Chương 13: Phủ đầu.
Cuối làng.
Tên sơn tặc còn lại lúc này đang rất hoảng hoảng sợ.
Hắn cũng giống như tên đồng bọn, từ lúc vừa bước vào làng đã nhận ra có tuần tra.
Hắn lựa chọn giống như tên đồng bọn, việc cấp bách là phải thoát trước, nhưng số không như ý.
Lúc này ở đầu làng xảy ra tiếng huyên náo rất lớn, tiếng người cùng gà chó om xòm.
tên này biết chắc gã đồng bọn của mình đã dân làng tóm lại.
Nếu như hắn còn chần chờ thêm nữa thì kẻ bị bắt tiếp theo chính là hắn.
Lúc này hắn lại nhìn thấy ánh lửa, một đoàn người cầm đuốc nghe thấy tiếng động đang từ cuối làng chạy lên, tên này sợ vãi cả linh hồn trong lúc hoảng loạn đã nhảy bừa vào một căn nhà ngay bên cạnh. chính hắn cũng không biết rằng bản thân đã nhảy vào võ đường duy nhất trong làng......
Ông Lúy lúc này đáng dùng hết tốc lực để chạy về nhà, dù cho trên lưng cõng thanh đao hơn 10 cân (Gần 5kg) cũng như không cảm giác gì, thể lực cùng cước lực được rèn luyện từ nhỏ và những lần hành quân lúc này được bộc phát không giữ lại chút nào.
Bỏi vì lo lắng nên thậm chí hận bản thân không mọng thêm một đôi chân nữa cho nhanh.
Lúc này cuối đường có một đoàn người đi đến, ông Lúy và nhóm người cuối làng gặp nhau.
Chưa đợi nhóm người này lên tiếng hỏi tại sao ông lại chạy hớt hải như vậy thì ông Lúy đã lên tiếng trước.
_ Các người có gặp phải tên sơn tặc nào không??
Người dẫn đầu tuy thắc mắc nhưng vẫn trả lời.
_ Không thấy tên nào cả, bọn tôi thấy làng trên có tiếng động nên chạy lên xem có việc gì không?!!
Không thấy ai, tức là đã chạy trốn hoặc nấp vào một nhà nào đấy, cũng có thể là không gặp được, nhưng dù thế nào ông Lúy cũng không giám cược liều.
Không kịp nói gì với người này, ông Lúy lại nhấc chân lên chạy thật nhanh về nhà.
Bình thường nếu chạy hết sức từ đây về phải mất hơn 15 phút nhưng ông dốc hết sức khiến cho quang đường không còn đến 10 phút.
Lúc nhóm người này đang nhìn nhau không biết chuyện gì xảy ra thì lại có một nhóm dân làng chạy đến.
Lần này cũng chưa kịp lên tiếng thì Binh lại dành trước hỏi.
_ Các anh có thấy thầy em chạy qua đây không??
Người dẫn đầu lại liếc nhìn một đống người trước mặt, cũng cảm thấy có gì không ổn.
_ Vừa mới thấy lúc nãy, nhưng lại chạy đi rồi!!
Nói xong còn liếc mắt thấy thanh đao trên tay Binh.
_ Rốt cuộc có chuyện gì đấy, cây đao trên tay mày lấy đâu đấy Binh, trên đấy bắt được sơn tặc thật à??
_ Lát nữa rồi nói, giờ đuổi theo thầy em mau!!
Dù đã thở không ra hơi nhưng Binh nhấc chân xách quần chạy theo ông thầy.
Tuy đã biết sông thầy mạnh vờ lờ nhưng ai mà ngờ được đến tuổi này rồi mà vẫn có thể thể khiến đám trai làng chạy theo hít khói như vậy chứ, đã thế nhìn có vẻ còn dư sức chạy ngược lại một vòng vậy...........
--------Quay về lúc nãy-------
Tường nhà chỉ có gần 2m tên sơn tặc chỉ loay hoay một lát là trèo vào được, vừa lúc này thì đoàn người cũng vừa mới chạy đi qua, tên này sợ hãi ngồi xổm xuống chân tường không giám phát ra tiếng nào.
Lúc hắn tưởng có thể trèo tường ra khỏi nhà để chạy trốn thì lại sợ rằng mình vừa đi ra sẽ bị người bắt được, bởi hắn nhìn thấy loáng thoáng có vài ngôi nhà đã châm đèn.
Lúc này mà thò mặt ra thì quá nguy hiểm, nhưng tên này cũng biết là không thể cứ trốn ở đây mãi được.
Hắn rút thanh đao bên hông ra, ánh mắt tràn đầy tơ máu nhìn về phái trong nhà.
Muốn thoát khỏi đây chỉ còn cách bắt lấy con tin để uy hiếp dân làng, chỉ cần hắn có thể chạy về thông báo tình hình với đại ca, đợi đại ca đem người đến đây thì để xem đám dân đen này có giám chống đối thế này không.
Quyết tâm nắm chắc thanh đao, tên sơn tặc đưa mắt nhìn vào trong nhà rồi từ từ bước đến.
