Chương 10: 3000 cân lương thực và 50 lạng bạc.

Đi Một Lần Về Thời Trịnh - Nguyễn Phân Tranh

Chương 10: 3000 cân lương thực và 50 lạng bạc.

Chương 10: 3000 cân lương thực và 50 lạng bạc.

Trong một kiến trúc sững giữa làng, phía trước có hai con sư tử đá uy nghiêm, trên cổng có một bức tượng con hạc trắng cất cánh muốn bay lên nhưng không bay được.

Vào thêm một chút nữa thì có một cây đa già ngả bóng che mát cho thửa sân, trong sân có một lư hương to to đạt ở trước cửa.

Đình làng, nơi duy nhất mà bọn trẻ con trong làng không bao giờ giám chạy vào phá phách.

Lúc này trong đình vang lên những tiếng xì xào bàn tán, khác hẳn với uy nghi tĩnh lặng thường ngày.

Trong đình lúc này đang đứng rất nhiều trai tráng trong làng, dưới bàn thờ Thành Hoàng bày một hàng ghế, đáng ngồi trên ghế đều là người có chức sắc hoặc có danh vọng,giàu có trong làng.

Tất cả đều hiện lên vẻ mặt lo lắng.

Những thanh niên trai làng quây lại thành một vòng trong rộng rãi, phía trong vòng tròng quỳ lấy một ngươi đàn ông, bên cạnh còn có một cái xác được bọc bằng chiếu ở ngay cạnh.

Đây đúng là người đàn ông lúc nãy kéo cái xác vào làng.

Lúc này lại vừa được đưa vào đình làng để thẩm vấn, vừa mới bị dọa cho sợ dần chết lại gặp phải "tràng diện lớn thến này " làm người đàn ông kia càng thêm run rẩy.

Sự việc xảy ra ngày hôm nay đủ để hắn ta ấm ảnh cả cuộc đời, trong lòng chỉ có một mong muốn duy nhất rằng tất ả moi thứ bấy giờ chỉ là giấc mơ, chỉ cần ngủ dậy là sẽ tan biến hết.

Nhưng rất rõ ràng, đât không phải là giấc mơ mà là hiện thực một trăm phần trăm.

Lúc này người ngồi trên ghế ở giữa lên tiếng.

_ Moi người trật tự lại.

Người đàn ông này dứt lời thì quả thật tiếng bàn tán ít đi rất nhiều.

Dáng người nhỏ gầy,40 tuổi hơn, tóc bạc gần hết, người này chính là lý trưởng đứng đầu trong làng.

Lúc này đáng dùng vẻ mặt nghiêm túc hỏi người đàn ông phía dưới.

_ Mày là ai, tại sao lại đem cái xác này vào làng tao?

Nói xong còn vô ý mà liếc nhìn cái xác, tuy không phải chưa từng nhìn thấy người chết nhưng, đến mức bị chặt đầu như thế này thì đúng là chưa từng thấy.

Lúc vừa nhìn thấy cái xác lý trưởng đã bị dọa đến xuýt ngất đi, bây giờ nghĩ lại trong lòng vẫn còn thấy hơi sợ.

Người đán ông lúc này mới cố gắng sự sợ hãi trong lòng, vừa quỳ vừa nới.

_Lạy ông, con là... là tá điền làm thuê cho ông Phú địa chủ của làng bên, đêm qua làng con bị bon sơn tặc vào cướp, bọn nó giết cả nhà ông Phú, mấy nhà giàu trong làng cũng bị bọn nó cướp hết, Sau đấy nó bắt theo con cùng mấy người đàn bà.

Người đàn ông dùng lại một lúc như để lấy hơi rồi nói tiếp.

_ Đi được nửa đường thì bọn nó trói tay con vào cái xe trở xác bắt con kéo về đây, còn nói... nói..

Thấy Người đàn ông ngập ngừng thì lý trưởng xót ruột thúc dục.

_ Nó nói cái gì hả!!?

Mọi người xung quanh cũng cố vểnh tai lên để nghe.

Người đàn ông lúc này càng run rẩy mạnh hơn, giống như nhớ lại thứ gì cực kỳ khủng khiếp.

_ Nó... Nó nói là... bắt trong làng phải chuẩn bị 5 xe bò trở đầy lương thực cùng với 50 lạng bạc ba ngày sau đặt ở cổng làng ba ngày sau nó đến lấy, nếu không... không thì... nó giết cả làng...

Mọi người nghe thấy lời nói ung ác như thế thì bị dọa cho không nhẹ.

