến cho mọi người cảm giác an toàn phần nào.
Lúc này bỗng dưng có một cơn gió mạnh thổi tới cuốn lên một đám bụi mù, đồng thời gió mạnh làm cây đuốc trên tay ông Lúy bị tắt mất.
Có lẽ do trước đó đã bị thổi tắt 2,3 lần rồi nên mọi người không hề cảm thấy bất ngờ gì cả.
Ông Lúy ra hiệu cho Binh - học trò của ông, lần này cũng tham gia tuần tra, đưa cho mình mồi lửa để châm lại bó đuốc.
Nhưng thanh niên lục lọi loay hoay một lúc cũng không tìm thấy mồi lửa đâu.
Ông Lúy thấy vậy thì lên tiếng hỏi.
_ Sao đấy??
Binh lúc này bối rối.
_ Dạ, con tìm không thấy mồi lửa đâu cả!!?
_ Sao lại không thấy!!
Binh gãi gãi đầu.
_ Chắc do lúc nãy châm lửa xong không cẩn thận làm rơi ở chỗ nào đó rồi.
_ Sao mà đoảng thế?!
Ông Lúy quay sang hỏi mọi người xung quanh.
_ Có ai mang theo mồi lửa để châm đuốc không.
Tất cả đều nhìn nhau sau đó lần lượt từng người lắc đầu.
Ông Lúy cùng Binh nhìn thấy vậy cũng không biết nói gì cho được, tại sao tất cả lại trùng hợp không mang mồi lửa vào lúc này cơ chứ.
Lúc này có người lên tiếng hỏi.
_ Thầy Lúy có mang mồi lửa hay không??
_ Không!....
Lúc này lại là Binh lên tiếng phá vỡ lúng túng.
_ Hay là để con chạy ù ra kia xin ít lửa??
Vì lúc này mọi người đang ở giữa làng trên cùng làng dưới nên muốn xin lửa phải quay lại một đoạn
Binh định cầm lấy bó đuốc quay người thì ông Lúy gọi lại.
_Này, đợi tí, thầy đi cùng mày!
Vì lý do an toàn nên ông Lúy không muốn ai tách ra đi một mình vì như vậy rất dễ gặp bất trắc, nhất là trong những lúc như thế này càng phải cẫn thận.
Bảo mọi người nghỉ ngơi tại chỗ còn bản thân sẽ cùng đi với Binh quay lại xin lữa.
Tuy cảm giác không cần thiết phải cẩn thận như vậy nhưng do không muốn cãi lời thầy nên Binh cũng không nói gì.
Bỗng lúc này mây đen tan bớt đi để lộ ra ánh trăng hơi chiếu xuống làm con đường không tối tăm như vừa rồi.
Hai người đi được một đoạn thì bộng nghe thấy tiếng loạch xoạch, mượn nhờ ánh trăng cả hai nhì thấy một bóng đen đang chui từ trong bụi chuối ra, thân hình thập thò men theo góc tường của một nhà phú hộ.
Hay thầy trò ăn ý núp vào một góc kín để quan sát.
Đợi bóng đen lại gần một chút thì hai người thấy một khuôn mặt lạ hoắc, trên eo cài một thanh đao.
Trong đầu lập tức nghĩ tới hai chữ.
Sơn tặc!!!
Ngoại hình cùng hoàn cảnh như thế này thì chắc chắn không thể nhầm lẫn được rồi.
Binh đang định quay ra gọi người đến thì ông Lúy giữ hắn lại, lắc đầu.
_Coi trừng đánh rắn động cỏ.
Nếu để tên sơn tặc này phát hiện rồi đào tẩu thì lại phải mất thêm công sức đuổi bắt lại, chưa kể trên tay kẻ này còn có đao, nếu hắn chạy vào nhà dân sẽ rất nguy hiểm.
_Vậy bây giờ phải làm sao hả thầy??
_ Bắt sống nó.
Ông Lúy nói xong thì nhẹ nhàng gỡ thanh Trảm Mã Đao sau lưng xuống rồi từ từ gỡ từng mảnh vải quấn trên thanh đao xuống.
Lưỡi đao dưới ánh trăng lóe lên một cái, thân đao được bảo dưỡng cẩn thận không hề có một vết rỉ sét nào, chỉ có trên lưỡi đao có vài vết mẻ rất nhỏ chứng tỏ rằng nó đxa trải qua rất nhiều trận chiến khốc liệt chứ không phải một thanh đao dùng để chưng bày.
Binh thấy vậy cũng nắm chặt lấy cây gậy tre của mình lại.