Chương 15: Giới hạn của cơ thể.

Đi Một Lần Về Thời Trịnh - Nguyễn Phân Tranh

Chương 15: Giới hạn của cơ thể.

Chương 15: Giới hạn của cơ thể.

Sáng sớm hôm sau.

Trâu lờ mờ mở mắt, trước mắt không còn là cái trần nhà cũ kỹ dưới bếp nữa, bên cạnh giường là Thị Linh cùng thằng Sứt đang ngồi nói chuyện gì đó.

Thằng Sứt tinh mắt nhìn thấy hắn ngồi dậy thì đi đến bên giường.

_ Mày dậy rồi à, người ngợm có làm sao không??

Trâu cựa quậy người một chút, cảm giác không có gì khác với ngày thường, hắn ngồi dậy dựa người trên thành giường.

_ Bình thường, mà tao ngủ bao lâu rồi??

Thị Linh lúc này chạy lại.

_ Mày ngủ suốt từ đem qua tới giờ, thầy bảo mày đang bị thương, xoa thuốc cho mày xong thì bảo cứ để mày ngủ đừng có gọi dậy.

Nhìn kệ sách bên cửa sổ, hóa ra cả đêm qua ngủ ở buồng của Nguyễn Bành.

Đưa tay lên cao để kiểm tra bả sai cùng phần lưng, không có cảm giác khác thường gì cả.

Hắn nhớ tối qua bình bị đập lưng thật mạnh vào tường, khi quăng ngã xuống cũng là phần vai tiếp đất, theo như kinh nghiệm của hắn thì mấy vết chí ít cũng phải đau người khó tức ngục 3,4 hôm mới hết được nhưng bây giờ lại hoàn toàn không sao cả.

Hắn thử hít thở thật sâu để kiểm tra phổi cùng nội tạng, không có cảm giác tức ngực, bụng không thấy đau.

Hắn nhớ rõ hôm qua khi bị huých vào tường đã cảm giác được nội tàng chấn động nhẹ, nhưng hiện tại đừng nói là nội tạng chấn động mà vết máu bầm cũng không thấy.

Chẳng nhẽ là do là do thước mà ông Lúy bôi cho hắn.

Đưa mũi ngửi ngửi mấy chỗ được xoa thuốc, sau đó lắc đầu.

Đâu chỉ là rượu thuốc tiêu sưng, trị bầm máu, giảm đau dùng ngoại thương ngoài da hay gặp ở ở các võ đường.

Các võ đường thời sau cũng rất hay dùng loại rượu thuốc kiểu này, tùy vào công thức của từng chỗ mà hiệu quả khác biệt, trước kia hắn cũng dùng thử mấy lần rồi, cảm giác giảm đau và máu bầm rất tốt.

Nhưng tốt cũng chỉ tương đối thôi, đến cả những liệu trình cả chục triệu đồng bằng laze với sóng âm cũng không có khả năng đánh tan máu bầm trong một đêm thế được, chưa nói đến phần nội thương nữa, nhất là ở cơ thể trẻ con.

Vậy chẳng nhẽ là do cơ thể này.

Trâu đặt tay lên ngực cảm nhận nhịp tim đập của mình.

Bình thường khi luyện tập hắn cũng cảm giác đến bản thân khôi phục rất nhanh, thậm chí trong ngày.

Cũng không cần để cơ thể khôi phục 24 hay 48 tiếng như trước kia, ban đầu hắn cứa nghĩ là do minh luyện tập chưa đủ cường độ hay do cơ địa trẻ con nên vậy.

Nhưng ai mà ngờ được là cơ thể này lại kinh khủng như vậy, để ví dụ một so sánh dễ hiểu.

Một người bình thưởng chỉ cần luyện tập 1-2 tiếng đã khiến cơ thể cần hơn 1 ngày để phục hồi, các vận động viên thể chất cấp quốc gia cần luyện tập 4-6 tiếng một ngày nhưng luôn có bác sĩ cùng huấn luyện viên đi kèm sát sao cùng một cơ thể bẩm sinh đầy đủ ưu tú.

Còn riêng các võ sĩ có được đào tạo cho các giải đấu quốc tế như UFC,K-ONE,WBC,WBO,.... thì có cường độ khủng khiếp từ 7-10 tiếng trên ngày (tất nhiên là không phải ngày nào cũng tập cao như vậy), nhưng đấy là trong trường hợp có các loại máy móc tân tiến, các chuyên gia hàng đầu huấn luyện -chỉ đạo,.. cùng hàng đống tiền mà người thường không thể tưởng tượng được.

Chưa kể các loại thuốc kích thích tiềm năng mà họ dùng để đào móc cơ thể dẫn đến cường luyện tập cao và các trận đấu khiến cơ thể không thể tự phục hồi được, tuy mỗi năm họ đều chi trả hàng triệu đô la (Vài chục tỉ đồng) để hồi phục cơ thể, nhưng rõ ràng là điều này không thể giải quyết được gốc rễ vẫn đề, dẫn đến các sĩ sĩ buộc phải giải nghệ trước năm 35 tuổi trước khi cơ thể bị tàn phá đến sụp đổ.