Mỗi xe lương thực ít cũng phải hơn 600 cân (khoảng 300kg), năm xe tức là 3000 cân, nếu chỉ có vậy thì trong làng chịu đói chịu rét còn lôi ra được, nhưng 50 lạng bạc nữa thì đúng là số tiền khổng lồ.

Như đã biết thì 1 lạng bạc có thể mua được 190 kg gạo, số gạo này dủ cho một người bình thường chỉ ăn cơm trong vòng 1 năm lận, chưa kể nếu đem gạo đổi thành lương thực khác ăn độn vào rồi nấu thành cháo thì thêm 2 người nữa ăn cũng vẫn sống qua năm được.

Thế nên có thể nói 1 lạng bạc đủ để nuôi sống 1 gia đình nghèo trong vòng 1 năm (già đình 3 người chứ méo phải đẻ đến tận 10 người).

Nếu như 3000 cân gạo còn có thể san đều cho dân làng mỗi người một ít thì còn chịu đựng được, nhưng 50 lạng bạc là bắt buộc các nhà giàu ngồi trên ghế phải bỏ ra, vì người dân nghèo làm gì có nhiều tiền như vậy.

Tất cả buôn bán, ruộng đất trong làng đều nắm trong tay cường hào, nên họ chiếm tới 90 phần trăm của cải trong làng, dù giặc cướp có xông vào cũng ưu tiên xông vào nhà bọn họ để lấy của cải đàu tiên.

Mấy vị này cũng biết điều đó nên cũng bắt đầu loạn tùng phèo cả lên.

_Phải làm thế nào bấy giờ đây?/

_ Hay là báo quan đi.?!!

_Đợi quan huyện đến thì bọn cướp cũng đi mất rồi.

_Hay là đưa tiền để quan huyện nhanh đưa người đến.

_Đưa tiền cho lão thì chắc gì đã ít hơn đưa cho bọn cướp!!!.......

Cả cái đình cũng loạn tùng phèo lên,ai cũng sợ hãi, ai cũng tiếc tiền.

Lúc này người bình tĩnh duy nhất còn ngồi trên ghế là ông Lúy,Trên tay đang mân mê chén nước chè, hai lông mày nhíu chặt suy tư.

Sự im lặng bình tĩnh này so với sự hỗn loạn lúc này lại cực kỳ nổi bật.
Ông lý trưởng nhìn thấy vẻ suy tư của ông Lúy bèn cất tiếng lên hỏi.

_ Thầy Lúy, theo thầy phải làm sao đây.

Tròng phòng tất cả mọi người cùng hướng ánh mắt nhìn về phía này.

Mọi người đều biết ông Lúy từng giữ chức bách phu trong quân đội, lại là người dạy võ trong làng nên hiện tại mọi người đều nguyện ý lắn nghe lời ông Lúy nói.

Ông Lúy đánh giá xung quanh từng người một, rồi mới thốt lên.

_ Không cho!!

Câu từ ngắn gọn nhưng đầy khẳng định.

Chưa kịp đợi có người kịp lên tiếng phản đối thì ông lại tiếp tục nói.

_ Nếu lần này cho lần sau bọn nó lại đến cướp tiếp thì làm sao, cho tiếp à??! Các người cho bọn nó cướp được bao nhiêu lần, đến lúc nó cướp hết lại vào giết thì làm sao?? Hả???

Tiếng nói có lực của ông Lúy vang vọng khắp trong đình làm mọi người không biết phản bác thế nào.

Đúng như vậy, cả cái làng Yên Lãng căng hết cỡ chỉ được 500 người, cứ mỗi năm đều cống ngần ấy lương thực,tiền bạc cộng thêm thuế má, binh dịch thì chẳng mấy chốc mà không chịu được.

Nếu tính cả 50 lạng bạc vào đấy thì mỗi năm trong làng phải cống nạp cho bọn cướp 22 ngàn cân lương thực (11 tấn) lại cộng thêm triều đình thu thuế nữa thì quả là con số khổng lồ.

Phải biết ở cổ đại từ nhân công, phân bón, canh tác, cây giống,... tất cả mọi thứ đều kém hiện đại cả trăm lần,năng suất, sản lượng hoàn toàn không thể so được.

Lúc này lại là lý trưởng tiếp tục lên tiếng.

_ Vậy phải làm sao bây giờ, chẳng lẽ đi báo quan.

Nói đến đây sắc mặt mọi người đều tối lại.

