Chương 17: Mai phục - Chém Phan Văn Lâm.
Từ ổ cướp đến làng hơn 10 cây số, nên bọn cướp phải đi gần 2 tiếng mới đến, vì không biết bọn cướp sẽ đi con đường nào ông Lúy cho người ra 4 con đường có khả năng cao bọn cướp đi qua để canh giữ.
Vì bọn cướp không thể di được đường chính nên chúng chọn những con đường vắng, người cử đi canh gác trèo lên một cái cây đã thấy được bọn chúng từ hơn 1 cây số.
Vội vàng tuột xuống cậy rồi chạy vắt giò về vàng báo cáo.
Người trong làng từ sáng đã không ai ra đường hay ra chợ mà đã nấp kỹ ở nhà, kể cả thầy đồ cũng không cho học sinh đến lớp, Nguyễn Bành bị ông Lúy lôi về nhà.
Cái then của bằng gỗ cũng được thay bằng cái khóa sắt, lại dặn dò bọn trẻ mấy lần xong mới vác đao ra khỏi nhà.
Vì có lần trước nên lần này mấy đứa nhóc là sợ thật, cả Nguyễn Bành cũng tay cầm sẵn con dao.
Trong lúc mọi người đang hồi hộp, lo sợ thì Trâu lại lẻn xuống bếp lần nữa,
Không phải là tìm cái ăn vụng,
Hắn tìm trong bếp lấy con dao mổ lợn, may là nhà ông Lúy nuôi lợn mới có con dao này, chứ nhà người khác trừ lò mổ ra thì chẳng mấy ai có.
Hắn tháo cái chuôi dao ra rồi lấy mũi dao buộc vào một cây gậy tre hài hơn 1 mét, thế là có một cái phóng lợn.
Không nhân lúc này mà trả thù thì còn đợi lúc nào nữa, họa may dân làng không chống được bọn cướp thì cũng chết, thôi thì liều lấy một phát.
Hắn cầm cái phóng lợn trèo qua tường rồi nhanh chân chạy đầu làng.
Đm! Bọn mày chết với bố.
-------------------------------------
Bọn cướp từ từ từ đi đến, tuy có mấy tên không đã mỏi hết chân nhưng nhìn thấy ngôi làng ngay phía trước, vàng bạc rượu thịt như đang mời gọi bọn chúng vậy, cả đám như có thêm sức mạnh, chân cũng tăng tốc về phía trước.
Tên đại ca Phan Văn Định nhì cổng làng phía trước nói với bọn thuộc hạ.
_ Bọn mày đâu, rút đao a, hôm nay ông cho chúng mày cướp sạch cái làng này, thằng nào nhanh chân cướp được bao nhiêu thì cứ cầm.
Cả bọn đằng sau nghe đại ca nói vậy thì sung xướng phát rồ, gào lên mấy tiếng như sói tru.
Lúc này trong làng đi ra một người đàn ông đẩy một chiếc xe đẩy tay đi ra khỏi làng, trên xe chất đầy rơm. giống như là nông dân chuẩn bị ra đồng.
Vừa thấy bọn cướp đứng ngay cổng làng thì sợ hãi kêu lên một tiếng chạy ngược lại vào làng, trên tay vẫn tiếc của không chịu buông cái xe ra,
Phan Văn Lâm thấy vậy thì cười to.
_ Anh, thằng này để cho em.
Nói rồi cầm thương quất ngựa đuổi theo.
Phan Văn Lâm thấy em mình xông lên như vậy thì cũng quất ngựa.
_ Bọn mày theo tao, hôm nay cướp bằng sạch cái làng này, hahaha!!!
Mấy tên trên xe bò cũng nhảy xuống theo đại ca chạy vào làng, bọn chúng sợ chậm chân thì không có phần của mình.
Phan Văn Lâm trên ngựa không để ý rằng người nông dân đẩy xe mà mình đang đuổi theo thấy tất cả bọn cướp vào làng hết thì khóe miệng cười lấy một cái.