Khả năng điều khiển sự tập trung + một cơ thể có năng phục hồi gấp 5,6 lần người thường, nếu khả năng này bị xuất hiện ở thế kỷ 21 thì không thể nghi ngờ sẽ có những ông trùm chịu bỏ ra hàng tỷ đô la để thành lập dự án chỉ được nghiên cứu cơ thể hắn, thậm chí là còn gây nên sự chú ý của chính phủ cũng không phải không thể.

Trâu kiềm chế sự khiếp sợ nhìn vào bàn tay mình, nếu hắn có thể đào móc được tiềm năng của cơ thể này...liệu hắn có còn trong giới hạn của con người nữa không.

Trong lòng hắn dâng lên một ngọn lửa hừng hực, nếu trước kia hắn luyện tập vì đam mê, tiền bạc, công việc, gái gú,... thì bây giờ hắn càng cần luyện tập.

Hắn vẫn nhớ như in cảm giác suýt bị giết chết tối qua, chỉ một tên sơn tặc nhỏ nhoi đã khiến hắn thảm bại như vậy.

Nếu như ông Lúy không về kịp thì hắn chết chắc.

Nhưng ông Lúy cũng không thể cứu hắn mãi được.


Lỡ lần sau người muốn giết hắn còn mạnh hơn cả ông Lúy thì sao, lỡ đến 2 tên, 5-10 tên nữa thì sao.

Hắn không rành về binh pháp cũng sẽ không có ai sẽ chịu dạy hắn cả, cả đời này khẳng định là không thể chơi chiến thuật hội đồng kiểu hàng ngàn người được.

Nhưng ít ra hắn còn có một cơ thể như thế này, dù không thể đánh lại hàng ngàn người nhưng hắn chí ít có thể chạy nhanh hơn hàng ngàn tên lính, có đủ sức tự vệ trước những tên lâu la nhỏ lẻ là được.

Hắn không giám chắc có thể lưu danh lịch sử, nhưng ít nhất hắn bảo vệ bản thân cùng những người xung quanh trong thời loạn lạc này
Đang miên man suy nghĩ thì thằng Sứt vỗ vai hắn một cái.

_ Mày làm sao mà ngẩn người thế?? Ốm sốt chỗ nào không?

Nói xong còn chồm người lên lấy tay sờ trán hắn.

Trâu lắc đầu.

_ Không, tao vừa ngủ dậy nó thế thôi!

_Thế thì ngồi dậy đi, tao đi lấy cháo cho mà ăn.

Thị Linh nói xong thì chạy xuống bếp múc lên một bát cháo cám ngô đặc.

_Này ăn đi, còn ấm đấy.

Ngửi thấy mùi cháo thì bụng hắn bỗng đói cộm lên, cháo chỉ nấu bằng bộ ngô nghiền ra rồi cho thêm muối nhưng hắn lại giống như ngửi thấy món ngon khó cưỡng.

Hai tay cầm bát cháo còn ấm,cố nhịn lại hỏi hai người.

_ Hai người ăn gì chưa??

Thị Linh gật đầu.

_ Ăn hết rồi, bát này phần mày đấy.

Nghe vậy thì Trâu yên tâm cầm bát cháo lên húp lấy húp để, trong cháo có vị mặn của muối làm hắn đỡ mệt hơn, ăn xong bát cháo, cảm thấy trong bụng hơi ấm áp.

Hắn vét sạch bát rồi đặt xuống, cảm giác vẫn chưa no lắm, nhìn ngoài trời vẫn con sáng sớm.

_ Hai người ngồi đợi tí, tao ra đồng xem có bắt được cái gì ăn không.

Hắn vừa đúng dậy thì bị Thị Linh túm tay lại.

_Thầy bảo bây giờ không được ra ngoài, mày đói thì đợi tao tý.

Nói xong lại chạy ra ngoài,đợi lúc đi lên thì trong tay còn cầm 3 của khoai nướng.

_ Này, mỗi đứa một củ, ăn nhanh lên không thầy về nhìn thấy lại mắng cho.

Hắn với sứt chia nhau mỗi đứa một củ, với hắn bây giờ thì cái gì bỏ được vào miệng đều ngon hết.

Ba đứa trẻ ngồi trong phòng ăn vụng khoai nướng, mùi khoai thơm nức bay khắp phòng.

Trâu ăn xong thì nhìn quanh nhà thấy mỗi ba đứa bọn hắn.

_ Cậu Bành với ông đi đâu rồi??

_ Cậu Bành đi học từ sáng rồi.

Sứt trả lời hắn.

Trâu ngạc nhiên, giờ này mà ông thầy đồ vẫn cho học sinh đi học cơ à? chiến thế!!

Thị Linh tiếp lời.

_ Đi sớm lắm, chẳng biết sao hôm này trời chưa sáng đã dậy cầm cặp ra ngoài rồi, thầy bảo ở nhà cũng không nghe.

