Chương 7: Sơn Trân Hải Vị Nhà Quan To.

Đi Một Lần Về Thời Trịnh - Nguyễn Phân Tranh

Chương 7: Sơn Trân Hải Vị Nhà Quan To.

Chương 7: Sơn Trân Hải Vị Nhà Quan To.

Đợi một lúc cho nước vừa sôi là hắn mở nắp vung ra, khói mù mịt với mùi thơm như chó xổng xích vậy, hương thơm bay khắp bếp.

Thị Linh từ lúc hắn vừa mở nắp nồi là hai mắt đã nhìn chằm chằm, cái mũi chực hướng nồi canh mà hít lấy hít để.

Mùi thơm bay ra ngoài bếp khiến ông Lúy đang nằm võng đu đưa cũng phải bỏ ấm nước vối xuống để ngửi ngửi.

Trong lòng nghĩ thầm, hôm nay nhà nào có cỗ hay sao mà nấu đồ thơm thế?

Dưới bếp Thị Linh đã đội hông được mà nhìn Trâu múc ra một bát canh to nhiều chai, nhiều bầu, nhiều cua, nhiều nước đưa cho Thị Linh.

Thị đang định chu môi húp một miếng thì bị Trấu ấn chán.

_Từ từ,đem lên mời ông trước đã, còn cả nồi đây này - vội gì, không thôi lát ông biết mất quả bầu ông lại đánh con u đầu bây giờ!!

Nghe xong Thị Linh mới à một tiếng, cẩn thận cầm cái chén vừa thổi vừa hít bưng lên nhà trên.

Trẻ con dễ dạy, Trâu cười cười rồi tìm một cái bát to Nhất múc một bát cất vào tử để cho thằng sứt sau nghĩ nghĩ lại múc một bát nữa để lên bàn.

Ông Lúy trên nhà đang nghĩ xem có nhà nào hôm nay có cỗ bàn mà không thấy mời gọi gì thì thấy Thị Linh bưng bưng một bát canh lên, trong bát canh tỏa ra mùi thêm nức giống như mùi thơm đang tìm.

_ Cái gì đấy mà thơm thế??

Thị Linh bưng bát canh chai lên.

_ Thằng Trâu nó vừa nấu bát canh, con bưng lên mời thầy xơi!!

ông Lúy vừa cầm bát canh lên thì thấy mấy miếng bầu trong bát đầu đã nhảy số ngay nhìn luôn ra vườn.

_Chúng mày vặt mất quả bầu của tao rồi à?

Thị Linh Nghe thấy thế thì thầm nghĩ " biết ngay mà ", Sau đó cầm tay ông Lúy.

_ Kìa thầy ~~! Muốn ăn ngon thì phải tốn kém một tý chứ, thầy cứ ăn thử xem có bằng quả bầu của thầy không!!

Ông Lúy lườm Thị Linh một cái.

_Cứ liệu thần hồn đấy!!

Nói vậy nhưng vẫn đưa bát canh lên miệng húp thử một hụm.

Chỉ cảm thấy nước canh ngọt ngọt lại hơi mặn (Các ông tưởng tượng như lúc uống canh xương hầm ấy), miếng bầu ngọt thanh với miếng thịt trai béo mềm ăn vào trong miệng lưỡi, dù bị nóng nhưng không nỡ nhả ra.

Thật lâu rồi Ông Lúy chưa ăn thứ gì ngon như vậy.

Vẻ mặt say mê hưởng thụ của ông Lúy khiến Thị Linh đứng bên cạnh nuốt nước miếng ừng ực.

ông Lúy quay sang hỏi con gái.

_Thằng Trâu nó nấu bằng cái gì mà ngon thế!!

Thị Linh lúc này mới dời mắt khỏi bát canh trả lời.

_ Thì nấu bằng quả bầu của thầy đấy!!

_ Tao biết có quả bầu rồi, tao hỏi là nó nấu cùng cái gì mà ngon thế??

_ Thì sáng con thấy nó ra đồng mò cua với trai về nấu đấy!!

Ông Lúy vuốt râu, mấy con chai với cua thì ổng cũn từng ăn rồi, nói thật là cũng chẳng ra cai gì cả nhiều người ăn vào còn thổ tả nôm mửa phải nằm giường mấy ngày liền.

Vậy mà không ngờ lại nấu được đồ ăn ngon như vậy, đúng là lạ.

Ông Lúy quay sang bảo con gái.

_ Mày gọi thằng Trâu lên đây cho thầy!!

Thị Linh nghe vậy gân cổ lên gào cho thằng Trâu tự chạy lên.

Ông Lúy thấy vậy chỉ biết vuốt chán im lặng.

Lúc Trâu lên khoanh tay đứng trước mặt ông Lúy.

Ổng chỉ vào bát cắt hỏi.

_ Bát canh này mày nấu à, ai dậy mày đấy?

hắn thấy vậy thì trong đầu nhẩy số, há miệng nói phét.