So sánh với công nghệ hiện đại mà cả nhân dân và chính phủ đều có thể giám sát lẫn nhau thì ở hoàn cảnh giải cấp khắc nghiệt, thiếu thốn về quản lý nhân sự như hiện nay, mấy ông quan có thể nói là nắm hoàn toàn quyền to trong huyện,

Trừ khi cả làng đều bị giết sách nếu không chỉ là vài tên sơn tặc vào thôn giết người như thế trong mắt quan huyện đúng là không lật nổi lên cái gì cả, chỉ cần chút thủ đoạn nhỏ nhỏ là không sợ bị tiết lộ ra ngoài.

Chỉ có ăn chia tiền bạc cùng bậc thang quyền lực mới có thể khiến cho bọn họ nhanh nhẹn lên,việc giúp dân đen diệt trừ sơn tặc đúng là vừa mệt mọi mà lại chẳng được lợi lộc gì cả.

Cũng không phải nói là không có quan tốt lo cho dân,mà là rất ít,vừa lo cho dân chúng lại có năng lực được lòng vua thì lại càng ít hơn.

Ông Lúy lên tiếng nói.

_ Trước cứ từ từ, tôi đã cho mấy đứa học trò chạy sang làng bên xem thế nào rồi, mọi người đợi một lát.

Sau đó lại cúi xuống hỏi người đàn ông đang quỳ.

_ Bọn cướp có bao nhiêu người, đi bộ hay cưỡi ngựa.

Người kia nhanh chóng đáp lại.

_ Dạ, con nhớ là có khoảng 25- 30 người, có mấy người cưỡi ngựa nữa, còn có vài cái xe bò để trở đồ ăn cướp.

Ông Lúy cảm thấy đấy không phải là con số nhỏ.

Tuy nói trong làng có gần 500 người, nhưng trong đó có gần 1 nửa là trẻ con, thêm cả phụ nữ và người già vào, chưa kể triều đình đầu năm vừa mới bắt lính một đợt.

Trai tráng trong làng có thể đánh nhau được chỉ có 40 người, cái này còn chưa nói đến sức chiến đấu của từng người ai yếu ai mạnh.

So với đám sơn tặc suốt ngày cầm đao múa gươm thì đúng là không giám nói trước.

Lúc này người được ông Lúy giao nhiệm vụ sang làng bên thăm dò tình hình cũng trở lãi.

Hai người đấy trùng hợp là Binh và một người học trò khác của ông.

Vì muốn mang tin tức về cho làng một cách nhanh nhất nên cả hai đều dốc hết sức chạy về, hai làng cách nhau tận hơn 5 cây số,dùng hai chân vừa chạy đi thăm dò rồi lại chạy lại đúng là không phải việc dễ dàng, cả hai hiện vẫn mặt đỏ tía tai thở không ra hơi.

Ông Lúy ra hiệu cho người đem hai bát nước lại đây cho học trò uống.

Cả hai uống một hơi uống hết nước trong bát rồi bắt đầu thông báo tình hình.

Làng bên cạnh tối qua đúng là bị cướp thật, có hai nhà phú hộ bị cướp, trong đó có nhà ông Phú, trong làng bị giết mất hơn mười người, bọn cướp đen tất cả tiền bạc cướp được bỏ lên xe bò rồi đào tẩu, lý trưởng vừa sáng sớm đã chạy lên trên huyện để báo quan.

Ông Lúy chăm chú nghe vào từng câu từng chữ, sau đó lại hỏi hai người học trò thêm mấy câu.

Bước đầu có thể xác định là bọn cướp không có ý định giết hết cả làng, mục tiêu chính thức có lẽ chỉ là cướp bóc các nhà giàu, vì nếu muốn giết hết người trong làng thì lý trưởng chắc chắn không thể sống đến sáng để báo quan được.

Địa chủ của làng bên cạnh cũng không ít hơn làng Yên Lãng nhưng chỉ có hai nhà bị cướp, chứng tỏ bọn chúng không đủ sức cướp hết các nhà còn lại, bọn cướp cũng không đủ tự tin cướp được hết hoặc sợ các nhà khác hợp sức bật ngược lại bọn chúng.

Ông Lúy đem suy nghĩ của bản thân nói ra cho mọi người, làm tất cả yên tâm hơn một chút.

Sau đó mọi người đều đồng lòng, thống nhất là không giao lương thực.

Ông Lúy đưa ra kiến nghị sẽ chia nhóm trai làng ra làm 4 đội, mỗi đội 10 người, hai đội cầm đuốc tần tra quanh lang từ tối đến nửa đêm, hai đội còn lại thì tuần tra từ đêm tới sáng.

Một bên khác thì vẫn cho người lên huyện báo quan, hi vọng tin tức hai làng bị thương vong thảm trọng sẽ khiến quan huyện chú ý. nhanh chóng cho người đến cứu giúp.

Kế hoạch nhanh chóng được mọi người đồng ý.