Vãi! Trâu thầm ngĩ,thanh niên chẳng nhẽ tối qua bị đánh vào đầu lúc nào mà hắn không biết à!!

Chẳng nhẽ hôm qua còn chưa đủ kích thích à??

_Thế ông đi đâu rồi??

_ Thầy sáng sớm cũng ra ngoài đình rồi, thấy bảo ra đấy với các cụ bàn cách đánh bọn cướp.

Thì ra là vậy.

Trâu đưa mắt nhìn ra giữa nhà, mấy vết máu đêm qua đã được dọn sạch trên nền nhà chỉ thấy vôi màu trắng cùng mấy nén hương.

Nếu mà trước kia biết trong nhà có có người chết thì chắc chắn hắn sẽ chuyển nhà đi ngay lập tức,không ở lại thêm một phút nào nữa.

Nhưng chắc do hôm qua vừa mới xém chết cùng tận mắt thấy cảnh giết người nên hắn không còn thấy sợ nữa.

Điều quan trọng là bây giờ là phải làm sao để chống lại bọn sơn tặc, chuyện dẫn làng giết đồng bọn chắc chắn khiến bọn chúng nổi giận.

Bọn này này không thù dai được như bọn quân tử nên chắc chắn sẽ trả thù nhanh thôi, khả năng cao là trong hôm nay hoặc ngày mai.

Hắn tuy không phải là người hẹp hòi nhưng cũng không rộng lượng đến mức suýt bị giết còn cười được.

Có nhiều chuyện trước kia còn có nhịn được, nhưng ở thời đại này, có mối thù lớn như thế thì tốt nhất đừng để hắn có cơ hội tóm được thằng nào không thì bố đánh chết mẹ chúng mày!!

--------------------------------

Đình làng.

Đêm qua cả đêm trong đình được một phen nháo nhào.

Mấy nhà lắm của nhiều tiền tiền nghe tin sơn tặc vào làng thật thì nháo nhào, có người sợ đến không kịp mặc quần áo đã nhạy mẹ ra cửa sau để chốn, người thì chạy đi tìm vàng bạc cất giấu,... đủ các kiểu đều có.

Mãi khi biết là chỉ có hai tên đến do thám tình hình đồng thời đều bị bắt lại, thậm chí một tên đã chết thì mới bình tĩnh được.

Mặc quần áo tử tế, đầu đội khăn -tay cầm gậy lại đạo mạo cao sang thư ngày thường mà ra đình.

Tên sơn tặc bị bắt đầu tiên mới đưa về đình đã được bồi dưỡng thêm cho một trận đòn suýt tàn phế hẳn, chưa đợi bao lâu thì thấy đồng bọn bị chém thành 3 khúc đặt ngay bên cạnh.

Lúc đấy hắn sợ đến suýt tắc mạch máu não mà ngất đi.

Làm một tên sơn tặc mới vào nghề, chưa có kinh nghiệm cướp bóc làng mạc nhiều, chính hắn cũng không nghĩ tới dân làng ở đây lại Hung ác như vậy, nếu có cơ hội làm lại lần nữa chắc chắn hắn sẽ không nhận việc nguy hiểm này.

Tên này sợ dân làng cũng giết hắn như vậy nên ai hỏi gì hắn cũng khai ra hết, từ số lượng đến vị trí ổ cướp,... không giám giấu lại chút nào.

Sau khi khai xong, tên sơn tặc bị trói thật chặt đem nhốt vào một căn phòng có người đứng ngoài trông coi.

Sau đó ánh mắt mọi người đều nhìn về ông Lúy.

Nếu nói ngày trước họ chỉ nể ông vì ông từng giữ chức lúc đi lính cùng với nhà khá giả thì qua chuyện đêm qua người trong làng 8,9/10 là không ai giám không sợ ông.

Đến cả lý trưởng gặp ông Lúy cùng thanh đao đặt bên cạnh cũng phải ăn nói nhẹ giọng.

Nhất là khi thấy Binh cầm thanh đao đứng sau thầy hắn, từ hôm qua bắt cướp cùng ông Lúy thì thanh niên này phải nói là sùng bái thầy mình đến cực kỳ, có phần hơi giống Fan cuống vậy, thậm chí còn hưng phấn ôm thanh đao cả đêm không ngủ khiến cho mắt đầy tơ máu, trông hơi hơi sợ.

Sau khi biết vị trí bọn chúng thì ông Lúy toán quãng đường mà bọn chúng sẽ đi qua, bàn bạc cùng mọi cười cách tiêu diệt bọn sơn tặc.

Mọi người không ai giám không nghe lời, ai nấy gật đầu răm rắp.

Phần vì uy tín và nể sợ phần còn lại vì ông nói rất có lý, không có ai phản đối cả.

Ống Lúy nhìn ra ngoài trời,ánh mắt như giấu dao sắc.

Ông rất ghét đứa nào tự tiện vào nhà dọa con cái mình.