Có lẽ do trời tối nên tên sơn tặc không nhìn thấy một đống đồ đạc dùng để luyện võ trong võ đường, nếu nhìn thấy có lẽ hắn sẽ hoảng sợ mà quay xe ngay lập tức rồi tìm một nhà khác làm mục tiêu mới.
Cũng một bên khác trong nhà.
Do buổi sáng bị dọa một trận nên buổi tối Trâu bị khó ngủ, cứ trằn trọc qua lại. Mãi mới hơi lim dim chợp mắt được thì tiếng ông bên ngoài làm bừng tỉnh.
Vừa thò đầu qua cửa nhìn xem có chuyện gì thì vừa lúc thấy cảnh tên sơn tặc nhảy vào nhà, Lúc tên đấy rút thanh đao ra thì Trâu giật thót người, không phải do cảm nhận được sát khí hay gì mà do hắn nhận ra rằng một tên lạ mặt nửa đêm cầm thanh đao lẻn vào nhà thì nguy hiểm bỏ mẹ.
Vội vàng chốt cửa lại, nhưng cái then của bằng gỗ cũng không tăng cho hắn bao nhiêu cảm giác an toàn.
Sau đó vội chạy vào nhà lay từng người dậy.
_ Dậy dậy, dây mau, cậu Bành, cô Linh, Sứt dậy mau có biến rồi!1
Thị Linh xoa đôi mắt nhập nhòe, đang ngủ thì bị gọi dậy nên bực mình.
_ Mày gọi ca...
Chưa nói hết câu sau thì Trâu đã lấy tay bịt miệng thị Linh.
_ Nói nhỏ thôi, có cướp vào trong nhà, nó còn cầm cây đao nữa.
Nguyễn Bành nghe như vậy thì tỉnh hết cả ngủ, vội vàng hỏi lại.
_ Thật, để tao ra xem!!
Trâu vội giữ lại.
_ Điên à??!! nó cầm đao đấy, cậu ra ngoài nó chém cho phát thì sao??
Hai anh em nhà này đầu bị chập mẹ nó rồi.
_ Thế bây giờ phải làm sao??
Tay của Nguyễn Bành chẳng biết từ lúc nào đã nắm chặt con dao găm, một tay còn lại thì cầm chặt tay Thị Linh.
Thị Lịnh lúc này nói.
_Hay là chạy ra ngoài đánh nó một trận, mình có 4 người mà sợ gì??
Sứt nghe vậy thì sợ sợ,
_ Lỡ bị nó chém thì sao.
Trâu gật đầu.
_ Đúng vậy!!
Trừ Nguyễn Bành ra thì trong phòng không có ai nặng quá 30 kg cả, hắn đã từng nhìn thấy một clip xem cấm - hai người trưởng thành cầm mã tấu đánh nhau, một người trong đó cầm mã tấu chém vào ngực người kia một vết thương sâu đến xương. Nếu đổi lại thành cơ thể trẻ con cùng so với mã tấu còn nặng hơn - đao thì hắn sợ mấy đứa trẻ sẽ bị chặt đôi người mất.
_ Vậy bây giờ phải làm sao, chẳng nhẽ đợi nó vào!!?
Mọi người đều rất xót ruột.
Đừng nói mọi người mà ngay cả Trâu cũng thấy hoảng, vì theo những gì ông Lúy dặn dò từ chiều thì đây rất có thể là một tên sơn tặc, mà sơn tặc thì dù trong phim hay ngoài đời đều là vai ác cả, hung ác - biết chém người và giỏi cướp bóc.
Trâu tự thôi miên bản thân rằng mình là người lớn duy nhất ở đây, phải bảo vệ bọn trẻ, không được hoảng.
Hắn nhìn khắp căn nhà một lượt, không có chỗ nào có vẻ nấp kỹ được cả, mấy con dao thì ở dưới bếp cả, không có gì để cẩm phòng thân.
Hắn may mắn là mình còn kịp cầm theo một cái liềm.
Rút cái liềm cầm thật chặt trên tay, nhìn vào mũi liềm cùng lưỡi được mài sắc nhọn.
Cả căn phòng chỉ có vị trí cạnh cửa là có thể mai phục chắc ăn nhất, chỉ cần tên sơn tặc vừa bước vào thì phải khống chế hắn thì sẽ không có việc gì.
Nhưng nếu để tên kia vào được trong nhà thì sẽ nguy to.
Hắn nói với kế hoạch của mình cho Nguyễn Bành, sau đó bắt Sứt cùng Thị Linh ngồi im trong buồng.
Cả hai nhìn nhau rồi cầm vũ khí nấp cạnh của.
_ Chơi nó!!
Khi nói xong câu đó thì adrenaline trong não điên cuồng tiết ra ngoài, trai tim như một động cơ bật hết tốc lực bơm máu vào các cơ bắp, mạch máu căng phồng - hơi thở nặng nề.
Hắn biết cơ thể đang rơi vào trạng thái bị kích thích, hắn cũng rất căng thẳng không thể nào bình tĩnh để điều chỉnh nhịp thở bản thân được.
Vì hắn cũng là lần đầu tiên cầm vũ khí chuẩn bị chém người.