Hai người ban đầu cách nhau hơn 200m một người chạy một cưỡi ngựa đuổi không đến một phút thì theo kịp.
Thấy hai bên còn cách hơn 10 mét thì người đàn ông phía trước bất người quay ngang chiếc xe đẩy tay ngang ra, rồi đưa tay rút từ đống cỏ ra một thanh đao dài gần 1m5.
Phan Văn Lâm bị bất ngờ vội vàng kéo cương ghì ngựa lại.
Nhưng người đàn ông như một con hổ dữ quay ngược đầu lại lao nhanh về phía Phan Văn Lâm, mực tiêu là phía bên trái đang cầm cương ngựa, tránh đi phía bên phải đang cầm thương Khoảng cách 10m chỉ trong chớp mắt là đến, hai tay cầm đao thật chặt, mạch máu trên tay như những sợi dây điện nối thẳng đến vũ khí, thanh đao vung lên một hình bán nguyệt đường kính 3m chặt mất hai chân trước của con ngựa.
Con ngựa khí lên một tiếng đau đớn, mạng theo chủ nhân của nó ngã ầm ầm xuống đất, Phan Văn Lâm bị ngã ngựa không khác gì người đời sau đang đi xe máy bị ngã vậy.
Hắn cảm thấy trời đất quay cuống một cái, bản thân đã bị ngã xuống đất, chưa đợi hắn kịp lấy lại suy nghĩ thì một cái chân đã giẫm thật mạnh lên ngực hắn làm hắn suýt tắc thở.
Người đàn ông lúc nãy từ trên cao nhìn xuống.
_ Mẹ kiếp! ông đây cả thiên quân vạn mã cũng dám đứng chém, thằng ranh con như mày cũng giám cưỡi ngựa đuổi theo tao!!
_ M.. mày..là Nguyễn Văn Lúy.
_ Nhớ cho kỹ vào.
Nói rồi vung thanh đao lên chặt một phát, một cái đầu đầy máu hiện lên vẽ không cam lòng lăn lông lốc ra giữa đường.
Người này đúng là ông Lúy, từ lúc rút đao đến lúc chém Phan Văn Lâm không đến 15 giây, nhanh gọn cực kỳ, dù cho đôi thủ dù võ lực mạnh cũng không kịp phát huy đã ngậm ngùi chết đi.
Phan văn Định nhìn em mình bị người khác chém chết ngay trước mắt thì xé ruột kêu lên.
_ Lâmmm!!!!!!
Hai mắt hắn đỏ lên như sắp chảy máu.
Mũi thương chỉ thẳng vào ông Lúy.
_ Bọn mày lên hết cho tao, táo muốn băm thấy nó ra trăm mảnh báo thù.
Nói nồi định dục ngựa phi thẳng lên.
Ông Lúy nhìn thấy một đám cướp lao về phía mình cũng không hề sợ hãi,ông giơ thanh đao hét lớn.
_Lên!!!
Xung quanh hai bên đường bỗng có một trận mưa gạch đá quăng vào đám cướp, có tên đen đủi bị quăng vỡ đầu chảy máu, Hai bên đường lúc này tràn ra mấy chục trai tráng cầm gậy tre vót nhọn hét lên lao vào bọn cướp.
Lúc này Phan Văn định có ngu thì cũng biết mình trúng bẫy, hắn không lo được báo thù nữa mà vội vàng chỉ huy bọn đàn em muốn rút lui lại.
_Không được sợ, rút đao ra đánh trả lại bọn nó nhanh, nhanh....
Ông Lúy nhín thấy kẻ địch luống cuống thì hét dài một tiếng, đầu tàu làm gương mà cầm đao leo vào đám cướp.
Trong mắt không có hoảng sợ, chỉ có những tia máu diên cuồng, nếu so với lúc đôi đầu với hàng ngàn quân Nguyễn ở Lũy Thầy thì mấy chục tên giặc cỏ này có là cái gì.
