Đi Một Lần Về Thời Trịnh - Nguyễn Phân Tranh

Chương 18:Cuối năm.

Chương 18:Cuối năm.

Trận chiến kéo dài chưa đến 10 phút đã kết thúc.

40 trai làng chiến đấu với hơn 30 tên sơn tặc, hậu quả là có 2 người chết, 4 người bị thương đang được đưa đi nhà thầy lang để cứu chữa.

Bù lại, bọn sơn tặc tính cả em trai của tên đại ca tử vong 9 người, bắt sống 12 người, số còn lại hoặc chạy chốn hoặc thị thương nặng đến mức không cứu chữa được tự đọng liệt vào đã chết.

Tuy vậy,mọi người trong làng vẫn rất hưng phấn, bọn họ tự tay tiêu diệt được một bọn cướp đấy, truyện này mà đi khoe với làng khác thì đủ để khoe hết đời, sau này họ mà đi sang làng khác thì có hếch mặt lên trời cũng không ai ý kiến gì.

Về già có con cháu cũng có thể tự hào nói: " Ngày xưa lúc trẻ ông mày từng cầm đao chém chết mấy thằng cướp đấy."

Mấy tên sơn tặc bị bắt được sẽ giao lên cho quan phủ, không phải do họ tuân thủ kỷ cương- yêu triều đình gì đâu, mà do mỗi làng 1 năm đều đều có danh sách đi phu cùng đi lính, đi phu đắp đê dập còn có ngày về chứ đi lính 10 người đi chưa chắc đã có 1 người về, chỉ cần giao mấy tên này cho quan huyện thì năm sau họ đỡ phải đi phần nào vì có người thế mạng hộ.

Sau đó thì còn một con ngựa cụt, mọi người thống nhất là đem xẻ thịt, cả làng làm một bữa thật ngon khao mọi người.

Chưa hết, còn cả mấy chục thanh đao, 1 cây thương cùng với túi tiền lục soát được trên người Phan Văn Lâm, mấy bộ quần áo trên người mấy tên lau la cũng bị lột sạch ra tận dụng.

Vũ khí tuy toàn là sứt mẻ, rỉ sét nhưng số lượng tận hơn 20 cây, bán rẻ cũng được hơn 10 lạng bạc.

Mấy ông cụ ngồi ở đình rành cái chia của này lắm, quyết định bán để một phần để xung công cho làng, nói mẹ ra là các ông chia nhau, mọi người biết nhưng không ai giám nói gì.

Còn một phần giữ lại để sau này có việc còn lôi ra dùng,thời loạn lạc này ai biết được về sau sẽ sảy ra việc gì cần đến mấy thứ này.

Sau đó lại mở ra túi tiền của tên Lâm, trong túi nặng trĩu bạc, mấy miếng bạc vụn tuy lấm lem bụi đất,xỉn cả màu nhưng cũng không ngăn được ánh mắt tham lam của mấy nhà giàu trong làng.

Lấy một cái cân cân lên thì có đến tận 23 lạng, mọi người trợn tròn mắt, bọn sơn tặc thật giàu có.

Mấy người đứng đầu trong định làng lại đòi tiếp tục xung công, nhưng lần này thì không được vì ông Lúy không đồng ý.

Thói quen khi trong quân đội khiến ông rất trân trọng nhưng người vào sinh ra tử với mình, nên muốn dùng số tiền này an ủi người người nhà của 2 người tử trận cùng chữa trị cho người bị thương, còn bao nhiêu thì chia cho những người chiến đấu.

Nhìn ông Lúy máu me thấm hơn nữa người thì mấy nhà phú hộ cũng hơi dúm,họ biết hơn một nửa số sơn tặc chết hôm nay đều là ông Lúy giết,bị mấy người khác chỉ bị đánh cho tàn phế là cùng, nhưng rơi xuống đao của người này thì không phải bị chặt thành hai nữa không toàn thây thì cũng bị phanh ngực,mở bụng, chết cực kỳ thảm, dù là sơn tặc cũng khiến người ta không nỡ nhìn.

Kể cả to nhất làng như lý trưởng hiện tại cũng không giám cãi lời ông Lúy.

Thế là đem số bạc đấy đổi ra tiền được 23 quan tiền -mỗi quan có 10 tiền(mạch) - mỗi tiền có 60 đồng.

Số tiền được chia cho mọi người, mỗi người đều được chia cho gần nửa quan tiền, bằng công sức hơn nửa năm trời làm việc nặng nhọc.

Ông Lúy thấy vậy thì bảo với mọi người.

_ Mọi người nghe tôi nói, chúng ta đã đánh bại hết bọn cướp, mọi người đều đã dược chia tiền, nhưng như vậy chưa đủ.

Thấy mọi người chắm chú nhìn, ông Lúy tiếp tục nói thêm.

_Bọn cướp bị đánh bại nhưng hang ổ của bọn nó vẫn còn, bây giờ chúng ta nhanh chân đến đấy một phen.

Mọi người nghe thấy thế thì mắt sáng hơn đèn pha, bây giờ chông mấy gã trai làng này còn hơn cả bọn cướp nữa,mọi người háo hức nghe theo lời ông Lúy.

Thế là hơn 30 người trưng dụng luôn 3 cái xe bò vòng ngược trở lại hang ổ bọn cướp.

Tiếc là Phan Văn Định đã chạy về trước, hắn tính trước được việc hang ổ có lẽ sẽ bị tìm được nên đã cầm hết tiền bạc cùng vài thứ đáng giá đi trước rồi.

Nhưng khi dân làng đến sau vẫn vớ bở được một món siêu to.

Vì cướp tận hai nhà địa chủ giàu nhất làng bên không phải là số ít, bản thân cũng không mang đi được tất cả nên vẫn xót lại rất nhiều thứ đáng tiền.

Chỉ tính riêng lương thực cũng gần 2000 cân (1 tấn) cái này thì phải đem về làng rồi chia sau, còn thu hoạch thêm thì tùy khả năng từng người.

Ông Lúy bằng các biện pháp nghiệp vụ nên chuyến này cũng ăn đậm, từ bấy đến giờ vẫn không khép miệng vào được.

Sờ sờ đống đồ trong ngực, tính sơ cũng hơn 10 lạng bạc. chuyến này không lỗ.

Cúi người tìm lấy một miếng vãi bọc lại cái lưỡi dao mổ lợn cho tử tế, nãy giờ nó cọ vào người làm ông hơi khó chịu.

Mới có tí tiền không thể lãng phí được!

Chợt lại nhớ tới thằng Trâu, sau đó mỉm cười, thằng này tuy có hơi lạ nhưng có thể bồi dưỡng được.

Ông Lúy đã nhìn thấy Trâu từ trước, cũng nhận ra tên sơn tặc sau lưng, chỉ là không nghĩ tới thằng nhóc này lại ra tay thôi.
__________