_ Dạ ngày xưa u con làm trong bếp cho nhà chủ cũ, hồi bé con hay ở với mẹ nên biết được.

Chứ chẳng nhẽ lại bảo, thực ra tôi tới từ 400 năm sau, ở cái thời đó tôi ăn sung mặc sướng ở cái tầm mà các người éo thể tưởng tượng nổi sau đó sống lại ở thời quá khứ nên mới biết nấu món này cho mấy người ăn à?

Nói thế xong có khi bị tưởng là bị điên đuổi ra khỏi nhà cũng nên.

Ông Lúy lúc này mơi nhớ lại, lức trước mua hắn đúng là ở nhà một vị quan to bị xét nhà, nhà cửa con cái, người ở kẻ bị bắt kẻ bị bán.

Lúc đấy nếu không phảithương tình Trâu vừa nhỏ vừa sắp chết đói, trông đáng thương vói nhìn mặt mũi cũng không đến nỗi nào nên ông mới cắn rằng có cè mất 6 xâu tiền mưa hứn về, người bán cũng sợ hắn chết mất bán không được nên cũng đồng ý.

Nghĩ đến đấy ông lúy cũng thấy hợp lý, người hầu nhà quan to biết mấy món sơn trân hải vị cũng chẳng có gì lạ.

sau đó lại cảm thấy mình có lời, phải biết đầu năm nay muốn học tay nghề dù thân quen cũng phải đi làm không công cho người ta vài ba năm còn chưa chắc dduocj dạy hết, còn nếu muốn mua người ở có tay nghề thì không có 6,7 quan tiền thì đừng mơ.

Đưa mắt nhìn Trâu càng nhìn càng thuận mắt, tuy hơi nhỏ nhưng miễn là làm được việc là được.

Ông Lúy gật gù vuốt râu cười cười.

_ Được, giỏi lắm, thôi hai đứa mày xuống bếp mà ăn đi.

Trâu vơi Lúy Nghe thấy ông Lúy không nhắc gì vụ quả bầu nữa từ nhìn nhau rồi chạy tót xuống bếp.

Thị Linh xuống bếp thì thấy một bát canh để ở ngoài mắt lại sáng lên, đáng định cầm lên húp thì lại bị Trâu ngăn lại tiếp.

Lần này thì thị giận thật rồi, từ nãy đến giờ toàn chỉ nhìn chứ không được ăn, lần này món ngon đến miệng rồi còn không được ăn là ý làm sao?!!

Thị Linh vừa định nổi bão thị Trâu đã lên tiếng,.

_ Bát này để cho cậu Bành, còn của cô tất ở nồi kia kìa.

Thị Linh lúc này mới không nổi nóng nữa.

Lúc này hắn lại múc ra bát khác đưa cho Thị Linh.

Thị Linh lúc cầm đưa lên miệng còn cố ý nhìn hắn một cái xem có còn bị ngăn cản hay không, thấy không có việc gì mới đưa lên ăn.

Thị Linh vừa ăn vừa cười híp mắt tận hưởng, đúng là ngon thật, không thể tả xiết.

Quên mất đứa nào vừa lúc nãy còn nằng nặc bảo không thèm ăn!!

Nhìn thị Linh Cười híp mắt ăn thì Trâu cũng cười, còn gì vui hơn khi đồ ăn mà mình nấu được người khác ăn vui vẻ chứ, cảm giác thật tự hào.

Hắn cùng múc thử một thìa cho vào trong miệng nến thử.

Ukm, cảm giác hơi khác so với trước kia, Trâu nhún vai, hắn còn có thể mong chờ cái gì cơ chứ, thế là lại vui vẻ tận hưởng bữa ăn.

Đợi lúc chiều thằng sứt lại lấm lem bùn đất dắt trâu về, đã vậy con trâu nhìn còn chưa được ăn no nữa.

Thầm nghĩ, chăn trâu nhìn có vẻ dễ mà hóa ra cũng vất vả phết.

Nhìn thằng nhỏ ủ rũ thì hắn chạy ra an ủi.

_ Không sao, cười lên cái xem nào?

Thằng Sứt nghe vậy vẫn không nói gì,chỉ cúi gằm mặt mắt lã chã chực khóc, hắn trong lòng tội nghiệp.

Một thằng nhóc 8 tuổi ở thời của hắn đứa nào mà không như ông tướng con làm gì có chuyện phải vất vả thế này, còn bị ngã lấm lem traayd trét hết người nữa.

Hắn chạy vào trong bếp lấy bát canh để từ trưa ra cho nó, thằng này ban đầu còn tưởng hắn lấy đồ ăn vụng cho nó còn không giám ăn, sau nghe hắn giải thích mới yên tâm cầm bát lên uống.

Quả nhiên thằng bé nín khóc ngay, cười toe loét hở cả cái răng của chưa mọc vừa cười vừa ăn.

Trâu cười cười, đúng là trẻ con dễ dỗ!!