Trước mắt trực nhìn tên đại ca mà lao đến.
Một tên sơn tặc nhảy ra định ngăn cản, ông Lúy vung đao lên lao vào chém, tên này giơ đao lên đỡ nhưng không đoán được lực của thanh đao lại mạnh như vậy nên bị đánh cho ngã ngồi xuống đất, hắn còn chưa kịp đứng lên thì thanh đao đã từ phía trên chém một nhát dài từ vai trái xuống ngực phải, mấy cây xương sườn cũng không bảo vệ được lá phổi của hắn, cả hai thứ bị thanh Trảm Mã đao chém cho tan nát, máu bắn tung tóe.
Ông lúy thu đao lại lùi một bước, tránh đi một thanh đao khác ở trước mặt đánh tới, phía bên phải cũng có một tên khác cầm đao xông lại.
Ông Lúy liếc mắt nhìn hai tên này, hai chân cấp tốc lùi lại, khéo léo khiến cho vị trí của 3 người nằm trên một đường thẳng, khiến tên ở giữa làm thành tấm chắn cho tên ở đằng sau.
Tên đầu tiên vung thanh đao trên tay lên, nhưng ông Lúy nhanh tay hơn, thanh Trảm Mã Đao dài 1m5 dày nặng lại nhanh không kịp nhìn mà chặt đứt cổ tay của tên này, trong khi thanh đao chỉ hơn 1m của hắn vẫn cách ông Lúy một đoạn.
Một nữa cái cẳng tay cùng với thanh đao rơi xuống đất, tên sơn tặc đau đớn ôm tay mằn ngã tại chỗ,máu đỏ từ động mạch thấm đẫm cả bãi đất. kẻ này chẳng mấy chốc sẽ chết vì mất máu, kể cả có kịp cứu trị thì trong làng này cũng không ai có đủ y thuật để cầm máu cho hắn.
Tên này vừa ngã xuống thì tên đằng sau đã lao lên,hắn đưa tay sang ngang muốn chém bay đầu kẻ địch trước mắt, Ông Lúy cúi người xuống tránh đi nhát đao của tên sơn tặc, hai chân đạp đất-tay vung mạnh thanh đao.
Lưỡi đao to nặng lia ngang cắt mất 3/4 ổ bụng của tên này cùng xương sống lưng, nội tạng vãi ra đầy đất, ánh mắt chưa chết hẳn lại hiện lên vẻ đau đớn tột cùng không thể diến tả cũng không đủ sức kêu lên.
Ông Lúy như hổ lạc bầy dê, không kẻ nào dám lại gần.
Phan Vặn Định thấy kẻ này vừa đến đã chém chết 4 người tàn nhẫn như vậy thì sợ xanh cả mặt.
Dân làng tuy chỉ được trang bị gậy tre vót nhọn, nhưng thắng ở số đông cùng có mai phục cùng sĩ khí lên cao, bọn sơn tặc bị rơi vào mai phục đã hoảng loạn, phía trước lại có ông Lúy chém người như quỷ.
Bọn này phần nhiều chỉ là dân thường cầm đao làm sơn tặc, đa số chúng cũng không có võ nghệ hay được huấn luyện gì cả, hiện tại sĩ khí vừa tụt là mỗi thằng đều tìm đường chốn.
Thế nên 2,3 trai tráng cầm gậy là có thể đè một tên xuống, thằng nào đen thì bị đánh tới chết.
Binh cũng cầm thanh đao mới lao vào đám sơn tặc "tả xung hữu đột".
Cũng có dân làng không may bị mấy tên cướp khua đao bừa chém chúng, cảnh tượng la hét hỗn loạn.
Trâu thò mặt ra khỏi góc tường, hắn đứng đợi ở đây lâu rồi, từ lúc bọn cướp chưa vào làng thì hắn đã chốn trong đống rơm cạnh đó, hắn tận mắt nhìn thấy ông Lúy một mình chém một tên kỵ binh, sau đó như hổ lạc bầy dê mà tàn sát bọn lâu la, hắn bây giờ không những không cảm thấy sợ mà thậm chí còn thấy ông Lúy cực ngầu,.
Nếu ở hiện đại thì tất nhiên là bị coi như mấy thằng trẻ trâu nhưng bây giờ là quá khứ 400 năm, ai mà chẳng từng có một giấc mơ làm hiệp sĩ trừ bạo an dân, đánh bật kẻ cướp bảo vệ mọi người, hình tượng máu me của ông Lúy bây giở giống như vị anh hùng khi còn bé hắn đã từng mơ ước, tuy rằng vị anh hùng này máu me hơi nhiều với hơi già.
Hắn từ từ men theo góc tường lại gần đám đông, tay còn câm chặt cái phóng lợn.
Ông Lúy lúc này đang cố đến gần tên đại ca, tên này bị dọa sợ hãi chỉ muốn thoát thân chứ nào giám xông lên đánh nhau với ông Lúy, may mà phía trước hắn còn có mấy lên thân tín xông lên ngăn cản tên hung thần này hộ đại ca.
Một tên sợn tặc lén lút vòng ra sau lưng ông Lúy, hắn định đánh lén.
Vừa lúc bị Trâu nhìn thấy được, hắn không biết ông Lúy có nhận ra không.
Trâu không nấp nữa, hắn lùi ra đằng sau lấy đà trong lòng nói thầm " toàn lực tập chung".
Ngửa người -chạy nhanh-phóng, giống như một vận động viên phóng lao Olympic.
_ Đằng sau ông ơii!!!
Trâu hét lên.
Cây phóng lợn bay lên một đường vòng cung đâm vào ngực tên sơn tặc cách hắn gần 20m, lưỡi dao đâm gần ngập một nửa,tên sơn tặc đau đớn lấy tay che lại vết thương, ông Lúy cũng như mọc mắt đằng sau, đưa tay chém rụng tên sơn tặc xấu số.
Ông Lúy lúc này đã thở hồng hộc, dù rất khỏe mạnh nhưng cầm thanh đao gần 7kg vung vẩy mấy chục nhát chém người cũng không phải nhẹ nhàng gì.
Dù vậy vẫn tức tối mà thét lên.
_ Thằng kia mày ra đấy làm gì, có về nhà không,ông đập cho mày một trận bây giờ!!
Trâu hơi dúm một cái, nghĩ thầm " Toang, bị phát hiện rồi".
Lập tức vội vàng chạy chốn, dù gì cũng coi như gián tiếp báo thù rồi, vũ khí không có, ở lại cũng chẳng được việc gì không khéo lại dính đạn lạc.
Trước khí chạy vẫn không quên bảo ông Lúy.
_Ông nhớ cầm con dao về, của nhà mình đấy!!
Ông Lúy nghe vậy thì suýt ngã ngửa.
_ Thằng ranh con, mày về nhà chết với ông.
Nói vậy nhưng vẫn tranh thủ cúi xuống rút cái lưỡi dao ra bọc vào trong người, tiền cả đấy.
Dân làng càng đánh càng hăng, bọn cướp càng ít dần.
Phan Văn Định thấy thế cuộc không thay đổi được nữa thì vội dục ngựa cầm thương gạt bay 2,3 người để chạy chốn.
_ Chạy, chạy mau!!
Thân tín đã chết hết, hắn sợ nếu không chạy ngay thì lát nữa bị ông Lúy kéo xuống ngựa bầm thấy ra mất.
Bọn sơn tặc thấy đại ca bò chạy thì nào giám ở lại, cả bọn vắt giò lên cổ mà chạy theo, cả mấy cái xe bò cũng bị bỏ lại.
Khi đi hơn 30 người, khi về chỉ còn 6,7 tên.